Jul 27, 2014

[Thục Thiên] Kết cục 2 (HE) - Phần 08

Written By Tích Vũ Lầu on Jul 27, 2014 | 11:49

Tác giả: Tiểu Chu Dữ Mặc
Biên dịch: Tích Vũ
Phiên ngoại – Kết cục 2
Tương phùng tri kỷ thời (Phần 8)
Yêu quý tặng Blue Berry!
[Thục Thiên] Kết cục 2 (HE) - Phần 08
Xung quanh nước tuôn xối xả, phía trước mưa vẫn trắng trời, giữa những tàn trúc nghiêng ngả tựa hồ có thể nhìn thấy một mạt thân ảnh bạch sắc thoáng qua.
“Trường Khanh?”.
Tán ô giấy dầu màu xanh ngọc bích che khuất nửa bờ vai gầy của bạch y nhân, giấu kín hoàn toàn dung nhan của người đứng đó, cũng che đi toàn bộ phong vũ bên ngoài.
Cảnh Thiên đột nhiên hốt hoảng, phảng phất thời gian quay trở lại Thanh Phong Đình dưới trăng sao ngày đó, nhìn thấy thân ảnh bạch y thẳng tắp, vân đạm phong khinh.
“Trường Khanh, vì sao huynh lại chạy đến nơi này?”.
Nghe được lời này, ô giấy của bạch y nhân từ từ hạ xuống, con ngươi sáng như ngọc từ từ liếc sang nhìn Cảnh Thiên, dung nhan thanh tú tự thủy dần vẽ lên một tia cười nhàn nhạt.
“Trời mưa to quá, con đến đón thúc”.
Cảnh Thiên nhìn thấy y sam ướt đẫm của Từ Trường Khanh dưới trời mưa vần vũ, thốt lên một tiếng “ôi” rồi chạy vội lên, hất cây dù xuống đất, ôm thân ảnh đối phương lùi vào trong lương đình, miệng không ngừng trách: “Đồ ngốc, mưa to như vậy còn chạy ra đón ta làm cái gì, ta da dày thịt tốt không có chuyện gì được đâu. Nhớ cho kỹ, lần sau trời còn như vậy thì tuyệt đối không được chạy loạn, chẳng may đổ bệnh không phải khiến ta lo lắng sao”.
“Trường Khanh đâu phải là đèn lồng giấy dán, sao có thể đổ bệnh dễ dàng như thế được”. Từ Trường Khanh gỡ tay đối phương ra khỏi eo mình, nhưng không trốn tránh, chỉ nhẹ nhàng xoay người nhìn ra ngoài trời mưa.
“Để ta sờ thử xem có sốt không?” Cảnh Thiên hấp tấp tiến lên, đặt tay vào vầng trán lành lạnh của Từ Trường Khanh, thốt lên: “Sao đầy mồ hôi thế này, huynh đang khẩn trương à? Lúc nãy ra ngoài chơi đã nghịch phải cái gì để mồ hôi nhễ nhại vậy?”.
“Không có, con đi một mạch đến đây”.
“Hả, đến đây? Thứ Quy Đình!” Cảnh Thiên đánh mắt nhìn ra xung quanh.
Ngoài đình, tiếng mưa tiếng gió tiếng sấm hòa vào nhau thành một mớ hỗn độn, sấm sét thỉnh thoảng lại lóe lên rạch đôi bầu trời, gợi lại toàn bộ ký ức đã chôn sâu, Cảnh Thiên nhất thời bối rối: “Thật sự là Thứ Quy Đình! Trường Khanh, huynh vẫn còn nhớ thạch đình này đúng không? Còn nhớ chuyện huynh từng đóng giả Xà bá lừa ta xuống núi? Ta biết huynh đã không còn nhớ được gì hết, nhưng không hề gì, dù sao hiện tại trời cũng mưa to không thể trở về được, ta kể hết chuyện từng xảy ra cho huynh nghe, có được không?”.
“Được”.
“Ờ ngoan!”.
“Lần ấy, ta bị Thục Sơn nhốt ở sau núi, ngày tháng trôi qua thật buồn tẻ. Thế nhưng, có người mỗi ngày đều giả trang thành một ông lão tên gọi Xà bá, đưa cơm đưa canh đưa y phục đưa chăn chiếu cho ta… Huynh có biết người đó là ai, vì sao lại giả trang thành một ông lão để gặp ta không? Haiz, biết thừa là huynh ngại nói mà, là bởi vì người đó tương đối cứng đầu, trong tim không biết yêu ta đến bao nhiêu, nhưng ngoài miệng lại sống chết không chịu nói ra ba chữ đó. Người đó chính là huynh đó, ê ê, vẻ mặt này là thế nào chứ… Tin ta đi mà, huynh của trước đây thật sự yêu ta đến chết đó”.
