Tác giả: Tiểu Chu Dữ Mặc
Biên dịch: Tích Vũ
Phiên ngoại – Kết cục
2
Tương phùng tri kỷ thời
(Phần 9)
Yêu quý tặng Blue Berry!
Chú thích: Chương này có
H, tương đối nặng, một lần nữa đề nghị trẻ 18 tuổi tự che mắt mình, còn trẻ
trên 18 tuổi thì tự giác thẳng hàng ngay lối, không được mất trật tự ảnh hưởng
đến tình thú 2 anh =))
“Cảnh Thiên!”. Từ Trường
Khanh bỗng nhiên xoay người, nhìn đối phương đầy nghi hoặc, khuôn mặt thoáng khổ
sở, ngơ ngác nói: “Huynh, huynh thế nào biết được ta đã… Huynh biết từ lúc
nào”.
“Chính là vừa rồi, khi
huynh nói trong thạch động quá lạnh, nếu không có ký ức của một đêm kia, thì
sao huynh biết được trong thạch động hàn khí bức người. Thực ra, huynh sớm đã
khôi phục lại ký ức rồi đúng không, trước khi ta đến lương đình, huynh đã nhìn
thấy chữ khắc trên thạch trụ. Thời khắc khôi phục lại ký ức hẳn vô cùng thống
khổ, có đúng không? Cho nên lúc ta đến mới thấy huynh toàn thân đều là mồ hôi lạnh”.
Từ Trường Khanh nhất
thời lặng lẽ, trầm mâu suy tư một lúc lâu, rốt cuộc mới thản nhiên nói: “Phải,
có một tia ý niệm đã vụt qua trong đầu, cảm thấy mất đi ký ức là một chuyện rất
đáng mừng, không cần đeo trên vai đủ thứ vinh nhục, chỉ là…”.
“Chỉ là cái gì?”.
“Có một số người, một
số việc không sao bỏ xuống được”.
“Trường Khanh…”.
“Ừm…”. Từ Trường Khanh
mỉm cười, nhìn thẳng vào đối phương. Nụ cười của y ôn nhu như vậy, ánh mắt lưu
luyến như vậy, phảng phất bên trong chảy trôi toàn bộ thế giới, đây là thứ mà Cảnh
Thiên tình nguyện thà hi sinh tất cả, thậm chí cả sinh mệnh của mình cũng không
nguyện buông xuôi.
“Trường Khanh…”. Trong
con ngươi đen kịt của Cảnh Thiên lóe lên vài tia hỏa tinh bất định, mang theo ý
chờ đợi không sao nói nổi thành lời.
Bàn tay còn mát lạnh
vì nước mưa, Từ Trường Khanh xoa lên khuôn mặt với đường cong phân minh của Cảnh
Thiên. Người trước mắt này, không còn là thiếu niên Du Châu cố tình làm bậy
ngày trước, Cảnh Thiên của hiện tại đã trở thành một nam nhân bất khuất tôi rèn
qua khói lửa cuộc đời… Mà y, từng ở bên hắn bước từng bước một, dang tay đón lấy
phong vân, gánh vác trên vai trọng trách, nhìn thời gian kết đọng lại nơi hắn
vinh quang chói lòa.
Vinh nhục!
Dữ cộng!
Ta hiểu được đạo lý
này, Cảnh Thiên, huynh và ta cùng đi qua năm tháng, ta sao có thể buông tay, lại
làm sao có thể bằng lòng vứt bỏ những hồi ức khắc cốt ghi xương này… Còn lại
sau cùng, chỉ là những thứ này thôi”.
“Trường Khanh, vì sao
bên dòng suối huynh lại nói những lời đó, huynh có biết nó khiến ta sống không
bằng chết hay không”.
“Trước khi ta mất hẳn
trí nhớ, đã từng nghĩ sẽ một mình gánh chịu tất cả khổ sở, cho rằng năm tháng
trôi qua sẽ mài mòn si mê cùng chấp niệm của huynh, đáng tiếc… huynh vẫn cứ
phát hiện ra chân tướng”.
