Tác giả: Tiểu Chu Dữ Mặc
Biên dịch: Tích Vũ
Phiên ngoại – Kết cục
2
Tương phùng tri kỷ thời
(Phần 7)
Trong động phòng.
Nến đỏ nhỏ lệ, màn trướng vén cao, chăn gấp sóng hồng.
Từ Trường Khanh nhắm chặt hai mắt, sắc mặt sau nhiều ngày dưỡng
thương vốn đã trở lại bình thường, nay lại trở nên trắng bệch. Năm ngón tay lạnh
ngắt của y bị siết chặt trong lòng bàn tay nóng rực của Cảnh Thiên.
“Đậu Phụ Trắng, chúng ta chỉ bày trò lừa gạt huynh thôi, huynh đừng
xem là thật. Ta không hề thành thân với Tuyết Kiến, thật sự không hề, không tin
huynh cứ hỏi Tuyết Kiến mà xem”.
Tuyết Kiến vừa lúc bưng khay thuốc đi vào, nói: “Từ đạo trưởng,
đúng vậy đấy. Ta và Đậu Phụ Thối thứ nhất là muốn hoàn thành tâm nguyện của ông
nội, thứ hai là thăm dò tâm ý của huynh đối với Đậu Phụ Thối… Chúng ta thật sự
không có gì hết. Đậu Phụ Thối thì có điểm gì hay ho chứ, ta chẳng thèm thích hắn,
người ta thích là Vân Đình Vân công tử, sang năm hai chúng ta sẽ thành thân.
Cho nên, huynh đừng đau lòng, tuyệt đối đừng coi đó là thật”.
Từ Trường Khanh nằm trên giường vẫn hôn mê như trước, đôi mày khẽ
cau lại như chìm trong u ám vô biên không cách nào thoát ra.
Cảnh Thiên đã rất lâu rồi không nhìn thấy thần tình này của Từ
Trường Khanh, từ sau khi y mất đi ký ức vẫn luôn giống như đứa trẻ vô tư không
lo nghĩ. Không ngờ chuyện ngày hôm nay lại khiến cho y rơi vào cảnh ngộ sầu vân thảm đạm bể khổ vô bờ đến thế này.
“Đậu Phụ Trắng, huynh tỉnh lại có được không, từ nay trở đi ta
không dám chơi trò này nữa”.
Cảnh Thiên ở trong động phòng tự than tự trách, ở ngoài cửa, Mậu
Sơn, Tất Bình, Tuyết Kiến, Hoa Doanh đều thập thò nghe trộm.
“Ta đã nói là có tác dụng mà, đả kích nghĩa
là gì, đây
chính là đả kích đó”.
“Đúng vậy, sau khi Từ đạo trưởng tỉnh lại, chắc chắn sẽ nhớ hết
mọi chuyện”.
“Đến lúc đó lão đại nhất định sẽ rất cảm kích chúng ta”.
“Xem ra Từ đạo trưởng đúng là đối với lão đại tình thâm tựa hải…
Khổ nhục kế này thật quá hay”.
“Khổ nhục kế gì chứ, Đậu Phụ Thối thành thân với ta thiệt cho hắn
lắm sao? Thế mà là khổ nhục kế à?”.
“Không phải thiệt, khổ nhục kế mà đệ nói chính là sau khi Từ đạo
trưởng tỉnh lại nhất định băm chết lão đại, lão đại phải chịu nỗi khổ da thịt
chẳng phải là khổ nhục[1] kế sao?”
“Lão đại thật đáng thương”.
“Đúng đấy”.
Tịch dương mang theo tia nắng cuối cùng chìm vào màn đêm, cả động phòng dần dần chìm vào bóng tối mờ ảo.
Thực ra, không cần Cảnh Thiên phải bộc bạch nỗi lòng ăn năn sám
hối tình sâu tựa biển của mình, thì Từ Trường Khanh cũng đã tỉnh lại từ lâu. Từ
Trường Khanh tỉnh lại chỉ nhìn chằm chằm vào đối phương, cả khuôn mặt đẫm nước
mắt, tràn đầy vẻ mất mát bi thương.
“Cảnh… huynh, làm sao vậy?”.
“Trường Khanh, ta xin lỗi, ta không cố ý khiến huynh đau lòng khổ
sở đâu, huynh hãy nghe ta giải thích, trong thời gian huynh mất đi ký ức…”.
