Jul 10, 2013

[Đam mỹ | Cảnh Khanh | Thiều Hoa Khanh Phụ] Chương 18

Written By Tích Vũ Lầu on Jul 10, 2013 | 22:27

“Ta không gạt huynh. Nếu huynh cố tình không rời khỏi hắn, sớm muộn gì huynh cũng chết! Mệnh của Cảnh Thiên tương khắc với huynh!”

[ĐAM MỸ/CẢNH KHANH] THIỀU HOA KHANH PHỤ

Tác giả: Túy Nguyệt Mê Hoa

Biên dịch: Phong Đình

Beta: Tích Vũ

Chương 18 – Tam thế tình duyên


Từ Trường Khanh ấn mạnh tay vào bụng, tiểu phúc đau nhức không chịu nổi, giờ khắc này mồ hôi trên trán đổ xuống từng giọt, thấm ướt cả tóc.

Từ Trường Khanh biết mình phải lập tức gạt bỏ tất cả tạp niệm, chân khí tự sẽ không nghịch lưu nữa. Nhưng làm sao mới có thể gạt bỏ tạp niệm, bỗng nhiên y nhớ tới đạo gia tâm pháp mà sư phụ từng dạy, liền ngồi xuống niệm tụng kinh pháp, không ngờ chỉ vừa đọc một lúc, máu tanh lập tức tràn lên yết hầu. Từ Trường Khanh cố gắng áp chế nhưng cuối cùng vẫn chịu không nổi mà hộc ra khỏi miệng. Vừa đúng lúc Cảnh Thiên xoay người nhìn thấy.

“Đậu Phụ Trắng!” Nhìn thấy Từ Trường Khanh đổ máu, Cảnh Thiên hoảng hốt vô cùng, vội xé ống tay áo của mình ra giúp y lau đi vết máu trên khóe miệng.

“Có lẽ Trường Khanh không được khỏe.”

“Ai cũng nhìn ra huynh không khỏe! Huynh ở lại đây đi, Thổ Linh Châu cứ để ta đi tìm!” Thần sắc Cảnh Thiên vô cùng lo lắng cùng đau lòng.

Từ Trường Khanh hạ mi suy nghĩ, “Huynh có thể sao?”

Cảnh Thiên liếc y một cái, “Tiếc cho huynh đọc nhiều thi thư như vậy, câu nói của cổ nhân “nam nhân không thể nói mà không làm, nữ nhân không thể ăn nói tùy tiện” cũng không biết!”

Từ Trường Khanh ngơ ngác hỏi, “Câu nói đó là từ vị cổ nhân nào vậy?”


“Ai cần nhớ nhiều thứ như vậy chứ! Tóm lại huynh cứ ngoan ngoãn ở đây chờ ta là được!” Nói xong hắn đỡ Từ Trường Khanh đến một phiến đá lớn để nghỉ ngơi.

Bởi vì Từ Trường Khanhvẫn còn rất yếu, lúc này ngay cả nửa điểm chân khí cũng không thể vận ra được, thân thể hư nhuyễn đến run lên, nếu thực sự tìm được Cổ Đằng lão quái e rằng chính bản thân y cũng không giúp ích được gì, nên đành phải thuận theo ý của Cảnh Thiên.

Cảnh Thiên tà mị cười, “Vậy huynh sẽ chờ ta đến tìm huynh hay huynh sẽ đến tìm ta?”

“Sao cũng được.” Từ Trường Khanh vừa dứt lời liền cảm thấy chính mình đã nói ra lời không nên nói, sau đó lại nhìn thấy thần sắc đắc ý của Cảnh Thiên, y khẳng định mình đã trúng chiêu rồi.

Từ Trường Khanh thấy đối phương cứ đứng đó không đi, lại còn nhìn chằm chằm vào mình mà cười đến xấu xa, liền cảm thấy ngượng ngùng xen lẫn bực bội, “Ta cũng không phải nữ nhân!”

“Ta cũng không có nói huynh là nữ nhân. Không đùa với huynh nữa! Còn có thể cáu gắt như vậy là không sao rồi, ta cũng có thể yên tâm.”

Từ Trường Khanh nghe Cảnh Thiên nói vậy, trong lòng chợt dâng lên vài phần cảm động cùng ấm áp, thì ra Cảnh Thiên chậm chạp không chịu đi là vì lo lắng cho y. Nhưng đột nhiên cơn đau ở bụng vừa dịu xuống lại bùng phát mãnh liệt, lần này còn đau đến quặn thắt, y bất giác cau mày thật chặt, “Cảnh huynh đệ, huynh mau đi đi.”

“Đậu Phụ Trắng, chờ ta.” Nói xong Cảnh Thiên bước một bước dài rời khỏi.

Thấy Cảnh Thiên đi rồi, Từ Trường Khanh mới có thể thở phào, cưỡng ép bản thân chế trụ lại cơn đau, nhưng huyết khí bỗng chốc lại trào ra. Y vốn là người tu hành tập võ, hiện giờ thực sự không nên yếu đuối như vậy, nhưng khí huyết trong cơ thể cứ xung đột, y hoàn toàn không thể khống chế, thực sự bất đắc dĩ.

Y lảo đảo đi men theo vách đá, đang định tìm một dòng suối để rửa mặt thì máu nơi khóe miệng lại chảy xuống. Cố gắng bước thêm vài bước, lại bị đau đến phải khom lưng lại. Bỗng một chiếc khăn lụa tím nhẹ nhàng xuất hiện trước mắt y. Từ Trường Khanh ngẩng đầu nhìn lên, bắt gặp một đôi mắt sáng trong, tràn đầy yêu thương.

