Sep 15, 2013

[Đam mỹ | Cảnh Khanh | Thiều Hoa Khanh Phụ] Chương 35

Written By Tích Vũ Lầu on Sep 15, 2013 | 01:03

Thật sự nực cười, không ngờ Cảnh Thiên ta đây còn không xứng làm người thay thế nữa, chỉ có thể làm một tên giữ cửa.

Trùng Lâu, Vân Đình, Tử Huyên.......

[ĐAM MỸ/CẢNH KHANH] THIỀU HOA KHANH PHỤ

Tác giả: Túy Nguyệt Mê Hoa

Biên dịch: Phong Đình

Hiệu chỉnh: Tích Vũ

Chương 35 – Ma Tôn Đoạt Khanh

[Thiều Hoa Khanh Phụ] Cảnh Thiên

Ngày thành thân, trong ngoài Lôi phủ náo nhiệt khôn cùng.  

Yến tiệc chiêu đãi, khách khứa ngồi chật ních.

Vân Đình nắm tay Trường Khanh chậm rãi đi ra ngoài đại sảnh. Ánh mắt Trường Khanh mơ hồ bất định, lướt nhìn xung quanh, Cảnh Thiên chung quy không có tới.

Y vừa định theo Vân Đình đi mời rượu, nào ngờ một cỗ sương mù u ám mang theo sát khí hung tàn biến ảo, nháy mắt bao phủ toàn bộ vùng trời bên trên Lôi phủ, che thiên tế nhật.  

—— Năng lực này e rằng chỉ có thể là Ma Tôn Trùng Lâu.

Trong lòng Trường Khanh lo lắng, đáng tiếc y hôm nay phải mặc hôn bào (áo cưới), không mang theo Kiến Ngôn Kiếm trên người.

Cảnh Thiên ở trong phòng cảm nhận được luồng khí hung tàn mãnh liệt này, cũng vội vơ lấy Ma Kiếm chạy ra ngoài, ngửa mặt lên trời liền thấy Trùng Lâu đang lơ lửng giữa không trung.

Cảnh Thiên chưa từng nghĩ đến, ngày tân hôn của Trường Khanh, Ma Tôn liền đến trình diễn tiết mục "Đoạt Khanh".

Cảnh Thiên cùng Trường Khanh bốn mắt nhìn nhau, đều ngầm hiểu rõ ý tứ đối phương, cổ tay Cảnh Thiên phát lực, đem Kiến Ngôn Kiếm ném đến cho Trường Khanh.

Ánh mắt Trùng Lâu nhìn thẳng vào Lôi Vân Đình, "Người này ngươi không thể cưới. Hắn là của Ma Tôn ta!"
Nghe được hai từ "Ma Tôn", khách dưới đài vừa rồi còn háo hức chờ xem náo nhiệt, hiện giờ cũng lập tức tìm nơi chạy trốn.

Lôi Vân Đình vô thức nắm tay Từ Trường Khanh lui về phía sau, ngược lại Trường Khanh cất bước ra trước cửa, che chắn trước mặt Vân Đình, đối mặt nhìn thẳng Trùng Lâu.

Đạo hạnh Ma Tôn y đã từng lĩnh giáo, người phàm chỉ cần bị hắn đánh một cái thôi cũng sẽ mất mạng, mặc dù là có linh châu hộ thể cũng không làm gì được.

"Ma Tôn, ngươi rốt cuộc đến Lôi Châu làm gì?"

"Lấy lại thứ thuộc về ta." Sau đó Trùng Lâu ý vị bất minh vươn tay hướng vào Từ Trường Khanh.

"Trường Khanh không nhớ đã nợ ngươi thứ gì." Ngày đó ở Ma Điện, Trường Khanh sớm bị đánh bất tỉnh, y hoàn toàn không nhớ gì về ký ức kiếp trước cùng Ma Tôn.

"Ngươi nợ ta một đoạn tình."

Nghe được chữ tình phát ra từ miệng Ma Tôn, Trường Khanh không khỏi cả kinh, điều hoang đường hơn nữa chính là, chữ tình ấy cư nhiên còn liên quan đến y.

"Ma Tôn, ngươi thực buồn cười, ngày đó ở Ma Điện, ngươi đánh thẳng vào huyệt Thiên Linh của ta, quyết đưa ta vào chỗ chết, hiện giờ lại nói vậy nghĩa là sao?" Nói xong, lòng bàn tay y nắm chặt, cổ tay xoay kiếm, Kiến Ngôn Kiếm ra khỏi vỏ, ngân quang hiện ra, nhất thời kiếm khí tụ liễm, bức thẳng vào Trùng Lâu.