“Đương nhiên, mệnh ta bởi
ta không bởi trời. Ha ha, tên Hồ thiên sư Thiết Khẩu Trực Đoạn kia bói cũng chuẩn
lắm. Hắn nói mạng của huynh chắc chắn còn có cơ xoay chuyển. Số phận cùng nhân
duyên đều dựa vào một chữ “hỏa” này. Đậu Phụ Trắng, ta chính là Ngũ Hành chi Hỏa
đó… Đúng hay không? Đúng hay không?”.
“Đúng”.
“Ta nói cho huynh biết
một chuyện rất hay, ta đã trở lại ngày còn bé, dùng truyền âm nhập mật nói chuyện
với Tiểu Cảnh Thiên đang thụ thương hôn mê”.
“Nói chuyện gì?”.
“Ta thêm mắm thêm muối
kể cho nó nghe chuyện giữa hai chúng ta, nói chung, chính là đe dọa nó, bảo nó
phải tránh xa đạo sĩ Thục Sơn, nhất là kẻ có tên Từ Trường Khanh, nếu không sẽ
đau khổ cả đời… Ha ha, khẳng định dọa thằng nhóc đó sợ muốn chết luôn”.
“Huynh tự hù dọa mình
có gì đáng để đắc ý chứ?”. Từ Trường Khanh nhíu mày không giải thích được.
“Chuyện này thì huynh
không biết rồi, ta thích huynh mà, cho nên hù dọa nó không cho nó gặp huynh.
Lúc ấy ta còn mải nghĩ xem làm thế nào đến Thục Sơn lừa huynh đi, ha ha… sau đó
sống những ngày thần tiên khoái hoạt”.
“Huynh làm sao khẳng định,
ta mười chín tuổi nhất định sẽ yêu huynh?”.
“Mặc kệ thế nào ta
cũng cứ bắt huynh đi trước rồi chậm rãi bồi dưỡng tình cảm. Hừ, duyên phận của
chúng ta đã định sẵn rồi, huynh của năm hai bảy tuổi đã yêu ta, huynh khi mất
trí nhớ cũng yêu ta, cho nên huynh của năm mười chín tuổi đương nhiên là yêu ta
rồi”.
“Là… định sẵn sao!”. Đầu
ngón tay thon dài của Từ Trường Khanh nhẹ nhàng vuốt ve cái cằm lấm tấm râu của
đối phương, khẽ thở dài: “Sao không cạo râu, Cảnh đại thúc lôi thôi, lần nào cũng
thế này hết”.
“Thế à?”. Cảnh Thiên
xuất thủ như gió, vòng tay ôm lấy đối phương vào lòng, cúi người mỉm cười nói:
“Ta nghĩ, huynh còn giấu ta không ít chuyện đâu”.
“Không có”.
“Thực sự không có?”.
“Thực sự không có!”.
“Thực sự?”. Nụ cười của
Cảnh Thiên ấm áp không gì sánh được, ánh mắt tự do lưu chuyển trên dung nhan
thanh tú của đối phương, tựa hồ muốn suy xét xem trong lời nói của đối phương
có bao nhiêu phần là thật.
Ánh trời chiều sau mưa
nhuộm khắp người Cảnh Thiên, một lúc lâu sau, Du Châu Cảnh Thiên mở miệng mang
theo vài phần biếng nhác: “Còn dám nói dối, trước đây ta đã từng nói cho huynh
nghe chưa, rằng mỗi khi huynh nói dối thì đôi tai sẽ ửng hồng. Ngày đó ta thành
thân với Tuyết Kiến, huynh cố ý phá hỏng đúng không? Hay ta phải dùng đến gia pháp
hầu hạ huynh mới chịu khai hả?”.
“Không được…”.
“Được, đối phó với tiểu
hài tử không chịu nghe lời này, đại nhân nhất định phải dùng đến gia pháp hầu hạ
mới được”.
