Jul 18, 2013

[Đam mỹ | Cảnh Khanh | Thiều Hoa Khanh Phụ] Chương 21

Written By Tích Vũ Lầu on Jul 18, 2013 | 18:06

Trong lòng Trùng Lâu không hiểu vì sao dâng lên một chút tức giận, người nọ thân hình đơn bạc đứng trước mặt hắn đã ba lần bốn lượt vì người khác mà liều chết, đến tột cùng là vì sao?



Tác giả: Túy Nguyệt Mê Hoa

Biên dịch: Phong Đình

Beta: Tích Vũ

Chương 21 – Tương tinh vẫn lạc



Một buổi tịch liêu.

Hai người ngồi yên không nói gì.

Hồi lâu, Tử Huyên lấy ra một hòn đá, “Huynh có biết vật này không?”

“Nữ Oa linh thạch.” Từ Trường Khanh ở Thục Sơn đã từng thấy qua.

“Huynh giữ nó đi.” Tử Huyên đưa linh thạch cho Từ Trường Khanh.

Nhưng Từ Trường Khanh lại kiên quyết không nhận, “Đây là thiên vật, Trường Khanh không thể.”

“Ma Tôn đã phái thủ hạ đi truy tìm các người, hiện tại ta chỉ có thể biến thành bộ dạng của Cảnh Thiên, cũng là để bảo vệ huynh và hắn ta. Lần này chỉ e cửu tử nhất sinh, huynh cứ giữ lấy linh thạch, ta là Nữ Oa hậu nhân, không chết được.” Thật ra Tử Huyên không phải không thể chết, nhưng vì muốn Từ Trường Khanh an tâm nên đành phải nói dối.

“Trường Khanh có chuyện không hiểu, vì sao cô lại biến thành Cảnh Thiên, mà không trực tiếp biến thành ta?” Từ Trường Khanh đương nhiên không phải hạng người sợ chết, chỉ là y cảm thấy có điểm kỳ hoặc, nếu thật sự Tử Huyên một lòng muốn giúp y vượt qua nạn kiếp, trực tiếp biến thành y là được rồi, đâu cần phải phức tạp như vậy.

Tử Huyên do dự một lát rồi nói, ý vị bất minh, "Khi đến Ma Điện, huynh sẽ biết."

Kỳ thực Tử Huyên chính là cố tình giấu diếm, nếu lần này thành công, có thể làm cho Ma Tôn nhớ lại kí ức kiếp trước cùng với Từ Trường Khanh, Ma Tôn tự sẽ không ra tay với y, Phong Đô kiếp nạn lần này cũng có thể phá trừ. Mặt khác, Tử Huyên muốn để Cảnh Thiên ở lại, như vậy hắn sẽ không thể biết được giữa hắn và Từ Trường Khanh từng có tam thế tình duyên. Chẳng phải là một mũi tên trúng hai đích sao?

Sở dĩ biến thành Cảnh Thiên, mà không phải Từ Trường Khanh, chính yếu là bởi vì nếu muốn giúp Ma Tôn thi pháp ức khởi tiền duyên cần có Từ Trường Khanh làm vật dẫn.

Vì để đề phòng bất trắc, Tử Huyên đưa Nữ Oa linh thạch cho Từ Trường Khanh giữ bên mình, nếu thật sự không thể thoát thân, giờ Tý còn chưa chạy về, Cảnh Thiên cũng có thể cứu bọn họ một mạng. Đương nhiên, đây là chuyện Tử Huyên rất không muốn xảy ra, một khi Cảnh Thiên đi tìm Thanh Vy trợ giúp, Thanh Vy chắc chắn sẽ không đành lòng nhìn Từ Trường Khanh chịu nạn, nhất định thay Cảnh Thiên hóa giải phong ấn kí ức kiếp trước, đến lúc đó Từ Trường Khanh cùng hắn càng khó chia cắt nổi.
Kế sách này không phải kế sách vẹn toàn, Tử Huyên đành liều đánh cuộc một phen.

***
Oán khí tràn ngập Ma Điện, nếu là người phàm xâm nhập vào đây chỉ sợ chịu không nổi lệ khí bức người mà chết.

Từ Trường Khanh sở hữu tiên cốt, y cũng là người đắc đạo, miễn cưỡng có thể trụ lại lệ khí này, Tử Huyên thân là Nữ Oa hậu nhân đương nhiên có thể duy trì một khoảng thời gian.

Trùng Lâu nhìn thấy Cảnh Thiên cùng Từ Trường Khanh đến hết sức vừa lòng.
“Phi Bồng, ngươi rốt cuộc cũng tới.” Lời còn chưa dứt, Tử Huyên đã thủ chỉ xà hình, chặn tại yết hầu Trùng Lâu.

Từ Trường Khanh đứng cạnh thấy tình thế chuyển biến nhanh như vậy, liền rút Kiến Ngôn Kiếm ra khỏi vỏ, chuẩn bị sẵn sàng.