Trùng Lâu cao giọng cười lớn, "Ngươi có biết điều duy nhất không đổi trong suốt ba kiếp, chính là ngươi vẫn không hề run sợ trước Ma Tôn ta!"

Lưu Phương cũng thế, Nghiệp Bình cũng thế, đời đời kiếp kiếp cũng như thế. Người trong thế gian có thể không hề sợ hãi mà nhìn thẳng vào hắn, chỉ có hai người, một người là Trường Khanh, người còn lại là Cảnh Thiên.

"Ma cao một thước, đạo cao một trượng, có gì phải sợ!"

"Ta thật muốn xem là đạo gia kiếm khí của Từ Trường Khanh ngươi lợi hại hay là ma khí của Ma Tôn ta lợi hại!"

Ma Tôn không nói hai lời, ngưng tụ lại một cỗ cường đại chướng khí, chướng khí phá ra dữ dội, gió lạnh thổi từng đợt quanh thân Trùng Lâu.

Mà Từ Trường Khanh thân ảnh thanh lệ tựa như nước chảy mây trôi, chân không dính bụi trần, bay lên giữa không trung rồi dừng lại, kiếm khí tung hoành đánh tan chướng khí quanh thân.

Tay áo trắng thuần theo kiếm khí mạnh mẽ tung bay, mái tóc đen lướt nhẹ qua mặt, Trùng Lâu phảng phất giống như quay về mấy trăm năm trước, lần đầu cùng Lưu Phương gặp gỡ, hắn nhất thời sửng sốt xuất thần.

Kiếm ảnh lưu quang, chém rách hắc bào Trùng Lâu, nhưng nhờ tiếng vải bị xé rách này Trùng Lâu mới kinh hoảng phát giác chính mình vừa rồi thất thần sơ suất, vô ý chu toàn, hắn tụ liễm một cỗ bạo khí, dụng lực phát chưởng, rốt cục khiến Kiến Ngôn Kiếm trong tay Trường Khanh “keng keng” rung động, ngăn cản không nổi sát khí mạnh mẽ, chỉ giữ được một lúc rồi cả người mang kiếm khí bị cỗ chướng khí kia mang đi mất.        

Hết thảy phát sinh chỉ trong nháy mắt, Cảnh Thiên sau khi kinh hồn thì bình tĩnh lại, phản ứng đầu tiên là đuổi đến Ma cung, cứu Đậu Phụ Trắng trở về.

***

Bên trong Ma Điện, Trùng Lâu ngắm nhìn Trường Khanh.

Điều mà tam thế không thay đổi còn có đôi mắt sáng tỏ như ánh dương quang rực rỡ. Mà Trường Khanh thấy Ma Tôn đau khổ nhìn mình, liền vô thức nắm chặt chuôi kiếm trong tay.

Trùng Lâu xoay thân bước đi, "Ta cho ngươi xem thứ này."

Trùng Lâu nói xong, ở giữa Ma Điện thoáng chốc biến ảo xuất hiện ra một thanh đồng kính, khói xanh nhẹ quanh quẩn trên mặt kính, mặt kính liền hiện ra hình ảnh.

Trên đỉnh núi cao, mây trôi vương vấn.

Hai nam tử sóng vai đứng trên điểm cao nhất, dường như có thể chạm đến bầu trời.

"Lưu Phương nếu kiếp này không thể chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão, chúng ta kiếp sau gặp lại." Bộ dáng người đang nói chuyện quả thật rất giống với Cảnh Thiên.

—— Phi Bồng.

Dứt lời, hai người mười ngón đan chặt, thả người cùng nhảy.

Kết thúc một đời.

Cảnh tượng trong kính thay đổi, hiện ra là hình ảnh đã từng xuất hiện trong ký ức của y, tà dương tàn chiếu, can qua tứ phía, huyết sắc chói mắt tanh nồng mở ra.

Trên chiến trường Nghiệp Bình một thân huyết nhiễm, nam tử y phục rách tả tơi cùng Trường Khanh giống nhau như đúc, lảo đảo đi tới trước mặt Long Dương.

Lần này Trường Khanh thấy rõ khuôn mặt người ấy, đúng như y sở liệu, Cảnh Thiên chính là Long Dương.

