[THÍCH
KHÁCH ĐỒNG NHÂN | TRỌNG KIỀM | VÔ NGÔN 2] ĐÀI GIÁM
Phiên ngoại kết cục 3: Trọng
Khôn Nghi (H)
Tác giả:
Tích Vũ
Một chiếc thuyền lớn nhẹ nhàng rẽ sóng giữa vùng nước biếc.
Trong khoang thuyền có một lam y nam tử yên lặng ngồi trước một cây cổ cầm,
ngón tay lướt thử lên các dây đàn tạo nên những âm thanh rời rạc. Trên bàn còn
bày sẵn mấy bầu rượu chưa mở. Y ngẩng đầu lên nhìn nam tử vẫn khoanh tay đứng
ngoài lan can thuyền suốt mấy canh giờ chẳng buồn nhúc nhích.
Hình như cho đến bây giờ y cũng chưa một lần ngắm nhìn người kia
thật kỹ. Nam tử dáng người cao thẳng, tóc dài đen mượt, bóng lưng thẳng tắp,
năm tháng biến động càng tôi luyện thêm vẻ cứng cỏi ngạo nghễ thấm sâu vào
xương cốt, tạo nên thứ khí chất cường giả không thể che giấu.
Công Tôn Kiềm thở dài mở miệng: “Huynh xem, ta đàn không ra giai
điệu gì, huynh vẫn đành lòng nghe cho được?”.
“Rượu huynh thích ta đã cố ý chuẩn bị nhiều như vậy, huynh vẫn
không muốn nhấp môi?”.
“Chúng ta ở đây chỉ có hai người, huynh để ta nói chuyện một
mình mấy ngày rồi, thật sự muốn ta buồn đến chết?”.
Người kia vẫn chỉ trả lại cho y một bóng lưng tiêu hồn mà chẳng
buồn đáp lại nửa tiếng. Công Tôn Kiềm thật sự hết cách, bình thường đều là Trọng
Khôn Nghi nghĩ ra chuyện để nói với y, giờ giữa hai người xảy ra chiến tranh lạnh,
y thật không có kinh nghiệm phải làm cách nào để làm hòa với hắn.
Nghĩ lại khi đó, Trọng Khôn Nghi cùng Công Tôn Kiềm vất vả lắm mới
ra được khỏi mê cung, hắn đã hẹn trước dù thế nào cũng sẽ tuân theo thiên mệnh,
trả lại giang sơn rồi cùng y tiêu dao thiên hạ.
Thế nhưng, y ngang nhiên gạt hắn, một mình dẫn quân trở lại đô
thành, cược mạng mình đổi lấy minh thư, chia rẽ Thiên Tuyền với Ngọc Hoành, uy
hiếp thiếu chủ Thiên Tuyền. Đã nói không bận tâm đến giang sơn này nữa, vậy mà
y lại vẫn chấp ý không muốn để hắn làm người thua cuộc, trở thành chuyện cười
trong mắt thế nhân.
Cho nên y liều mạng đổi lại cho hắn một cái hư danh, không phải
trả lại giang sơn, mà là truyền lại giang sơn, Đại Càn mà hắn vất vả lập ra vẫn
sẽ vững vàng nối tiếp.
Khi hắn trở lại đến nơi, nhìn thấy y một mình một ngựa rời khỏi
tòa thành phù hoa hỗn tạp đó, cả thân thể từ từ rời khỏi ngựa rơi thẳng xuống mặt
đất nặng nề, lòng hắn đột nhiên cảm thấy hoảng sợ chưa từng có. Độc y trúng phải
trong mê cung còn chưa được giải, vết thương trên vai cũng chưa lành, y lại gạt
hắn một mình đi liều mạng.
Sau khi cứu thoát Công Tôn Kiềm khỏi Quỷ Môn quan một lần nữa,
Trọng Khôn Nghi quyết định giận y, từ khi y tỉnh dậy đã không còn nói chuyện với
y nữa.
“Là lỗi của ta, đừng giận nữa mà”. Công Tôn Kiềm tự tin bản lĩnh
học rộng hiểu nhiều, từng không ít lần dùng lời lẽ đanh thép trấn áp quần hùng,
khiến cho thiên quân vạn mã cũng phải chùn bước, thế nhưng lần đầu tiên trong đời,
y cảm thấy bản thân hoàn toàn khuyết thiếu ngôn ngữ, không thể diễn đạt trọn vẹn
ý nghĩ của bản thân: “Lần sau… không thế nữa”.