“Ta đau lòng?”.
“Đúng vậy, Trường Khanh, ta biết huynh nhất định rất đau lòng rất
thất vọng về ta, thật ra ta…”.
“Vì sao ta phải đau lòng khổ sở?”.
Cảnh Thiên đột nhiên cứng họng, hốt hoảng nhìn chằm chằm vào Từ
Trường Khanh hồi lâu, mãi sau mới nghẹn ngào: “Trường Khanh, huynh, lẽ nào
huynh chưa hề nhớ ra những chuyện trước kia?”.
“Nhớ ra cái gì?” Từ Trường Khanh nhăn nhó lấy tay xoa bụng, ấm ức
nói: “Đói quá đi, từ hôm qua đến bây giờ…”.
Cảnh Thiên ngây ra như phỗng, sau đó mới sực tỉnh: “Sao huynh
không ăn gì?”.
“Rõ ràng ở Dục Tú Đình thúc nổi cáu không cho con ăn gì, nếu như chủ nhà không cho phép, khách nhân sao có thể
tùy tiện ăn uống chứ”. Từ Trường Khanh mở to đôi mắt ngây thơ, mặt đầy chính
khí nhìn chằm chằm vào Cảnh Thiên.
“Huynh, huynh… Từ Trường Khanh, huynh giỡn ta đấy à?”.
Dưới góc tường ngoài cửa sổ truyền đến mấy tiếng thở dài đầy
thương xót.
“Chậc, cứ tưởng Đậu Phụ Thối bỏ ra nhiều công sức như vậy, khiến
cho Từ đạo trưởng yêu hắn thấu xương nhập cốt, đến mức kích động hôn mê ngay tại
hỷ đường, ai ngờ người ta chỉ vì đói mà ngất đi
thôi”.
“Chứ còn gì”.
“Đạo trưởng thật đáng thương, đến Du Châu rồi ngay cả cơm cũng
không được ăn no, Cảnh Thiên thế này là bạc đãi đường đường Thục Sơn chưởng môn
rồi đấy”.
“Không đúng, hiện tại “tiểu” Từ đạo trưởng không làm chưởng môn
nữa rồi, phải là bạo hành trẻ em mới đúng”.
“Ngươi nói xem, tin tức này mà truyền đến Thục Sơn, Thường Dận đạo
trưởng và những người khác liệu có đánh
giết thẳng
đến Vĩnh An Đường tìm lão đại tính sổ không?”.
“Khó nói lắm”.
Tin tức Từ Trường Khanh bị chưởng quỹ Vĩnh An Đường bạc đãi bỏ
đói đến ngất xỉu, rất nhanh đã truyền đến Thục Sơn. Không đợi Thường Dận và các
đệ tử Thục Sơn đánh giết đến Vĩnh An Đường tìm Cảnh Thiên hỏi tội, thì đương sự
đã tự mình chủ động đưa Từ Trường Khanh trở về Thục Sơn “tự thú” chờ xử lý rồi.
“Ta phát hiện gần đây y rất hay nằm mơ, nửa đêm thường giật mình
tỉnh giấc, tỉnh dậy thì không nói không rằng cứ mở mắt ngây ngốc nhìn trời đến
sáng hôm sau”.
“Chuyện này bắt đầu xảy ra từ lúc nào?”.
“Sau khi ta thành hôn”.
Tay Thường Dận đang châm kim chợt run lên một chút, trầm mặc hồi
lâu mới nói: “Mạch tượng của đại sư huynh rất loạn, lát nữa ta sẽ phái người bốc
một ít thuốc cho huynh ấy, ngươi phải cho huynh ấy dùng thuốc đúng giờ đấy”.
“Ta biết rồi”.
Thường Dận đứng lên thu dọn ngân kim vào hộp, chậm rãi nói: “Cảnh
Thiên, ta có thể hiểu được tâm trạng ngươi lúc này. Ta cũng đã từng tận mắt chứng
kiến quá trình huynh ấy dần mất đi ký ức, quên lãng mọi chuyện… ngươi có biết
đó làm cảm giác thế nào không?”.