Giây tiếp theo, Nghiệp Bình đột nhiên tiến lên nắm lấy chuôi kiếm trong tay đối phương, thân kiếm xuyên qua thân thể y, máu theo kiếm phong từng giọt từng giọt chảy thành dòng xuống đất. Bàn tay đầy máu của y nhẹ nhàng đưa lên xoa gương mặt anh tuấn của đối phương, trong giờ phút này lại vô cùng đáng sợ, “Long Dương, chỉ có ta xứng tế kiếm...” Nói ra lời ly biệt, khóe miệng y hơi run lên, thê mị như vậy.

Cảnh tượng hết thảy ngừng lại.  

Đồng kính trước mặt hóa thành một làn khói nhẹ nhàng tiêu tán.
         
"Thấy rõ không?"

"Thấy rõ."

"Cảnh Thiên không xứng yêu ngươi. Phi Bồng ích kỷ vì muốn cùng ngươi kiếp sau gặp lại, cư nhiên để ngươi nhảy vực cùng hắn, Lưu Phương mới mười chín tuổi, niên thiếu tốt đẹp bị hắn cho một mồi lửa đốt sạch. Kiếp sau, Long Dương hắn chỉ là sợ thua trận trên chiến trường, trộm mở ra bí tịch Ma Kiếm, một mình rèn kiếm, còn muốn người thân nhất là ngươi lấy thân tế kiếm. Hắn dựa vào cái gì mà yêu ngươi!" Đáy mắt Trùng Lâu tràn đầy phẫn hận.  

Trường Khanh bất đắc dĩ, có lẽ Trùng Lâu cũng biết chính y kiếp này sợ là cũng bị Cảnh Thiên tương khắc mà chết nên mới có phản ứng như vậy.

"Trường Khanh thấy rất rõ ràng, Phi Bồng vì tình mà chết, chỉ sợ đời đời kiếp kiếp không thể gặp lại Lưu Phương, Long Dương rèn kiếm là vì con dân Khương Quốc, vì giang sơn xã tắc, không có gì sai."

"Đó chỉ là ý nguyện của một mình hắn."

"Sao lại là ý nguyện của một mình hắn? Lưu Phương chính là cam tâm tình nguyện tự tử, Nghiệp Bình lại là cam tâm tình nguyện tế kiếm."

"Ngươi yêu Cảnh Thiên đến thế sao?"

Trường Khanh không chút do dự nhìn thẳng vào mắt Trùng Lâu, minh mâu thanh triệt, "Đúng, ta yêu Cảnh Thiên." Lời nói vừa ra khỏi miệng, Trường Khanh chỉ cảm thấy cỗ khí nghịch lưu trong tiểu phúc lại bắt đầu kích động, chân khí trong cơ thể tùy ý xung đột, y nhịn không được, miệng phun ra một ngụm máu tươi.

—— Mấy ngày gần đây, chân khí xung đột ngày càng thường xuyên cùng hỗn loạn, chính y sợ là không còn nhiều thời gian nữa.

Trùng Lâu thấy một màn này, vội nắm lấy tay Trường Khanh xem mạch tượng.

Mạch tượng hỗn loạn, bên trong khí lưu xung đột tứ phía, tương sinh tương khắc, đây chính là chân khí phản phệ tâm mạch. Trùng Lâu nhíu mày kiếm, ánh mắt tụ lại trên người Trường Khanh, hỏi, "Đã bao lâu rồi?"

"Từ khi rời khỏi Thục Sơn." Ma tôn Trùng Lâu âm thầm tính toán, nếu thật sự là chân khí phản phệ, thời gian của Trường Khanh thật không còn nhiều.

Trùng Lâu thấy mi gian Trường Khanh hiện lên một mạt bất đắc dĩ cùng hiểu rõ, trầm ngâm thật lâu, chung quy cũng mở miệng, "Ngươi đã biết từ lâu."

Trường Khanh gật đầu thừa nhận.

"Hắn không biết?"

"Chuyện hôm nay xem như Từ Trường Khanh ta cầu ngươi, đừng nói cho Cảnh Thiên biết."