Lại còn có lần sau? Người này thật sự muốn bức người muốn phát
điên rồi. Huynh sinh vào giờ chạy sao, vì sao cứ rời mắt ra là chạy linh tinh
như vậy?
Trọng Khôn Nghi căm tức nghĩ, vẫn kiên trì không đáp.
Công Tôn Kiềm không thách thức thính lực của Trọng Khôn Nghi nữa,
rời ngón tay khỏi dây đàn, cầm một bầu rượu lên đi đến bên cạnh hắn.
Thế là giữa vùng nước mênh mang, trước đầu thuyền, có hai nam tử
thanh tú như trúc mai, dạn dày như tùng bách, tiêu sái sóng vai mà đứng. Công
Tôn Kiềm đưa bình rượu lên chân thành nhìn hắn: “Chỉ cần huynh không giận nữa,
muốn ta làm gì cũng được”.
Trọng Khôn Nghi vẫn không nói gì, nhưng đôi mắt mang ý cười đã
không thể giấu diếm, tựa như tia nắng ấm áp xua đi giá lạnh đầu đông, khóe môi
khẽ nhoẻn lên tính đáp gì đó, nhưng rồi chớp mắt hắn lại thay đổi ý định, mỉm
cười ôn nhã: “Công Tôn đại nhân, ở đây có hai người huynh lại chỉ mang đến có một
bình rượu, tính uống thế nào?”.
Công Tôn Kiềm không hề che giấu ý cười, không nghĩ cuối cùng người
kia cũng chịu đáp lại, bèn trả lời thành thực: “Ta đang bị thương không uống rượu
được, đây là huynh dặn ta mà Trọng đại phu”.
“Cũng phải, rượu uống nhiều hại thân, không ăn sao mà uống được”.
“À”. Công Tôn Kiềm không để ý đến nét mặt đầy ý vị của Trọng
Khôn Nghi, nghĩ đến hắn đói bụng rồi, bèn xoay người tính đi chuẩn bị đồ ăn,
không ngờ vừa chuyển thân đã bị người kia đưa tay kéo lại. Trọng Khôn Nghi
không nói gì, giật nắp ngửa cổ uống trước một ngụm, cảm thấy rượu này vô cùng hợp
vị, quẹt miệng cười: “Ai nói với huynh là ta muốn ăn cơm? Quân tử nhất ngôn cửu
đỉnh, hôm nay huynh mà chạy thì không phải quân tử đâu đấy”.
Công Tôn Kiềm mặc dù đã cùng Trọng Khôn Nghi trải qua bao phen
sinh tử, dĩ thân tương hứa, nhưng trước mặt hắn y vẫn luôn là một bộ dạng
nghiêm cẩn thận trọng, tuân thủ lễ nghĩa, hắn rất ít khi có thể thấy y nhiệt
tình tùy hứng, trong men say lại càng chưa từng, cho nên hắn vô cùng muốn biết.
“Một bình cũng có thể uống chung”.
Công Tôn Kiềm ngây ra nhìn Trọng Khôn Nghi tự ngẩng đầu rót chất
lỏng trong suốt trong bình vào miệng, sau đó còn chưa kịp nghĩ gì đã thấy gương
mặt tuấn mỹ ấy đột nhiên kề sát vào mặt mình, rồi một thứ dịch lỏng lành lạnh
theo xúc cảm mềm mại giữa hai đôi môi cứ thế chảy vào khoang miệng y. Công Tôn
Kiềm có cảm giác chuyện này thật kỳ cục, nhưng buột phải nuốt rượu xuống theo bản
năng, còn chưa kịp mở miệng nói lý lẽ với tên đại phu hại người kia thì lập tức
đã cảm nhận được đầu lưỡi linh hoạt theo ngụm rượu len vào khoang miệng, vừa
mút mát từng giọt rượu vừa linh hoạt trêu đùa y.
Một ngụm hương tửu, một nụ hôn sâu.
Hai tay Trọng Khôn Nghi không biết khi nào đã len lỏi vào trong
trung y thăm dò thân thể thon dài hoàn mỹ, lồng ngực cứng cỏi, thắt lưng dẻo
dai, tấm lưng hơi cong lên muốn tránh đi nhưng không có nơi tránh né.