Khóe miệng Từ Trường Khanh không tự chủ được mà khẽ giật, con ngươi sắc bén đảo qua mấy lượt.
“Uây, Đậu Phụ Trắng, giờ đã biết học cách lườm người rồi hả, có điều, ta thích huynh như vậy. Có biết không, huynh của trước đây mặt cứng như tượng, chẳng dễ dàng cười, cho dù có chuyện khó chịu gì thì cũng chỉ đè nén vào tận đáy lòng. Ây, thật sự khiến ta thương tiếc lắm, có chuyện gì vui hay không vui, vẫn nên để hai người cũng chia sẻ đi, giữ chặt trong lòng dễ hủy hại bản thân lắm”.
“Lẽ nào thúc chưa bao giờ hủy hại bản thân?”. Từ Trường Khanh chớp mắt, không nhịn được mà cãi lại.
“Đương nhiên không có…”. Giọng nói tràn đầy khí thế của Cảnh Thiên đột nhiên ngừng lại. Bởi vì Từ Trường Khanh đã chủ động rướn người về phía trước, vòng tay ôm lấy thắt lưng Cảnh Thiên, liều lĩnh hôn lên khóe mắt, đuôi mày hắn…
Ngoài đình mưa như trút.
Trong não bộ Cảnh Thiên xoẹt qua vô số tư lự, trước mắt phân không rõ đông tây nam bắc. Một lúc lâu sau mới phục hồi tinh thần trở lại, không biết sung sướng hay tức cười. Tức cười chính là, kỹ thuật hôn của Từ Trường Khanh vô cùng tệ hại, không khác gì so với việc y ăn đậu phụ thường ngày; còn sung sướng chính là, không ngờ Từ Trường Khanh lại chủ động hôn hắn, trăm năm khó gặp.
Từ Trường Khanh vốn dĩ thấp hơn Cảnh Thiên, tư thế nhón chân hôn thật sự rất khổ sở, thanh niên Du Châu nhìn người phía trước mà nghẹn ngào nước mắt: “Trường Khanh, đừng gấp, để ta… ưm… bước xuống một bậc”.
Sơn cốc, sấm sét ẩn hiện.
Hai người trong đình hôn đến quên cả đất trời, như si như túy.
Trải qua một màn tình triền quấn quýt vừa sung sướng lại giày vò khổ sở này, Cảnh Thiên mới nhận ra bản thân mình đang rơi vào chốn “băng thâm hỏa nhiệt”, mới biết được hắn mới thật sự là kẻ “tự hủy hoại bản thân”.
Từ Trường Khanh không sợ trời cao đất dày, chỉ lo đốt lửa, không màng dập lửa, đốt đến toàn thân Cảnh Thiên cháy bừng bừng. “Tạnh mưa rồi!”. Từ Trường Khanh đột nhiên lên tiếng thức tỉnh hắn, y phục bị mưa làm ướt dán chặt vào người y, thật quá sức thử thách định lực của gian thương Du Châu hắn.
Cảnh Thiên đè nén lại toàn bộ dục niệm vừa tràn đầy não bộ, vội vàng tách ra, chỉ hận không thể ngay lập tức đưa đối phương vào trong sơn động bên cạnh, căm hận day đi day lại mũi chân trên mặt đất một trăm lần.
“Con mẹ nó! Đậu Phụ Trắng, mới có một năm mà huynh đã học toàn thứ xấu rồi, huynh thành thật nói cho ta biết, huynh hiện tại bao nhiêu tuổi rồi?”.
“Khó nói lắm”.
“Khó nói hả? Được, vậy ta sẽ coi như huynh thành niên rồi, dám chủ động thử thách sức chịu đựng của lão tử, lão hổ bất phát uy huynh liền xem ta là con mèo bệnh đúng không, xem xem hôm nay ta có dám làm cho bằng hết với huynh không…”.  Cảnh Thiên nổi cơn tam bành, đưa tay kéo đối phương đi thẳng tới thạch trụ trước lương đình.
“Trường Khanh, huynh có biết thạch trụ sau lưng huynh khắc chữ gì không?”.
“Không biết”.
Sông cạn đá mòn, tình này không đổi(*) – Lời thề Cảnh Khanh! Đây là thứ mà ngày đó chúng ta đến đây, ta đã dùng con dao nhỏ tự mình khắc lên, huynh không nhớ sao?”.