"Ngươi cầu ta?" Trùng Lâu cười khổ, rồi đột nhiên khom người ngồi xuống, kéo Trường Khanh vững vàng ôm vào lòng, một tay đỡ tại cần cổ trắng nõn của y, tay còn lại giữ chặt hàm dưới, gan bàn tay hơi thi lực, bá đạo hôn lên môi đối phương, huyết khí tràn ra cả khoang miệng. Đôi mắt Trường Khanh từ trong suốt an tĩnh bỗng chốc thay đổi trở thành như triều dâng sóng dậy, y khó có thể tin mà nhìn Trùng Lâu đang kích hôn mình, y muốn đẩy hắn ra nhưng vì chân khí trong cơ thể nghịch lưu mà không điều khởi được nửa điểm khí lực.

Thật lâu thật lâu sau, từ lúc Cảnh Thiên vừa rồi còn bắt gặp Trùng Lâu cướp Trường Khanh đi, một đường truy tới Ma Điện trùng hợp đụng phải một màn này, cho đến khi hắn đau lòng rời đi. Trường Khanh bất đắc dĩ bị chân khí trong cơ thể tra tấn, không có năng lực chống cự, đành phải miễn cưỡng thuận theo.

Y rõ ràng cảm nhận được đầu lưỡi linh hoạt của Trùng Lâu thăm dò khắp miệng mình, cậy mở môi mình, đầu lưỡi chạm đến từng cái răng của mình rồi đùa giỡn, y cắn đầu lưỡi của Trùng Lâu, huyết khí tràn ngập cả khoang miệng, nhưng đối phương lại vẫn nhịn đau tiếp tục hôn.

Hôn đến khi người trong lòng cạn khí, Trùng Lâu lúc này mới buông ra.

Trường Khanh đỏ bừng mặt, vung tay tát một cái, "Thừa nước đục thả câu!”

Trùng Lâu ngược lại rất ngoan ngoãn mà nhận một tát kia, cũng như năm đó vì Lưu Phương mà chịu một gậy, kỳ thực hắn chỉ cần dụng lực một chút, đừng nói chỉ là một cái tát, e rằng có thể chấn vỡ cả kinh mạch đối phương cũng là chuyện bình thường.

Nhưng hắn chỉ im lặng thừa nhận.

Trùng Lâu đứng lên, vỗ vỗ lên trái tim bi thống của mình, "Ta đây là đang cứu ngươi."

Không để ý tới vẻ mặt mờ mịt của Trường Khanh, Trùng Lâu phất tay áo một cái, Trường Khanh liền bị một cỗ kết giới mang đi.

"Ngươi xuất hiện đi."

Phía sau Ma Điện, Tử Huyên chậm rãi hiện thân, "Ngươi thả y đi như vậy sao?"

Trùng Lâu không trả lời, dời bước tới trước mặt Tử Huyên, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào nàng, "Ngươi muốn ta cướp người hiện giờ ta cũng đã cướp, Trùng Lâu ta không phải sợ ngươi là Nữ Oa hậu nhân, ta chỉ hy vọng ngươi có thể nhìn thấu, Từ Trường Khanh cùng Cảnh Thiên, chung quy cả ta và ngươi đều không thể chen vào, về sau cũng thỉnh ngươi tiết kiệm sức lực, đừng nghĩ đến chuyện lại làm khó dễ bọn họ."

"Ngươi thật sự sợ Từ Trường Khanh nhớ lại kí ức kiếp trước cùng ngươi đến vậy sao? Tử Huyên bất quá chỉ lấy điều này áp chế, không ngờ Ma Tôn lại thật sự đi Lôi Châu cướp người."

Trùng Lâu thiết thủ nắm chặt, khống chế yết hầu Tử Huyên, "Ngươi cho rằng ta không biết ngươi đã làm ra chuyện gì sao! Ta cùng Lưu Phương, cùng Nghiệp Bình thanh giả tự thanh, ngược lại ngươi......" Trùng Lâu kích động đến muốn lập tức bẻ gãy cần cổ gầy trắng nõn này, nhưng hắn vẫn còn sót lại một tia lý trí, buông lỏng tay ra, "Ta không muốn nhắc lại thêm lần nữa. Về sau đừng quấy rầy bọn họ!"

Tử Huyên đưa tay xoa yết hầu vừa rồi bị khống chế, con ngươi vừa rồi còn sắc sảo giống như chim ưng, giờ phút này hoa quang thoáng chốc toàn bộ tan biến.

Trùng Lâu phất tay áo, bỏ lại một câu, "Cút!"

Bên trong Ma Điện thâm trầm tĩnh mịch, đến tiếng kim rơi cũng có nghe thấy.

—— Nếu ngươi còn dám tổn thương y một lần nữa, Trùng Lâu ta là người đầu tiên tiêu diệt  ngươi!

