[THÍCH
KHÁCH ĐỒNG NHÂN | TRỌNG KIỀM | VÔ NGÔN 2] ĐÀI GIÁM
CHƯƠNG 04: PHÂN LY
Tác giả:
Tích Vũ
Trọng Khôn Nghi nhìn qua tưởng chừng rất tùy hứng, nhưng những
gì hắn làm luôn khiến người khác phải kinh ngạc.
Giống như lúc này, hắn cải trang vi hành, đưa Công Tôn Kiềm đến
một bến tàu khá đông đúc ngay sát ngoại vi kinh thành. Mới sáng sớm mà thuyền
bè đã qua lại như nước chảy, các thương nhân, hành khách cùng phu khuân vác đứng
kín các lối đi. Công Tôn Kiềm không phải chưa từng nhìn thấy thuyền bè trên
sông, nhưng những con thuyền đó vốn chỉ dùng để phục vụ việc đi lại trong khoảng
cách ngắn, còn dùng tàu thuyền cỡ lớn để phát triển giao thương thì đúng là
chưa từng có tiền lệ. Trọng Khôn Nghi cùng Công Tôn Kiềm sánh bước đi lên đầu cầu,
hắn vừa đi vừa giải thích ý tưởng phát triển thương nghiệp dựa vào hệ thống
sông lớn nối liền các vùng đất ở Trung Viên. Các loại hàng hóa thiết yếu lại cồng
kềnh như lương thực, ngũ cốc, vải vóc, gốm sứ, nếu được vận chuyển bằng đường
thủy sẽ tiết kiệm nhân lực và chi phí, đưa hàng hóa của thương nhân đi xa hơn,
trao đổi hàng hóa diễn ra thuận lợi, bách tính sẽ nhờ đó mà có được cuộc sống
sung túc, quốc gia cũng đạt được nền tảng phát triển lâu bền.
“Huynh có tầm nhìn xa như vậy, đúng là cái phúc của vạn dân”.
Công Tôn Kiềm gật đầu tỏ vẻ tán thưởng.
Trọng Khôn Nghi cười xua tay: “Thật ra ngay từ khi kế hoạch
thông thương của ta và huynh thất bại, ta đã nghĩ đến chuyện này rồi”.
Công Tôn Kiềm ngạc nhiên nhìn Trọng Khôn Nghi, không ngờ hắn vẫn
còn nhớ chuyện này. Nghĩ lại khi ấy, cả y và hắn đều chỉ là những thiếu niên mới
bước chân vào chốn quan trường, lòng mang nhiệt huyết nhưng suy nghĩ còn quá
đơn giản, khó tránh vấp phải thất bại. Khi ấy y cho rằng Trọng Khôn Nghi là một
nhân tài hiếm thấy, nhưng ý tưởng và cách làm lại quá táo bạo, thiếu tính thực
tế, thậm chí kỳ quặc nên mới hay gặp phải trở ngại, bây giờ ngẫm lại, khả năng
không phải do Trọng Khôn Nghi thiếu tính thực tế, mà là thực tế không theo kịp
hắn mà thôi.
“Phải rồi, sau này nếu chán ngựa chúng ta còn có thể dùng đường
thủy du ngoạn Trung Viên, muốn đi Thiên Xu có thể ngồi thuyền đi dọc sông Vị Thủy,
muốn qua Thiên Cơ thì xuôi sông Dương Tử, còn nếu muốn về Thiên Tuyền... ừm...
có dòng Hoài Giang dẫn thẳng về Hoài Tây nhà huynh đấy”.
Công Tôn Kiềm nhất thời khựng lại, không biết nên bình phẩm gì
cho phải, chẳng lẽ cái người kia cho đào sông đến tận cửa nhà y luôn rồi?!
Trọng Khôn Nghi e hèm một tiếng, quyết định im lặng là thượng
sách, chung quy cũng không thể nói với người nọ, ta vì nối sông mà trót làm quê
nhà huynh bị lụt một lần, ngàn vạn lần đừng rút kiếm chém ta.
“Thiên Tuyền... Hoài Tây...”. Công Tôn Kiềm đột nhiên có chút tư
lự, khiến bầu không khí thoáng ngưng trọng.
“Công Tôn, nếu huynh đã nhớ quê nhà như vậy, vị trí quận chủ
Thiên Tuyền vẫn còn bỏ trống, ta để huynh chăm lo Thiên Tuyền được không?”. Trọng
Khôn Nghi dừng bước, vuốt mấy cành lá buồn thiu chìa ra từ rặng liễu rủ ven bờ.
Sau khi lên ngôi Trọng Khôn Nghi đã hủy bỏ chế độ cũ, chia lại
các vùng miền, tách thành nhiều đơn vị hành chính nhỏ, để quyền lực và binh lực
đều tập trung về triều đình, tránh cục diện phong hầu cát cứ gây ra tranh chấp
loạn lạc như trước. Mỗi quận của Đại Càn chỉ bao gồm vài huyện, do quận thú cai
quản, được giám sát bởi quân úy của triều đình, xóa bỏ hẳn hai chữ “quận chủ”.
Mà nay hắn nói muốn y làm quận chủ Thiên Tuyền, cũng có nghĩa là, hắn giao
Thiên Tuyền cho y toàn quyền quyết định, triều đình tuyệt đối sẽ không can thiệp
vào bất cứ chuyện gì.