“Ưm… Không có, lần đó
ta thật sự là mất trí nhớ, Cảnh huynh đệ… ta chỉ là sau khi tỉnh lại mới từ từ
nhớ ra…”.
“Thật sự mất trí nhớ
à? Vậy càng cần chúng ta triển khai tăng mạnh hồi ức mới được, không bằng bắt đầu
từ một đêm kia ở Thứ Quy Đình đi. Đậu Phụ Trắng, để ta từ từ dạy huynh, hôn môi
nên làm thế nào…”.
“Cảnh huynh đệ”.
“Hở, lại gọi sai rồi”.
“Tiểu… Thiên… ưm…”.
“Gọi cái gì cũng vô dụng,
ta không nghe thấy, không nghe thấy không nghe thấy…”.
“Huynh… làm gì vậy?”.
“Đương nhiên là làm việc,
làm chuyện chính sự vô cùng khẩn cấp!”.
Ánh trăng như nước,
trút xuống biển hoa nở rộ ngoài Thứ Quy Đình. Vô số Tam Sinh Hoa trùng điệp đua
chen giữa bóng đêm, nhẹ nhàng chập chờn chuyển động, lặng lẽ nở rộ.
“Ưm… ư…”.
Âm thanh ẩn nhẫn từ
trong thạch động truyền ra, hai bóng người quấn quýt dây dưa phản chiếu trên thạch
bích. Theo từng tiết tấu luật động gấp gáp chập chờn đó, trong nhất thời, ngay
cả ánh trăng ngoài động cũng trở nên nhộn nhạo theo.
Đẹp hơn cả ánh trăng
chính là hoa, đẹp hơn cả biển hoa chính là người – người trong thạch động trằn
trọc lưu luyến, hoan ái triền miên.
Bóng đêm, mê người như
vậy.
Trên phiến đá trong thạch
động, tố y bạch sắc, trường sam thanh sắc, dải lụa thắt lưng… đều trở thành
chăn nệm mất trật tự bên dưới. Ngọc trâm cài tóc của Từ Trường Khanh từ lâu đã
chẳng biết rơi đâu, tóc đen trút xuống rơi đầy xuống ngực Cảnh Thiên, gió đêm
thổi sợi tóc tung bay, nhưng người giữa tình triền mãnh liệt lại như chưa hề
phát giác.
Thanh âm Cảnh Thiên
trêu tức mang theo đầu độc mơ hồ: “Huynh nhăn nhó khó chịu với ta cả nửa ngày
không phải vì không được ở bên trên hay sao, giờ ta cho huynh như ý nguyện,
huynh nói xem, có nên chủ động hôn ta một chút tỏ lòng biết ơn không?”.
“Huynh… cái gì mà ở
bên trên, căn bản là lừa trên gạt dưới…”. Từ Trường Khanh cắn chặt khớp hàm, sắc
mặt nhất thời đỏ bừng, không cam lòng mà hung hăng liếc mắt nhìn tên ác đồ đang
liên tục động thân.
Hắn nguyên bản là muốn
thị uy, nhưng dưới tình cảm mãnh liệt, mâu quang như nước mùa xuân, đâu có nửa
phần lực sát thương nào. Con ngươi như vậy, mặc dù mang theo ba phần phẫn nộ,
mà vẫn có bảy phân động tình. Cảnh Thiên chính là kẻ không gió cũng nổi sóng (đang yên đang lành cũng
động dục – Tích Vũ chú giải), bình thường Từ Trường
Khanh ngồi nghiêm chỉnh trước mặt hắn, hắn còn có thể nhìn ra phong nguyệt vô
biên, tiêu hồn thực cốt. Huống chi hiện tại đối phương thoáng nhìn qua quả thực
nửa người tê dại mềm nhũn, ba hồn bảy vía bay hết lên tận chín tầng mây.
“Lừa trên gạt dưới?
