Jul 27, 2014

[Thục Thiên] Kết cục 2 (HE) - Phần 10 (Hết)

Written By Tích Vũ Lầu on Jul 27, 2014 | 12:10

Tác giả: Tiểu Chu Dữ Mặc
Biên dịch: Tích Vũ
Phiên ngoại – Kết cục 2
Tương phùng tri kỷ thời (Phần 10)
Yêu quý tặng Blue Berry!

[Thục Thiên] Kết cục 2 (HE) - Phần 10 (Hết)

"Cái gì?"
"Ta nói... Hoa nở rồi! Rốt cục nở rồi..."
Từ Trường Khanh thần trí mê ly rơi vào một giấc mộng kỳ lạ, trong mộng kiếp trước kiếp này, có một loài hoa chậm rãi nở rộ, cảnh tượng tam sinh tam thế ẩn hiện thoáng qua, mà sót lại sau cùng, chỉ còn người thanh niên Du Châu mang tên Cảnh Thiên kia. Từ Trường Khanh vô thức chen vào trong lồng ngực ấm áp của đối phương, nghe hai tiếng tim hòa cùng một nhịp.
Trong thạch động lửa cháy hừng hực, hỏa quang ấm áp càng khiến cho dung sắc hai người thêm tuấn tú thanh lương.
Nhận thấy vạt áo trước ngực lại đang bị vạch ra, gió len vào trong ngực, Từ Trường Khanh trong cơn mơ màng vội vàng co rúm lại, nói mớ: “Đừng… mệt… lắm…”.
“Trường Khanh, ta biết huynh mệt chết đi được, xin lỗi, tối hôm qua ta quá xung động rồi. Huynh nhắm mắt lại nghỉ ngơi đi, ta ôm huynh qua bên kia”.
“Lại làm gì nữa?”.
“Yên tâm, không có gì”.
“…”.
Từ Trường Khanh nửa mê nửa tỉnh bị bộ quần áo phủ kín người, thân thể nhanh chóng nhẹ nhàng như trên mây, tựa hồ được người ta ôm qua sơn đạo giữa đêm khuya vắng vẻ. Lòng y mơ mơ hồ hồ vô cùng kinh ngạc – thiếu niên Du Châu cứ xong việc là ngủ đến không biết trời trăng gì ngày đó, hôm nay lại không chịu nghỉ ngơi còn muốn đi đâu, nhưng mà y hiện tại cả người mềm nhũn không còn chút hơi sức nào để tìm hiểu nữa.
Ngay trên sơn đạo quen thuộc này, chợt truyền đến một cuộc đối thoại như đã từng quen biết, quanh quẩn thật lâu thật lâu bên tai:
“Đậu Phụ Trắng, ta chết đi huynh có khóc hay không?”
“Không biết, Trường Khanh trước nay chưa từng rơi lệ!”
“Chúng ta đang đi đâu?”
“Một nơi có thể cứu mạng huynh!”
“Ta có phải rất nặng không?”
“Có một chút!”
“Thế để lần sau ta cõng huynh nha!”
“Được!”
Giữa mơ màng, y cảm nhận được như có hơi nước bao lấy xung quanh, toàn thân ngâm giữa ôn tuyền ấm áp. Sau đó thì sao? Hình như tay Cảnh Thiên xoa huyệt vị đan điền của y, một cổ nội lực hồn hậu ấm áp từ từ tiến vào, tinh dịch còn vướng lại trong cơ thể cũng từ từ chảy ra.
“Ưm…” Sự khó chịu khiến cho y hơi bừng tỉnh.
“Không có việc gì, Trường Khanh, ta chỉ giúp huynh điều tức mà thôi, huynh cứ ngủ tiếp đi”. Nam tử bên cạnh an ủi.
Võ công của Cảnh Thiên đã đạt tới cảnh giới Chu Thiên, một thân cương khí dương cương cuồn cuộn dư thừa, như nước thủy triều chảy vào trong cơ thể Từ Trường Khanh.
Cảm giác được chân khí hồn hậu theo huyệt mạch chảy khắp tứ chi bách hài, Từ Trường Khanh trong mộng không còn bận tâm xung quanh đang xảy ra chuyện gì nữa, mang theo mệt mỏi ngọt ngào mà tiếp tục ngủ say trong lòng Du Châu Cảnh Thiên.
Trăng sao bên ngoài Thứ Quy Đình từ từ nhạt bóng, khói sóng mơ hồ tản mát, báo hiệu trời sắp sáng rồi.
Cảnh Thiên uể oải tỉnh lại, phát hiện ngoại trừ Từ Trường Khanh, còn có trường sam thanh sắc tùy thân bên mình cũng đã không còn bóng dáng. Hắn day day con mắt, chống lưng đi ra ngoài thạch động.
Ngoài động.