Không ngờ Tử Huyên bỗng chốc xoay người, đem tay còn lại của mình chặn tại yếu hầu y. Một cỗ tử khí bốc lên, Từ Trường Khanh cảm thấy trước mắt vật đổi sao dời, loại cảm giác vi diệu này cùng với cảm giác lúc trước y ở Nữ Oa thần miếu không có gì khác biệt.

Nhưng giây tiếp theo, Trùng Lâu đã phá giải được, hai người bọn họ bị lệ khí của Trùng Lâu đánh lăn trên đất. Tử Huyên tính sai, đáng tiếc hai trăm năm đạo hạnh của bản thân không làm gì được Ma Tôn, còn chưa kịp khôi phục kí ức đã bại trận rồi.

Cũng nhờ vậy, Tử Huyên lập tức hiện hình.

"Thì ra là ngươi, Nữ Oa hậu nhân."

Đáy mắt Tử huyên lóe sáng, vô cùng kinh ngạc, "Ngươi nhớ rõ ta, vì sao lại quên y?" Nói xong đưa tay chỉ vào Từ Trường Khanh, y nhất thời không biết chuyện gì đang xảy ra.

Ánh mắt Trùng Lâu khẽ lướt qua Từ Trường Khanh đang nằm cách Tử Huyên không xa , "Từ Trường Khanh, bổn tọa nhớ rõ."

Tử Huyên thấy vậy tiến tới, tiếp tục ý định khai mở kí ức Trùng Lâu, "Hắn là Lưu Phương! Là Nghiệp Bình!"

Tính nhẫn nại của Ma Tôn không được tốt, nhanh chóng nổi giận, "Ta không quan tâm! Phi Bồng đâu?"

Tử Huyên không trả lời, Ma Tôn liền kháp trụ cằm Tử Huyên, không có nửa điểm thương hương tiếc ngọc.

Từ Trường Khanh thấy thế vội huy khởi Kiến Ngôn Kiếm, đáng tiếc kiếm phong chưa chạm được Ma Tôn đều đã bị tán ra xa.

"Tiểu đạo sĩ, ngươi không làm gì được ta đâu, lúc trước là ở thành Du Châu, hiện giờ là tại địa bàn của bổn tọa!" Ma Tôn tiện tay phóng thêm một chưởng, kiếm của Từ Trường Khanh cắm thẳng xuống đất, Từ Trường Khanh ngăn không được chưởng phong cường đại như vậy, khóe miệng hộc ra tiên huyết.

Tử Huyên rưng rưng lệ, cảm thấy vô cùng có lỗi.

Từ Trường Khanh, là ta hại huynh! Sự tình không hề phát triển theo hướng ta dự đoán.

Áp lực tràn lên yết hầu, làm cả người Tử Huyên vô lực, ho khan dữ dội.

Từ Trường Khanh thấy sắc mặt Tử Huyên trắng bệch, không sao mặc kệ được, dù sao người nọ cũng vì giúp mình mới bị thương như vậy. Y nhặt Kiến Ngôn kiếm lên, đem tất cả Thiên Cương chân khí ngưng tụ vào thân kiếm, liều chết một lần.

Bốn phía đều có thể cảm nhận được kiếm khí cuồn cuộn dâng trào, xua tan hết thảy lệ khí chung quanh. Từ Trường Khanh toàn lực vung kiếm lên.

Trùng Lâu bây giờ mới có chút cảnh giác, cảm thấy không ổn, cỗ kiếm khí này tuy rằng không có khả năng giết chết hắn nhưng đủ để làm nguyên khí của hắn hao tổn rất nhiều, vì để chu toàn, hắn đành buông tay đang chế trụ Tử Huyên ra, toàn lực xuất chưởng chống đỡ.

“Ầm”, kiếm khí cường đại phản chấn tâm mạch Từ Trường Khanh. Y lại một thân đầy máu.

"Ngươi thật không sợ chết sao?" Ma Tôn Trùng Lâu vốn nghĩ Từ Trường Khanh nhất định sẽ vì tự bảo vệ mình mà buông tay, không ngờ y vẫn toàn lực vung kiếm, có điều, kiếm này vung lên không phải vì y, mà là vì giúp Nữ Oa hậu nhân kia thoát hiểm, thậm chí không màng đến bản thân bị kiếm khí cường đại phản chấn.

Trong lòng Trùng Lâu không hiểu vì sao dâng lên một chút tức giận, người nọ thân hình đơn bạc đứng trước mặt hắn đã ba lần bốn lượt vì người khác mà liều chết, đến tột cùng là vì sao?

Đầu ngón tay hắn chậm rãi ngưng khí, sau đó phát ra một đạo ánh sáng, hướng về phía đỉnh đầu Từ Trường Khanh.

Tử Huyên vội che chắn trước người y, “Trùng Lâu! Người này ngươi không được phép đụng đến!”

Trùng Lâu khinh thường đáp lời, “Buồn cười, Từ Trường Khanh cư nhiên lại cần nữ nhân bảo hộ.”