Trường Khanh, lần nào làm huynh cũng nhắm mắt, thì con mắt nào của huynh thấy
ta lừa trên gạt dưới chứ? Lại còn ngại mở mắt ra nữa, ta đều thấy hết huynh rồi,
huynh lại chẳng mở mắt nhìn ta, chẳng phải thiệt thòi lớn rồi sao?”.
“Ngươi…”.
Mắt thấy đôi mắt Từ
Trường Khanh nửa khép nửa mở, mi dài khẽ run, mâu trung ngập tràn hơi nước, cảnh
tượng say lòng người cỡ này ngày thường tuyệt không thể xem, hạ phúc Cảnh Thiên
càng bùng lửa nóng. Hắn cấm dục đã lâu, gần một năm trở lại đây đều triệt để đè
nén lại toàn bộ xung động, nghĩ vậy hắn càng vùng tay siết chặt lấy thắt lưng Từ
Trường Khanh, phát lực xoay người đè xuống.
Nhưng hắn đã quên
chính mình còn đang chôn sâu trong cơ thể Từ Trường Khanh, động tác kịch liệt
này không khỏi khiến bộ vị hai người càng thêm siết chặt, Từ Trường Khanh hổn hển:
“Ngươi… ngươi làm cái gì…”.
“Đương nhiên tiếp tục
làm…việc phải làm!”.
Nụ hôn nghiêm phạt nồng
nhiệt của Cảnh Thiên bắt đầu từ cổ Từ Trường Khanh đi xuống, dần dần phủ kín để
lại dấu ấn khắp toàn thân. Hắn nhẹ nhàng ngậm lấy nơi mẫn cảm nhất trên ngực đối
phương, dần thăm dò xuống dưới lối nhỏ sâu kín nhất, nương theo đôi tay như hỏa
long mò mẫm từng điểm trên cơ thể đối phương, Cảnh Thiên tinh tường cảm nhận được
thân thể Từ Trường Khanh khẽ run lên từng đợt, lối vào chật hẹp cũng bắt đầu co
quắp.
“Chính là… ở đây rồi!”.
Cảnh Thiên gia tăng lực đâm, đồng thời phả những lời ngả ngớn vào tai Từ Trường
Khanh, hơ đến tai y đỏ như lửa, muốn tránh không xong.
Toàn bộ thạch động tràn
ngập mùi tanh tình sắc, trong gió truyền đến tiếng thở dốc đứt đoạn, thậm chí
còn có thể nghe được tiếng va chạm giữa hai cơ thể đầy dâm mỹ.
“Có đúng ở đây hay
không? Ừm?”.
“Ngươi… rốt cuộc… học
được mấy thứ này… ở đâu?”. Từ Trường Khanh gắt gao siết chặt lấy tấm áo dưới
thân, ngón tay thon dài khó nén run rẩy.
“Đương nhiên là thuật
hợp khí trong điển tịch của Đạo gia – Tố Nữ Kinh rồi, Trường Khanh, huynh học
hành thật quá chểnh mảng đấy”.
“Đệ tử Thục Sơn… sao lại
giống ngươi… chuyên đi đường tà đạo, chỉ để ý đến thuật hợp khí… ưm…”. Âm thanh
run rẩy của Từ Trường Khanh đột nhiên ngưng bặt, chỉ còn hơi thở dốc đứt đoạn,
không sao nói tiếp được.
“Cái này gọi là “dạy
người thế nào thì mình phải làm thế ấy”, để ta thay các sư phụ Thục Sơn dạy dỗ
huynh, thế nào mới là học giỏi Tố Nữ Kinh. Được rồi, cái chúng ta vừa làm chính
là chiêu thứ chín Tố Nữ Kinh – hạc giao cảnh, không bằng…”.
“Ngươi… muốn làm gì…”.
“Tố Nữ Kinh có chín thức,
“rồng trở mình”, “hổ hành sự”, “vượn vật lộn”, “ve náu mình”, “phượng bay liệng”,
“thỏ mút lông”, “hạc giao cảnh”. Chậc, đáng tiếc, “rùa qua sông” và “cá lội nước”
không ghi chép tỉ mỉ, lợi cho huynh quá. Nói chung ngoại trừ hạc giao cảnh,
huynh còn thiếu nợ ta sáu thức”.