“Khôn Nghi, chỗ này không được”. Công Tôn Kiềm có ý đẩy hắn ra,
ngay trước đầu thuyền, giữa thanh thiên bạch nhật như vậy…
“Công Tôn đại nhân chưa gì đã muốn nuốt lời rồi?”. Trọng Khôn
Nghi vừa nói vừa chen mình vào giữa hai chân Công Tôn Kiềm. Y không ngờ người
này không nói lý lẽ như vậy, dẫu muốn đòi nợ cũng phải vào trong rồi tính chứ.
Y biết lúc này y không thể ngăn được dục hỏa của hắn, cũng không định cự tuyệt,
chỉ là muốn tìm một nơi thích hợp, bèn tính kéo hắn lùi vào bên trong khoang
thuyền, ai ngờ y vừa túm áo hắn thì thân thể Trọng Khôn Nghi theo bản năng đổ về
phía trước đẩy ép y ngã xuống sàn. Trọng Khôn Nghi phản xạ nhanh chóng, dùng
cánh tay trái chống nửa thân trên, cả người đè lên thắt lưng đối phương, mỉm cười
tiếp tục ngửa cổ trút thêm ngụm rượu nữa rồi áp nụ hôn nồng cháy xuống không
cho y kịp mở miệng phản đối. Hắn liên tục mút mát rất động tình, tựa như muốn
rút đi toàn bộ năng lượng trong cơ thể Công Tôn Kiềm. Đến lúc này y cũng không
còn nghĩ nhiều được nữa, chỉ hơi kháng cự một chút rồi cũng dễ dàng thuận theo.
Công Tôn Kiềm phát hiện ra, không biết từ lúc nào con người vốn
lãnh tĩnh như y luôn dễ dàng bị Trọng Khôn Nghi khơi dậy thứ cảm xúc hoan ái
này.
Thì ra, yêu chính là như vậy.
Chỉ cần là người kia, tất cả đều có thể.
Tựa như từ khi thiên hạ đại loạn chư hầu phân tranh, một người
trước sau chỉ màng công danh đại nghiệp, lại lỡ rung động trước một người có thể
cùng mình sánh vai mà đứng.
Tựa như không cần biết y là Công Tôn Kiềm nhiệt huyết trường ca
của khi xưa, hay Công Tôn Kiềm chỉ cầu bình yên thanh đạm của hiện tại, đều có
một người kiên nhẫn chờ đợi, mong muốn cùng y làm bạn đến hết đời.
Ái tình rực lửa sánh cùng thiên địa là yêu, ái tình phẳng lặng
lăn tăn như con sóng há chẳng phải là yêu?
Tình cảm của y vốn thản nhiên phẳng lặng, nhẹ nhàng như hơi thở,
lại chẳng thể tách rời.
Y đột nhiên rướn mình hôn lên môi hắn, tháo dải lụa xanh buộc
trên tóc, cả mái tóc dày mượt đổ như suối xuống sàn gỗ. Sau đó y đem mảnh lụa
đó che ngang mắt hắn, để trong đường nhìn của hắn chỉ còn là một màu xanh thăm
thẳm vô bờ.
“Huynh thấy gì không...”.
“... Là tâm ta đó”.
Trọng Khôn Nghi lặng người, mọi thứ hôm nay, mê man mà lại rõ
ràng như vậy… Tình niệm và dục vọng của hắn đều được đáp lại một cách trọn vẹn,
còn cầu gì hơn?
Hắn ôn nhu đặt lên đôi môi y một nụ hôn nhẹ nhàng chưa từng có.
Nam tử này chính là kiếp số trong đời hắn, có được tất cả là nhờ
y, buông bỏ tất cả cũng vì y. Tranh đấu nửa đời, vòng một vòng lại trở về khởi
điểm. Thiên hạ của hắn, chính là người đang nằm trước mặt, ngay trong vòng tay
hắn đây.
Hắn dùng tất cả thành kính của mình, trao cho y một nụ hôn nhẹ
nhàng trân quý nhất, cho đến khi giữa hai làn môi tương hợp thật chặt chỉ có thể
tràn ra những tiếng thở khe khẽ cùng tiếng rên rỉ mơ hồ, thì Trọng Khôn Nghi bắt
đầu chuyển mình, áp người lên nơi yếu hại giữa hai chân đối phương mà cọ xát từ
trên xuống dưới, khiến cho dục vọng của y dần thức tỉnh, lửa mạnh cháy tràn.