“Đa tạ Tử Huyên cô nương.” Y nhận khăn lụa lau đi vết máu.

Thấy hơi thở của Từ Trường Khanh đã điều thuận không ít, Tử Huyên mới lên tiếng, “Ta không gạt huynh. Nếu huynh cố tình không rời khỏi hắn, sớm muộn gì huynh cũng chết! Mệnh của Cảnh Thiên tương khắc với huynh!” Tử Huyên chỉ muốn Từ Trường Khanh không sao, nếu buộc phải nói dối thì đó cũng xem như là lời nói dối thiện ý.

Trường Khanh không dám tin, lui về sau hai bước, “Sẽ không đâu.”

“Vậy huynh giải thích chuyện thân thể thay đổi khác thường thế nào?”

“Có lẽ lúc trước ta bị Trùng Lâu đả thương, vẫn chưa hồi phục.”

Sắc mặt Tử Huyên trắng bệch, gần như là tàn tạ, “Trùng Lâu? Kiếp này huynh vẫn gặp lại hắn?!”

“Ý của cô là ta và hắn kiếp trước sớm đã có quen biết?”

“Đều là nghiệp chướng tiền duyên! Từ Trường Khanh, đời đời kiếp kiếp, chung quy huynh vẫn luyến tiếc, dù là một chút tình cảm cũng không thể dành cho ta.” Tử Huyên cười lạnh, ngón tay thon dài khẽ di chuyển tựa như lưu thủy, vẽ ra một vài đạo ánh sáng, lần lượt tụ lại trên người Từ Trường Khanh, Từ Trường Khanh chỉ cảm thấy từng cỗ chân khí truyền vào đan điền của mình, cơn đau ở bụng cũng dần dần dịu đi, Thiên Cương chân khí trong cơ thể càng ngày càng tràn đầy, nhưng ý thức bỗng chốc mơ màng, cảnh tượng xung quanh tựa hồ dao động, bản thân như chìm vào dòng nước.

“Lưu Phương, Nghiệp Bình, trước kia ta cũng chữa thương thay huynh như vậy, tại sao huynh có thể quên ta?” Lời nói nghẹn lại, một giọt lệ lăn dài nơi khóe mắt, bản thân còn chưa kịp nhận ra, giọt lệ ấy đã tan mất vào hư không.

Từ Trường Khanh mở mắt, chung quanh bao phủ một tầng sương mù dày đặc.
Cảnh tượng hiện lên rất quen thuộc, y mơ hồ thấy được một tấm biển đề “Đoạn ngao lập cực”, một pho tượng Nữ Oa bằng đá đặt ở giữa. Không phải mình đang ở Cổ Đằng lâm sao? Tại sao lại có thể đến được Nữ Oa thần miếu?

Không trung bỗng vang lên tiếng khóc của trẻ con, tiếng bước chân vội vàng cũng theo đó truyền đến, Tử Huyên ôm một đứa trẻ sơ sinh trong lòng, “Thánh Cô, kiếp thứ ba của Lưu Phương chẳng lẽ thực sự phải giao cho Thục Sơn sao?”

“Ai cũng không thể thay đổi số mệnh của y.”

“Vậy Long Dương thì sao?”

“Long Dương vẫn còn phải chờ đợi thêm tám năm nữa, hiện giờ hắn vẫn chưa chuyển thế.”

Đột nhiên trước mặt Từ Trường Khanh một mảnh hỗn độn, lời nói sau đó nhỏ dần, cảnh vật cũng thay đổi.

Khi y mở mắt ra lần nữa đã là hoàng hôn, tà dương chói mắt soi rõ tràng cảnh đỏ thẫm hỗn loạn, chiến trường phủ đầy máu tanh.

Can qua ngập trời, máu chảy thành sông.

Binh lâm thành hạ, quân địch lớn tiếng khinh thường, “Long Dương, tên Lâm Nghiệp Bình này trả lại cho ngươi!” Nói xong liền cười như điên dại.

Trong đám loạn binh, một nam tử mang khuôn mặt giống hệt Từ Trường Khanh, trên người dính đầy máu, y phục rách tươm lảo đảo bước ra, đi về hướng Long Dương.

Nhưng Từ Trường Khanh lại không thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của đối phương, Long Dương... Rốt cuộc hắn là người phương nào?

Giây tiếp theo, tựa như tiễn rời cung, trong khoảnh khắc, nam tử kia tiến lên cầm lấy trường kiếm trên tay Long Dương, thân kiếm xuyên qua thân thể y, máu theo kiếm phong từng giọt từng giọt chảy thành dòng xuống đất. Bàn tay đầy máu của y nhẹ nhàng đưa lên xoa gương mặt anh tuấn của đối phương, trong giờ phút này lại vô cùng đáng sợ, “Long Dương, chỉ có ta xứng tế kiếm...” Nói ra lời ly biệt, khóe miệng y hơi run lên, thê mị như vậy.

Từ Trường Khanh muốn nhìn rõ dung mạo Long Dương, nhưng chỉ thấy được bóng dáng mờ ảo của hắn.

“Đừng!” Một tiếng gào thét kinh hồn, tựa hồ rung động cửu thiên, vang vọng chân trời.


Trí nhớ Từ Trường Khanh càng lúc càng hỗn loạn, tựa như bị hàng vạn con côn trùng cắn xé, đầu đau đến muốn nứt ra.

2 comments

B_B
7/11/2013 12:29 AM Reply

Ta ngửi thấy mùi ngược nha :(( hóng chap tiếp :)

7/11/2013 11:08 AM Reply

Tỷ Tỷ ơi up mau mau nha, mau mau up nha! <3

Post a Comment

Thục Thiên Mộng Hoa Lục