Mặt khác, Trường Khanh bị Trùng Lâu giăng kết giới quanh thân, hai ngón tay thu lại, cuối cùng cũng xuất hiện một tia hoa quang liễm diễm giống như lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào kết giới trước mặt, Trường Khanh thấy chân khí của mình đã khôi phục, vội rút Kiến Ngôn Kiếm ra, kiếm khí một đường bổ đôi kết giới, chính y tự mình ngự kiếm bay về Lôi Châu.

Cảnh Thiên ở đằng xa nhìn thấy Trường Khanh ngự kiếm bay đến liền giận dữ xoay người rời đi. Trường Khanh vội đưa tay kéo hắn lại, "Cảnh huynh đệ, có phải huynh có chuyện gì hiểu lầm ta rồi không?"

"Hiểu lầm rất lớn! Thật đúng là nhìn không ra Từ đạo trưởng huynh cũng rất giỏi ‘phách chân’ nha." (Chú thích: Phách chân vốn là một thuật ngữ thể thao, chỉ việc hai chân có thể dạng xa nhau nhất, sau đó trở thành danh từ miêu tả việc một người có tình cảm ngoài luồng – ngoại tình đó)

"Phách chưởng Trường Khanh biết, nhưng phách chân thì..."

"Huynh đóng vai trư ăn lão hổ rất tốt! Huynh cùng Trùng Lâu kia kích hôn đích thực rất sảng khoái, ta nhìn thấy hết!"

"Cảnh huynh đệ huynh hiểu lầm rồi, lúc ấy hắn là lợi dụng lúc ta gặp nguy hiểm." Trường Khanh kích động, tăng lực đạo nắm chặt lấy tay Cảnh Thiên.

Cảnh Thiên rõ ràng cảm giác được Trường Khanh nắm tay mình mạnh mẻ hữu lực, vậy mà vừa rồi y cùng Trùng Lâu kích hôn cũng không nhìn thấy nửa điểm phản kháng, chỉ là một đường thuận theo, Cảnh Thiên không khỏi khí nóng bốc lên đầu, "Huynh gặp nguy hiểm? Đừng nói với ta lần này lại là Mê Điệt Hương." Trong lời nói đầy ý trêu tức.

Bị Cảnh Thiên hỏi như vậy chính y cũng phát giác thấy điểm kỳ quái, sau khi hôn Trùng Lâu chẳng những tiểu phúc của y không còn đau nữa, mà ngay cả vừa rồi phá kết giới cùng ngự kiếm đều rất tự nhiên, không giống lúc trước không đề khởi nổi nửa điểm chân khí, nói như vậy, chẳng lẽ đúng như Trùng Lâu đã nói, hắn làm vậy để để cứu mình.

"Làm sao vậy? Sao không nói nữa đi!" Thấy Trường Khanh chậm chạp không mở miệng, tâm Cảnh Thiên như ngã vào đáy vực sâu.  

Hắn thà rằng Trường Khanh bịa ra một lý do, dù là đường hoàng hay hoang đường gì cũng được, vẫn tốt hơn không nói một lời như thế này.

"Cảnh huynh đệ, ta còn có việc cần làm, đi trước."

"Ê! Từ Trường Khanh!" Ba lần bốn lượt gọi với theo, Trường Khanh vẫn kiên quyết không quay đầu lại vội vàng đi vào Lôi phủ, tám phần chắc chắn là để đi tìm Vân Đình.

Đậu Phụ Trắng trước khi đi còn bỏ lại một câu, "Ở bên ngoài Lôi phủ canh chừng giúp ta."

Cảnh Thiên chán nản, các ngươi ở bên trong vụng trộm, Cảnh đại gia ta còn phải ở bên ngoài canh chừng cho các ngươi.

Thật sự nực cười, không ngờ Cảnh Thiên ta đây còn không xứng làm người thay thế nữa, chỉ có thể làm một tên giữ cửa.

Trùng Lâu, Vân Đình, Tử Huyên.......

Lại luyến tiếc bố thí cho ta nửa điểm ái tình,

Duyên như gió, tình tự ảnh,

Nhân không thấy, duy không lệ.