“Cái gì? Ngươi ——!”
“Từ giờ trở đi ta sẽ dạy
huynh từng chiêu từng thức, ta đảm bảo hết lòng cung cúc tận tụy, trong một đêm
dạy xong toàn bộ!”.
“Cảnh Thiên… ngươi… đệ
tiện… vô sỉ! A!!!”. Âm thanh ẩn chứa bi phẫn cũng hỗn loạn vang lên mơ hồ trong
thạch động. Thì ra, Từ Trường Khanh từ thuở nhỏ ở Thục Sơn không biết chửi bới,
lúc này túng quẫn cực kỳ, trong miệng lại chỉ có thể buông ra vài câu mắng mỏ
nhàm tai.
Cảnh Thiên thì không
chút biến sắc, thản nhiên nói: “Hở? Còn có sức mắng người? Xem ra tối nay ta
chúng ta cần phải làm thêm vài lần mới được”.
“Họ Cảnh kia…!”.
“Hả! Ta ở đây!”. Cảnh
Thiên đáp rất sảng khoái.
“… Dâm ô… vô liêm sỉ…!”.
“Khà khà, đánh là
thương mắng là yêu, không đánh không mắng là tai họa, chúng ta tiếp tục”.
“Buông ra… a!”.
“Ta sớm đã nói qua,
huynh phải trả ta cả gốc lẫn lời mới được, Cảnh lão bản chưa bao giờ làm chuyện
lỗ vốn đâu”. Cảnh Thiên trả lời vô cùng thẳng thắn, giọng nói khí thế mười phần.
“Ngươi… a… ra ngoài!”.
“Ra ngoài? Huynh muốn
ta chạy đi đâu? A, ta hiểu rồi, nguyên lai Trường Khanh muốn chúng ta ra lương
đình ngoài kia, kỳ thực ta tuyệt không để ý trải nghiệm những tình huống hồi hộp
kích thích đâu”.
“Ngươi… ăn nói bừa
bãi… khốn nạn!”.
“Ai nha nha, Vô Lượng
Thiên Tôn! Trường Khanh, huynh phạm khẩu giới rồi!”.
Ngoài động, trùng điểu
u minh.
Trong động, hô hấp đứt
quãng.
Bọn họ tứ chi giao triền,
tiêu hồn mà vui sướng.
Hai người từ khi trời
bắt đầu vào đêm thì không biết đã giao phong qua bao nhiêu hiệp đầy kịch liệt. Toàn
thân Từ trường khanh như nhũn ra, niêm dịch nhễ nhại, mâu trung rung động tựa xuân
thủy. Cánh tay Cảnh Thiên cứng như sắt thép thô bạo xúc phạm, hung hăng mà nhấn
Từ Trường Khanh trở lại mặt đất, vững vàng điều khiển toàn bộ tiết tấu của bọn
họ.
“Trường khanh, chúng
ta đã lãng phí quá nhiều thời gian rồi, đêm nay, hãy để chúng ta trong lòng
không vướng bận, cùng chuyên tâm làm xong việc này, được chứ? Yêu một người, thì
phải nói ra, nói cho ta biết... huynh có yêu ta hay không?”. Thanh âm Cảnh
Thiên trầm thấp mà ôn nhu.
“Ta... A... Yêu...”. Năm
ngón tay của Từ Trường Khanh đột nhiên bấu chặt vào thanh sam dưới thân, trong
nháy mắt khóe môi không khỏi tràn ra tiếng rên rỉ, không khống chế được sung sướng
cùng run rẩy dâng lên trong người.
“Trường khanh, không
thể nhắm mắt, ta muốn huynh nhìn ta”.
“Huynh...”. Cảm giác
được Cảnh Thiên hơi rút ra, Từ Trường Khanh lại nhắm mắt lần nữa, đợi đợt trùng
kích càng kịch liệt tiếp theo của đối phương.