(Chú thích: (*) Nguyên văn: “Hải khô thạch lạn, thử tình bất du – Cảnh Khanh thệ).
Từ Trường Khanh trầm mặc không nói.
“Không nhớ cũng không sao hết, chúng ta từ từ nhớ lại, bước luyện tập đầu tiên chính là…”.
“Cảnh Thiên, hình như có người tới đây”.
“Sợ cái gì”. Cảnh Thiên trắng trợn vòng tay ôm lấy eo Từ Trường Khanh, cười đến vô cùng đen tối, không khác gì một tên trộm vặt: “Có người đến cũng không sợ, bên kia có sơn động”.
“Thạch động quá lạnh”.
Cảnh Thiên cảm giác được người trong lòng hơi căng thẳng, hắn nhớ lại ngày đó sau một đêm triền miên trong thạch động, khi tỉnh lại Từ Trường Khanh xác thực toàn thân lạnh toát. Hắn cười vô sỉ, ôm chặt thêm mấy phần: “Thôi đi, vừa rồi ta dọa huynh thôi, nhớ kỹ lần sau đừng thách thức ta như thế, ta đây không có năng lực kiềm chế như Liễu Hạ Huệ đâu”.
Từ Trường Khanh nghe vậy, thần sắc trở nên phức tạp, tựa như có vài phần thâm tình, lại có vài phần khổ sở.
Mưa gió đột nhiên ngừng lại.
Thứ Quy Đình lúc này, chim chóc hót vang, rêu xanh vươn dậy. Gió nhẹ thổi qua, cầu vồng xa xa, vô số lá trúc nhẹ lay, rắc đầy lối vào sơn đạo.
Từ Trường Khanh đứng tựa vào thạch trụ, nhìn về phía thâm cốc vô bờ hé tỉnh sau mưa, cảm thán: “Hình như rất lâu rồi ta không đến nơi này”.
“Trường Khanh, còn nhớ không? Thứ, biểu thị thứ tội, cảm thông, tha thứ; Quy, biểu thị trở về. Đã từng có đệ tử Thục Sơn phạm vào lỗi nặng, quỳ thẳng ở đây ba ngày ba đêm, tổ sư khoan dung bỏ qua chuyện cũ, cuối cùng tha thứ cho lỗi lầm trước đây, thầy trò hòa hảo như lúc ban đầu – Đây chính là ý nghĩa của “Thứ Quy Đình”, có đúng không?”.
Cảnh Thiên chậm rãi ôm lấy thắt lưng Từ Trường Khanh từ phía sau, giọng điệu ấm áp nhẹ nhàng lướt qua vành tai mẫn cảm của đối phương: “Trường Khanh, còn nhớ huynh đã từng hứa với ta điều gì không? Huynh từng nhận lời ta, nếu như ta làm sai chuyện gì mà đến nơi này nhận lỗi, huynh cũng sẽ giống như tổ sư vậy, tha thứ cho ta, không tức giận, không bỏ mặc ta”.
“Ta…”.
“Trường Khanh, xin lỗi! Hiện tại có thể tha thứ cho ta chưa? Hay huynh muốn tiếp tục giả bộ mất trí nhớ không nhận ra ta nữa?”.
-----------------------
Căng thẳng quá, rốt cuộc Trường Khanh đã nhớ ra vào lúc nào? Và vì sao Cảnh Thiên lại nhận ra điều đó?
Đoán đi đoán đi, đoán trúng được quà nha!!!
Cảnh báo: Chương sau có H, đề nghị trẻ dưới 18 tuổi tự che mắt mình ngay lập tức!

7 comments

B_B
7/27/2014 12:17 PM Reply

Giật tem. Biết hôm nay đắt hàng nên phải chen trước. Đợi mãi. Cảm ơn Tích lão bản :)

7/27/2014 12:23 PM Reply

Trẻ 28 tuổi thì không cần che đúng không

7/27/2014 1:51 PM Reply

Trẻ 28 tuổi thì mời đeo thêm kính lúp để nhìn cho rõ hơn =))))

7/27/2014 1:59 PM Reply

Ta biết nàng chờ nên làm việc vô cùng cần mẫn đó, vỗ tay |o|
Nhưng quan trọng nhất vẫn là 2 anh H nhiệt tình quá, lại còn có màn Khanh trèo "lên trên" làm ta thót hết cả tim, thành ra đầu óc trên mây ko kịp về với thực tại =))

Anonymous
7/27/2014 4:07 PM Reply

Ô đã vô đây rồi thì tuổi tác quăng qua 1 bên nha ;)

7/27/2014 10:15 PM Reply

Ta xin tài liệu tham khảo môn Tố nữ kinh đi Vũ Vũ :))

12/24/2014 3:55 PM Reply

hay quá

Post a Comment

Thục Thiên Mộng Hoa Lục