“Người vốn thân thiết nhất với mình, đột nhiên sau một đêm trở
thành người xa lạ nhất, nhìn huynh ấy khổ sở tìm kiếm ký ức, hoang mang, dằn vặt,
nhưng ngươi lại chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn. Vong Xuyên Hà! Mạnh Bà Thang! Thứ
ngăn cách chúng ta lúc này chính là một dòng Vong Xuyên Hà, thứ đại sư huynh uống
vào chính là một chén Mạnh Bà Thang, như vây chẳng khác nào cuộc đời này của đại sư
huynh đã chấm dứt, ta lại không thể buông tay”.
“Ta cũng không thể buông tay”.
“Thế nhưng không thể không buông tay, Cảnh Thiên, trên thế gian
này có những chuyện…”.
“Thường Dận, ta sẽ không buông tay, cả đời này ta chưa bao giờ
tin vào số mệnh”.
Cảnh Thiên xoay người đến gần người đang hôn mê, kiên quyết nói:
“Huynh còn nhớ những gì chúng ta từng nói trong một lần gặp mặt hay không?
Huynh muốn để ta chết tâm, khiến ta không yêu huynh nữa, đáng tiếc, trước nay
ta chưa bao giờ đồng ý. Huynh có biết tại sao mỗi ngày ta đều đưa huynh đi ngắm
mặt trời mọc không? Bởi vì chúng ta đang chờ đợi một sự khởi đầu hoàn toàn mới”.
Ngoài cửa sổ, ánh trăng len qua từng kẽ lá chảy xuống không một
tiếng động, từng mạt bóng ảnh chập chờn len vào ô cửa nhỏ, người trên giường hô
hấp bình thản, dung sắc như họa.
Dốc hết tâm lực đã là gì, cho dù có hoàn toàn chìm trong tro bụi
ta cũng có cách thổi bùng nó lên. Trường Khanh, hãy giao tay của huynh vào
trong tay ta, trong đôi mày, trong từng đầu ngón tay, trong từng mảnh ký ức của
huynh, đều in dấu bóng hình của Du Châu Cảnh Thiên này, biết không?”.
Thời gian chảy trôi trong Tĩnh Tâm Tiểu Trúc, chỉ trong chớp mắt
ngắn ngủi, xuân quang đã nhiễm thành hạ tiết.
Trong núi mưa rào thất thường, lúc Cảnh Thiên ra ngoài hái thuốc
thì trời vẫn trong vắt, không ngờ chốc lát đã có mây đen quyện kín bầu trời.
Nhìn thấy đỉnh Thục Sơn gió giục mây vân, cát đá tung bay, trong lòng hắn vô
cùng lo lắng, chỉ sợ đúng lúc này Từ Trường Khanh lại chạy ra ngoài chơi, rơi
vào nguy hiểm.
Cảnh Thiên trở về tiểu viện, đột nhiên thấy đình viện rụng đầy
hoa vụn, hắn sờ sờ chăn gối dưới dàn hoa tử đằng, lại chỉ cảm thấy bàn tay lạnh
ngắt, chứng tỏ Từ Trường Khanh đã rời khỏi đây từ lâu rồi.
“Trường Khanh? Huynh ở đâu? Cảnh Thiên trong lòng hốt hoảng chạy
ngược chạy xuôi, chỉ thấy gió mưa vần vũ, nước hắt xối xả vào mặt không thể mở
nổi mắt ra.
Cảnh Thiên chạy đến hậu sơn, cuối cùng cũng nhìn thấy một mái
đình ẩn hiện ở sơn đạo phía trước, từng bóng cây từng ngọn cỏ ở đây mặc dù đã bị
gió mưa quật đến nghiêng ngả, hắn vẫn cảm giác được nơi đây vô cùng quen thuộc.
Chính là – Thứ Quy Đình!
----------------------
Kết thúc phần 7 của phiên ngoại HE – Tình huống đã đạt đến
cao trào, hứa hẹn màn giải thắt ngoạn mục (Tích lâu chủ đang dẫn show đó, vỗ tay hưởng ứng cái coi!!!) =))
Đáp án câu hỏi phần 6 (Lâu quá chẳng cả nhớ nổi đã hỏi cái gì nữa@@):
Câu hỏi: Vì sao Trường Khanh ngất?