---------------------
Tích Vũ: Ha ha, khổ thân Cảnh lão bản quá, tình địch khắp nơi, chạy trời không khỏi nắng. Có điều ta không thích cách ứng xử của ngươi đâu, ngươi không cứu được ái nhân thì thôi, còn bỏ mặc người ta ở đó, người ta bình an đi ra thì giận giận dỗi dỗi, ngươi làm tiểu công thất bại quá rồi >_<

Anh Tôn, sao anh không bá đạo thêm một tí, đoạt người ta về, giam vài ngày cho mấy tên công (và cả chị xà kia) sốt ruột sốt gan. Thả sớm quá còn chưa kịp nhận ra tí dư vị nào nữa á >_<

Câu hỏi chương 35: Lời ước hẹn của Vân và Khanh?
1. Động phòng giả, nhưng khiến tất cả mọi người (bao gồm Cảnh Thiên) tin đó là thật
2. Khanh ở lại thủ hộ Lôi Châu 3 năm, sau đó có thể mang linh châu đi, không ai nợ ai
3. Khanh để Vân ôm, ôm một cái ôm liền tới sáng, Thiên lặng lẽ đứng ngoài cửa nhìn bóng 2 người in trên vách, lòng có bao nhiêu thất lạc.

11 comments

B_B
9/15/2013 2:02 AM Reply

Ôi, Thiên ăn dấm. Đọc cái này mà buồn cười tí chết. Cái 3 đi cho nó hoành tráng a ;)

Anonymous
9/15/2013 11:16 AM Reply

Yi chào tỉ nhà e mất mạng đến 2tuan r k cmt cũng k dox dc:<
cái đoạn yêu Khanh xđ ns yêu Cha Thiên làm e muốn ngất quá
chọn cái 1 cho nó hót
e muốn lão Thiên ăn giấm:))

9/15/2013 5:29 PM Reply

1 nha
Trong truyện này em thấy thích Lâu Khanh hơn tình cảm của Lâu ca e thấy nó vĩ đại quá

9/15/2013 8:23 PM Reply

3 đi, ta chọn 3 :)

Anonymous
9/15/2013 10:19 PM Reply

em chọn cái thứ 3
Thiên thiệt đáng chém, sao giấm nghi ngờ Khanh thế hự hự
anh Lâu thiệt bá đạo, ko nói 2 lời cướp ng` luôn, cái vết rách trên áo của anh làm em nhớ 1 chưởng của Khanh giáng vào ngực anh ở c140, mẫu đàn ông nhơ anh cũng đáng yêu lắm chứ bộ
3c liên tiếp, đọc dc 3 câu gây sốc của Thiên lão đại nhà mình
c33 : "Huynh biết cái gì! Ngày thường ta nói dối huynh cũng đâu có nhận ra."
c34 : "Ta mặc kệ! Ta chỉ biết huynh tự đi bán thân bán sắc của mình là không đúng!"
c35 : "Hiểu lầm rất lớn! Thật đúng là nhìn không ra Từ đạo trưởng huynh cũng rất giỏi ‘phách chân’ nha."
có phải Khanh Khanh bao dung quá lớn hay sức chịu đựng vĩ đại nên chai lỳ với đả kích rồi ko biết ="=

9/15/2013 10:29 PM Reply

Nàng tham quá đấy, có điều, ta thích =))

9/15/2013 10:31 PM Reply

Ừa, ss cũng thích a Lâu, ngoài chuyện não chậm tiêu ra thì mọi điểm đều tốt cả |o|

9/15/2013 10:37 PM Reply

Công nhận a Lâu rất tốt, có điều tính anh quá nhạt và tình anh quá mông lung nên chỉ có thể làm trái tim bên lề thôi, ko diễn chính được ;))

Mấy lời của cha Thiên đúng là sốc thật, thế mà Khanh chả có phản ứng gì mấy, thế thì hoặc là định lực Khanh quá cao, hoặc Khanh yêu quá sâu, hoặc Khanh... chả hiểu gì hết =))

Anonymous
9/15/2013 10:39 PM Reply

ta phân vân giữa 3 và 1...
thôi thì chọn 1 đi, vậy mới thú vị =D

Anonymous
9/15/2013 11:33 PM Reply

Hây da, ta đang bị vướng chương 118 bên Thục Thiên nên quyết định tạm dừng mà chuyển sang Thiều Hoa. Lần đầu tham gia dự đoán không biết hên xui thế nào đây? Ta chọn 3 nha (cho lão Cảnh ăn dấm đến chết lun, cái tội không hiểu cho Khanh)

9/16/2013 12:39 AM Reply

Ta cũng nghĩ là Khanh chả hiểu gì hết, hihi

Post a Comment

Thục Thiên Mộng Hoa Lục