Hành động tiếp theo của
Cảnh Thiên như gió cuốn cuồng sa, nụ hôn nhiệt liệt mà cấp
bách hầu như rút đi toàn bộ hô hấp của Từ Trường Khanh. Tới thời khắc sau cùng,
trong cơ thể phảng phất có vô số hỏa tinh nham thạch nóng chảy bắn thẳng ra
ngoài, nhiệt tình của thanh niên Du Châu khiến y gần như ngất đi, cả thân và
tâm đều đạt tới niềm khoái cảm chân thực, mê loạn, tràn trề đến như vậy.
“Trường Khanh, Trường
Khanh…” Cảnh Thiên tình ý chưa cạn hôn lên da thịt đãm mồ hôi của Từ Trường
Khanh, đôi môi nóng cháy dán vào tai y, liên tục nhắc nhở: "Trường Khanh,
lúc này ta mới dám tin tưởng một cách triệt để, huynh đã thực sự trở về bên cạnh
ta."
“Ta ở đây, vẫn luôn ở
đây..." Từ Trường Khanh chậm rãi mở mắt, đầu ngón tay run rẩy lướt qua mày
kiếm phi đương xuống đôi môi đạm sắc của hắn, một điểm một điểm, tinh tế vẻ ra
một đường viền nhàn nhạt.
“Vẫn còn lạnh sao?”.
“Không lạnh...”.
Nửa đêm, hai người một
lần nữa chìm vào gắn bó, tứ chi giao triền, từng đợt trùng kích hòa trộn giữa
băng lãnh và nóng rực.
“Tiểu Thiên… hoa nở rồi…”.
------------------------
Lau mồ hôi, chư vị cho ta than cái, H lúc nào cũng là
cực hình đối với ta hết, òa òa…
Đáp án câu hỏi kỳ 8: Cảnh đại gia tự giải
thích rồi nhé.
Đáp án câu hỏi kỳ 7: Tất cả các yếu tố đã
nêu đều tác động đến trí nhớ Trường Khanh, nên ai trả lời cũng là đúng hết.
Dzô ta, còn 1 chương nữa là HE viên mãn, thẳng tiến
nào!!!
11 comments
Giật tem, giật tem! Đúng là no dồn đói góp. Cả tháng đợi chờ rồi một phát ba chương. Mà H cũng nóng quá đi :v
Toát mồ hôi, chấm nước mắt, vất vả cho Vũ Vũ rồi. Lại còn áp dụng tố nữ kinh. Thật nể lão Đại. Khanh Nhi chịu khó học tập thành tài nhé :))
Nang cmt sau ta mà đòi giật tem
Cảnh đại gia quả là học 1 hiểu 10, bao nhiêu thứ kinh văn của Thục Sơn mà lão lôi ra học hết thì Khanh Nhi của chúng ta cứ gọi là =))))
Mà cái hạc giao cảnh, tư thế của nó quá khó giải thích nên ta để nguyên tên Hán, ai muốn biết thêm chi tiết thì, e hèm, tự tra nha =))
1 nàng tem 1 nàng phong bì, xem Tích lão bản làm trọng tài công bằng chưa :p
H nóng bỏng vậy thì ta phải làm sao đây? *lau kính*
Để ta che mắt cho nàng *che che* =)))
Trẻ em dưới 18 tuổi coi lén đây Tích lão bản ơi =D
thôi xong r :'( trẻ nhỏ đã đọc hết r biết làm sao đây :3
đc cái HE thật viên mãn aa, mãn H này =))) coi như ăn mòn thêm tý não của tỷ :3 vất vả r aa :'(
Thật là không chịu nổi cái caption của nàng...lại còn Tố Nữ Kinh nữa chứ...=))))))))))))))...cơ muh đọc H tar cũng thấy toát mồ hội nữa là...:v...hơ hơ...@@,
rất hay
Post a Comment