Đáp án: Bị bỏ đói, bị ngược đãi,
bị bạo hành… ai trả lời những ý này đều được điểm hết =))
Câu hỏi phần 7:
Câu 1: Loài hoa Trường Khanh ăn
là hoa gì? (Câu hỏi này ta đã hỏi và
trả lời trên facebook rồi, nhưng chưa đề cập trên blog, cho nên ta viết ra đây
cho vị nào tò mò và có hứng tham gia gameshow thì cùng đoán nha):
1, Huyết Sắc Ưu Đàm -
Khiến con người quên đi mọi chuyện từng trải qua trên thế gian, cũng là loài
hoa dẫn hồn, cho dù linh hồn phiêu bạt nơi đâu cũng sẽ tìm về chốn cũ.
"Quên không được, liền phải nhớ cả đời, nhớ cả đời, cũng chính là một đời
không được giải thoát" chính là ý nghĩa của loài hoa này. Dẫn hồn nhưng
xóa đi ký ức.
2, Tam Sinh Hoa - Ngược
lại với Huyết Sắc Ưu Đàm, khiến con người nhớ lại tình duyên tam thế. Chỉ cần
còn có tình, Tam Sinh Hoa sẽ giữ lại cho ngươi một tia tình cảm cuối cùng - dù
là mong manh nhất. Khanh đã ăn nó trong lúc gần mất đi toàn bộ ký ức, cho nên hiện tại vẫn vô thức
mà ăn.
3, Chỉ là loại hoa bình
thường, trẻ nhỏ vô tri đó mà, ăn hoa cũng không phải chuyện gì đáng sốc =)))
Câu 2: Thứ gì khiến cho Trường
Khanh nhớ lại?
- Thứ Quy Đình dưới trời mưa vần vũ
- Chữ khắc trên cột đình (Chư vị còn nhớ Cảnh Khanh nhị hiệp đã từng khắc
chữ gì trên cột đình không?)
- Thạch động hàn khí thấu xương
Câu hỏi ngoài lề:
Và sau màn nhớ lại ngoạn mục của Trường Khanh, Cảnh lão bản tất
nhiên không bỏ qua nỗi uất ức phải chịu đựng bấy lâu, cộng thêm thiên thời địa
lợi nhân hòa, cảnh tình xô đẩy mà nhị vị lại có thêm 1 màn
H nữa =))
Trong tình huống ấy, 2 chữ thần thánh nào lại xuất hiện?
11 comments
Hai chữ thần thánh? "Tiểu Thiên" ? ;)
Ý nàng thật đúng với ý ta. A, ta nhớ chữ Cảnh Khanh từng đến đây lão Thiên khắc trên mái đình phai ko? Còn 3 phần nữa là hết, phải ko nàng? Lần này là hoàn thật rồi! Chúc mừng Tích lão bản! Cố lên nha!
Ps. Giờ bận quá, ta đọc mỗi fic nhà nàng thôi đó. Thấy ta ưu ái nàng chưa <3
Hihi vinh hạnh vinh hạnh quá :(((
Phiên ngoại này có tổng cộng 10 phần nàng ạ, vầy là sắp hoàn rồi, mỗi tháng cố gắng 1 phần như vậy 1 quý là xong hí hí ta phục ta quá đi |o|
Ôi mỗi tháng một phần sao. Ta tưởng mỗi tuần chứ hic hic. Ta đoán là nhìn chữ trên đình nên nhớ ra nha. 2 chữ thần thánh ta cũng đoán là "tiểu thiên" nha. Chống cằm chờ H.
Ta cũng phục nàng quá. Câu đó mà cũng dũng cảm nói ra được :)) đúng là chỉ có Vũ Vũ mới dám nói :p *đùa thôi
Có vẻ như câu hỏi ngoài lề quá dễ đoán thì phải, sao ai cũng nhận định là 2 chữ thần thánh đó là Tiểu Thiên thế này =))
Ha ha, cái này gọi là gì? Chính là "than ôi thời oanh liệt nay còn đâu", tên lửa cũng là ta, rùa bò cũng là ta, Thục Thiên bắt đầu như tên lửa và kết thúc như rùa bò đó =))
Mọi người trả lời đều đúng với ý mình cả, biết làm sao bây giờ???
Đọc chùa lâu năm, chủ nhà còn nhớ đến tại hạ chăng?
Chẳng phải chàng là Hoàng huynh đây sao, khách quan đặc biệt như Hoàng huynh đây tiểu nữ sao mà quên được ^_^
Vậy là cuối cùng cũng nhớ ra ha, e đoánlà nhờ chữ trên cột
Great blog
Post a Comment