Tử Huyên như trước không có chút thoái nhượng.

“Tử Huyên, ngươi nghĩ rằng ta sẽ vì mỹ sắc của ngươi mà không dám giết ngươi?” Nói xong phát ra một trận cười rung động trời đất.

“Ngươi đương nhiên không vì ta, nhưng ngươi sẽ vì y.”

“Y?” Ma Tôn mất đi ký ức kiếp trước, không hiểu ý tứ trong câu nói vừa rồi của Tử Huyên, “Ta đường đường Ma Tôn vô tình vô ái, tình yêu phức tạp của các ngươi chốn nhân gian cùng ta không có nửa điểm liên can!”

“Trùng Lâu, nếu ngươi giết y ngươi sẽ hối hận!” Thần sắc Tử Huyên quyết tuyệt, hoàn toàn không giống trò đùa.

Trùng Lâu cười lạnh, Tử Huyên càng bảo hộ Từ Trường Khanh như vậy, hắn càng muốn giết y. Từ Trường Khanh lúc nãy đã ngưng tụ toàn bộ chân khí, hiện giờ vừa thở dốc vừa dựa vào vách đá cố gắng đứng lên, cuối cùng lại phải nhận thêm một chưởng nơi đỉnh đầu.

Chưởng phong tàn bạo, tiêu diệt mọi thứ nó lướt qua.

“Trường Khanh!!!” Tiếng hô tê tâm liệt phế của Tử Huyên vang lên làm Trùng Lâu có chút đau đầu.

Từ Trường Khanh phảng phất như con rối đứt dây, sụp ngã xuống đất, chưởng phong trước đó của Trùng Lâu đã làm vỡ nát toàn bộ kinh mạch của y, giờ lại phải nhận thêm chưởng này. Huyết tích từ đỉnh đầu y chảy xuống khuôn mặt trắng thuần như ngọc, hai mắt y nhắm nghiền, lông mi dài giờ phút này không hề rung động, nhẹ nhàng rũ xuống, quanh cảnh trước mặt bắt đầu mờ ảo.

Tử Huyên lấy ống tay áo thay y lau đi vết máu nơi khóe miệng, nhưng máu vẫn không ngừng chảy xuống.

Con người có bảy hồn sáu phách, chủ hồn ngụ tại đỉnh đầu, làm chủ toàn bộ sinh mệnh, còn lại sáu hồn chia làm ba hồn thượng cùng ba hồn hạ, điều khiển các mệnh cách khác.

Chưởng này là chưởng trí mạng.

Chẳng lẽ Từ Trường Khanh vẫn tránh không khỏi kiếp nạn, bỏ mạng ở Phong Đô sao?

10 comments

7/18/2013 7:30 PM Reply

vừa mới làm tân gia đã có chap mới thật là thích ủng hộ chị 2 tay 2 chân lun |o|

7/18/2013 8:44 PM Reply

Và chương mới ăn tân gia thật là ngược, hu hu
Khanh Khanh của ta, hu hu hu

B_B
7/18/2013 8:47 PM Reply

Hoi hop the :)

B_B
7/19/2013 7:05 AM Reply

Ơ, mà cái đoạn lừa tình đầu tiên ở chỗ nào trong chương mà ta ko thấy, 2 nàng ơi :)

7/19/2013 8:15 AM Reply

Đoạn lừa tình nào nàng?

Anonymous
7/19/2013 10:10 AM Reply

chúc mừng nhà mới tỷ
thực ra là chúc mừng chương mới
có Trọng Khanh ạ
em like, em bị thích anh Lâu
nhưng mờ
trong này anh lại tiếp tục sê ri thoái hóa não của Thục Thiên ạ
ngưu ma vương đại nhân cái gì cũng giỏi, có cái quan trọng nhất ( theo fan gơ) thì mãi ko khôn ra vậy

7/19/2013 10:27 AM Reply

Ừ thx em, mời e qua post khác ăn tân gia, chỗ này phục vụ miễn phí, ăn uống hả hê không say ko về =)) http://tichvulau.blogspot.com/2013/07/lam-nham-tich-vu-mung-tan-gia.html

Cha Lâu, oai phong ở đâu không thấy, nghìn năm dọc ngang thiên địa, chỉ làm cho đầu óc càng ngày càng úng nước thôi. Chỉ khổ Khanh nhà ta, khổ từ Thục Thiên khổ sang Thiều Hoa, ko biết còn khổ sang chỗ nào tiếp nữa :(

B_B
7/19/2013 11:02 AM Reply

Doan chu do dau chuong y, nang oi. Hay tai to dao nay hoa mat nen ko thay?

7/19/2013 11:11 AM Reply

Ối giời, nàng ơi đọc lại đi, nó ở gần cuối chương đấy @@

B_B
7/19/2013 10:27 PM Reply

Uh, giờ tớ thấy rồi. Dạo này mắt mũi kèm nhèm quá :) sozi 2 vị cô nương nhé :D

Post a Comment

Thục Thiên Mộng Hoa Lục