Trọng Khôn Nghi bắt đầu tháo đai lưng, cởi bỏ ngoại bào lẫn
trung y của y, năm ngón tay vân vê hai điểm mẫn cảm trước ngực, tiếp tục đặt
lên mình y vô số những nụ hôn sâu. Thân thể đối phương đã thả lỏng, hoàn toàn
thích ứng với trêu đùa của hắn, y khẽ ngửa đầu phát ra những đợt thở dốc. Cần cổ
thon dài, xương quai xanh tinh tế, yết hầu chuyển động lên xuống không theo nhịp
điệu, lồng ngực khẽ phập phồng, tất cả đều hiện lên rõ ràng dưới tầm mắt của Trọng
Khôn Nghi. Nếu như Công Tôn Kiềm của trước đây luôn cố gắng giữ tỉnh táo cùng ẩn
nhẫn tối đa mỗi lần lâm vào tình sự, thì hiện tại đã tùy ý buông mình theo bản
năng, tiếp nhận hắn một cách tự nhiên nhất. Trọng Khôn Nghi không nhịn được mà
cúi đầu, dùng môi răng truy đuổi từng vị trí hấp dẫn mê người ấy.
Trọng Khôn Nghi cười đưa tay nắm lấy thứ đang căng cứng của đối
phương mà vuốt ve xoa nắn, y giật mình, toàn thân gần như theo động tác của bàn
tay ấy mà nhấp nhô, tình dục giục người mê ly hơn cả hơi rượu phảng phất giữa
không gian sớm đã cháy rực dục hỏa. Ý thức của y đã hoàn toàn mờ mịt, không còn
biết bản thân đang ở nơi nào, chỉ biết đem tất cả của mình ra dung nhập cùng với
hắn.
Ngón tay chuyển từ phía trước lần ra sau, xâm nhập vào nơi sâu
kín nhất, từng chút từng chút vuốt ve nội vách mềm mại, di chuyển tới điểm cực
lạc quen thuộc trong cơ thể người kia rồi nhẹ nhàng nhu ấn. Công Tôn Kiềm hoàn
toàn hỗn loạn, không biết ý thức muốn khước từ hay khao khát nhiều hơn, dục niệm
nguyên thủy cứ như vậy trào dâng trong thân thể, không có cách thoát ra. Y vươn
tay chủ động ôm chặt lấy nam nhân trên người mình tìm điểm tựa. Giữa lúc da thịt
nóng cháy tiếp xúc, Trọng Khôn Nghi quyết định rút ngón tay ra, cởi bỏ nốt y phục
trên thân mình rồi mở rộng đôi chân thon dài, bắt đầu động thân.
Giữa tiếng mũi thuyền rẽ sóng là tiếng rên rỉ mơ hồ cùng âm
thanh va chạm khó nói. Giữa từng đợt khoái cảm trào dâng, Công Tôn Kiềm vươn
tay đan vào mái tóc của Trọng Khôn Nghi, để mặc từng giọt mồ hôi trong suốt của
hắn đáp xuống lồng ngực mình. Từng đợt ra vào khiến cho cả người y đều căng chặt,
mỗi một lần xâm nhập của hắn đều chạm tới nơi sâu nhất trong thân thể lẫn linh
hồn.
Không biết qua bao lâu, Trọng Khôn Nghi chỉ biết thần trí mình
đã bị khoái cảm vây kín, tiếng rên rỉ mê người kia đột nhiên biến điệu, thân thể
dưới thân căng cứng, hắn mới nhận ra lối sâu mềm mại tiếp nhận hắn đang co rút
lại, hắn bèn dùng sức đâm vào, khi dịch thể trắng đục vảy ra, toàn thân hắn
cũng đạt tới đỉnh cực lạc.
Trên khoang thuyền rộng rãi, giữa thiên địa bao la, hai thân thể
quấn lấy nhau, giăng mắc ngàn sợi phong tình, khiến cho con sóng cũng không dám
xô mạnh, khẽ khàng vỗ về như kể chuyện.
Hai người khoác lại y phục, bước đến mạn thuyền.
Tiết xuân đẹp đến mê hồn, phương thảo xanh mướt trải mãi về xa,
hai bên bờ nở vàng một trời mai nhị độ.
"Đây là đâu vậy?". Công Tôn Kiềm ngạc nhiên hỏi.
“Huynh quên rồi sao, quê nhà của ta”.
Post a Comment