Công Tôn Kiềm lắc đầu: “Không cần, Thiên Tuyền quá nặng, ta
không gánh được, mà huynh cũng không nên chừa ra một ngoại lệ, sẽ ảnh hưởng
không tốt tới quyết sách lâu dài của huynh”.
Trọng Khôn Nghi đưa tay đón lấy những bông tuyết đầu mùa: “Thế
thì huynh ở bên cạnh ta, còn giang sơn để ta gánh vác, vậy được rồi chứ?”.
Công Tôn Kiềm lặng thinh nhìn trời. Mùa đông năm nay đến muộn,
mang theo trận tuyết đột ngột không báo trước. Công Tôn Kiềm vốn sinh trưởng ở
phương Nam, rất hiếm khi được ngắm tuyết rơi lả tả thế này.
“Ta muốn về thăm nhà một chuyến”. Công Tôn Kiềm trả lời một câu
không mấy liên quan.
Vì vậy, cho dù lòng Trọng Khôn Nghi có bao nhiêu không nỡ, cũng
chỉ có thể gật đầu để y trở về Hoài Tây. Hắn vốn muốn bố trí ngựa xe đưa y đi,
nhưng Công Tôn Kiềm một mực từ chối, nói muốn trở về thầm lặng một chút, đi
thuyền cũng tốt, thuận tiện có thể quan sát cuộc sống mới của bách tính Trung
Viên.
Buổi sáng ba ngày hôm sau, tuyết vẫn đổ, hoa tuyết phủ khắp các
quỳnh lâu ngọc điện, soi bóng xuống mặt sông tạo nên một thế giới lưu ly trắng
xóa, khiến cho vạn vật nhuốm đầy vẻ mờ mịt mông lung.
Một cỗ xe ngựa đỗ gần bến tàu, Công Tôn Kiềm mặc một thân áo trắng,
tay áo đóng gọn, đai lưng thắt chặt, phục sức đơn giản, không còn vẻ rườm rà
quen thuộc của y phục chốn cung đình, trông qua lại có thêm mấy phần hào sảng
hiệp khách. Trọng Khôn Nghi cởi áo choàng trên người mình khoác lên cho y, sau
đó dang hai tay vòng qua phía trước, ôm lấy thắt lưng Công Tôn Kiềm.
Không ngoài dự liệu, cả người Công Tôn Kiềm thoáng cứng đờ,
nhưng đã nhanh chóng thả lỏng, cũng không hề né tránh.
Ven bến sông chỉ còn bóng dáng hai người, trong không khí ngập
tràn thứ hơi sương ẩm ướt, mặt sông được phủ nhẹ những bông tuyết lất phất như
tơ, vẽ nên cảnh tượng phiêu linh hiếm có. Tiêu Huyền bước chân lên bờ, đắn đo
không biết có nên lên tiếng bẩm báo bệ hạ rằng thuyền đã chuẩn bị xong xuôi, có
thể khởi hành rồi hay không.
Có điều Công Tôn Kiềm đã phản ứng trước, y ho khụ một tiếng, rời
khỏi vòng tay người kia, xoay người đi lên thuyền, sau đó quay sang gật đầu với
Tiêu Huyền tỏ ý có thể rời bến rồi. Vài ba bóng chim nấp dưới bờ sông bị giật
mình bay vút lên cao, con thuyền mộc lan được trạm khắc tinh xảo mang theo Công
Tôn Kiềm cùng Tiêu Huyền rẽ sóng xuôi về phía Nam, dần dần mất bóng cuối một
vùng trời tuyết trắng.
Lúc này, đột nhiên có một người xuất hiện sau lưng Trọng Khôn
Nghi, cúi đầu chắp tay hành lễ: “Bệ hạ”.
“Sao rồi?”. Trọng Khôn Nghi vẫn nhìn về hướng cũ.
“Cao tướng quân đã tử trận, tướng lĩnh trong thành tử thủ nhiều
ngày, ải Thạch Lĩnh e rằng không giữ được”. Giọng của Đô Ngự Sử Lạc Mân chứa đầy
vẻ lo lắng không yên.
Xung đột giữa Đại Càn và Khai Dương vẫn âm ỉ từ lâu, có điều mấy
tháng gần đây sức mạnh quân sự của Khai Dương đột nhiên tăng lên đáng kể. Trọng
Khôn Nghi cho tử sĩ thâm nhập điều tra, mới biết Khai Dương có một kỳ tài về cơ
quan thuật, chỉ trong khoảng thời gian ngắn đã có thể thiết kế cho Tá Dịch một
loại cung nỏ mạnh gấp nhiều lần tên bắn thông thường, gây ra lực sát thương rất
mạnh, khiến binh sĩ Đại Càn thương vong đáng kể, liên tiếp mất hai thành ba ải.
Nếu cứ loay hoay không tìm được cách, để Khai Dương chiếm hết ưu thế, giang sơn
Đại Càn khó tránh nguy ngập, rơi vào kết cục của đế quốc Quân Thiên khi xưa.
Mầm họa Khai Dương không trừ không được, Trọng Khôn Nghi trầm
ngâm suy tính: “Lạc Mân, đã bao lâu trẫm không ngự giá thân chinh rồi?”.
---
Lời Tích Vũ: Ờ thì
nói chung là Kiềm Huyền chuẩn bị tiêu dao giang hồ, Thổ Tá chuẩn bị binh đao
tương kiến. Cũng may bắt đầu có biến, chứ bình đạm mãi như mấy chương gần đây
riết rồi tui có cảm giác mình đang viết chủng điền văn luôn @@
Post a Comment