Từ Trường Khanh bạch y trắng thuần đang hững hờ khoác ngoại bào thanh sắc của Cảnh Thiên, đứng ở một góc lương đình. Đất trời vẫn vậy, nước chảy mây trôi, làn sương xanh nhạt, thiên địa hòa vào một thể, giống như một bức tranh thủy mặc tuyệt vời.
“Giỏi lắm, Trường Khanh, dám tranh thủ lúc ta ngủ mà trộm y phục của ta”.
“Cảnh huynh thứ lỗi, áo ta rách rồi không đủ để dùng, bất đắc dĩ mới phải dùng đến hạ sách này”.
“Khà khà, đêm qua hình như ta… khụ khụ… có hơi nhanh quá…” Cảnh Thiên lén quan sát Từ Trường Khanh, vết bầm mất trật tự in đầy trên xương quai xanh của y vẫn còn có thể nhìn thấy rõ ràng, hắn hơi chột dạ vò đầu gãi tai: “Hả… Không đủ để dùng(*)? Có phải huynh đói bụng hay không?”.
(Chú thích: (*) Nguyên văn:  thực bất quả phúc, nghĩa là ăn không no bụng. Khanh à đừng chơi chữ với Cảnh Thiên làm gì, hắn hiểu ra nghĩa đen tối thì khổ huynh đó =)))
“Ta đã ăn rồi”. Từ Trường Khanh thản nhiên nói, phất tay áo một cái, một đóa hoa tím u đạm thần bí từ dây leo bay lên, nhẹ nhàng đáp xuống lòng bàn tay y, trên nhị hoa còn kết lại một giọt sương trong suốt.
“Huynh biết đóa hoa tím này tên là gì không?”
“Không biết, hả, hình như giống hệt với loại hoa mà huynh vẫn ăn lúc mất trí nhớ”.
Từ Trường Khanh hạ mi: “Là Tam Sinh Hoa! Thứ hoa mà ta vẫn ăn trước nay chính là nó, không ngờ Thứ Quy Đình cũng có Tam Sinh Hoa chỉ nở tại Thối Tư Nhai”.
“Cái gì? Không phải huynh từng nói loại hoa này có hong khô làm thuốc thì cũng không có hiệu quả trị liệu gì đặc biệt, hay chính là thứ này đã giúp huynh khôi phục ký ức? Đúng vậy, khiến cho mọi chuyện tam sinh tam thế đều nhớ rõ, đương nhiên cũng có thể nhớ lại chuyện của kiếp này”.
“Có thể vậy”.
“Ha ha, Đậu Phụ Trắng, có một vài thứ không cần phải tìm hiểu quá rõ ràng, ta tin tưởng là do chấp niệm của chúng ta đã cảm động trời đất… À không phải, không phải cảm động, là nghịch thiên kháng mệnh, mới có thể đổi lấy ngày hôm nay trùng phùng”.
Từ Trường Khanh ngẩng đầu lên, gương mặt sáng như sao nhẹ nhàng vẽ lên một tia tiếu ý: “Phải! Nghịch thiên kháng mệnh!”.
“Trường Khanh, mặt trời sắp lên rồi.” Ngữ khí Cảnh Thiên hơi trầm xuống, trên mặt cũng lộ ra vẻ kính trọng, nghiêm túc hiếm có.
Đám mây tận chín tầng trời bị cơn gió mạnh thổi qua, cuồn cuộn biến ảo.
Rốt cục, tia nắng ban mai đã chiếu rọi thế gian, một vòng vàng rực dâng lên như bài sơn đảo hải, trong nháy mắt đã trải khắp núi non trùng điệp, rừng xanh nước bạc.
Bầu trời.
Hai chú hùng ưng mạnh mẽ cắt trời cao, để lại vệt hoa ngân giữa trời, phản chiếu quang mang đen nhánh.
Hai người nhìn nhau cười giữa ánh hào quang.
Một lúc lâu sau, tiếng sáo dài trong trẻo vang lên, rạch đôi biển mây giữa cửu thiên: “Trường Khanh, chúng ta đi!”. Chỉ thấy kiếm quang đột nhiên lướt qua, hai đạo thân ảnh một xanh một trắng tay áo đón gió lăng không, cưỡi gió mà đi, rốt cuộc biến mất giữa biển mây thanh minh cuồn cuộn.
Trường Khanh.
Ta đã chứng minh như thế nào là nghịch thiên kháng mệnh – kết thúc cuối cùng trong câu chuyện của chúng ta, chính là do chúng ta tự mình viết lại!
Chúng ta đã xuyên qua vô số thời không, đến được chung cực truyền kỳ, rốt cuộc có thể quang minh chính đại nói ra tình yêu khắc cốt ghi xương dành cho đối phương. Chúng ta đã vượt qua mọi thống khổ cùng dằn vặt, đến được giây phút hưởng thụ giọt cam lộ ái tình. Thế gian này không còn một ai, có thể đáng cho Cảnh Thiên ta khuynh tẫn toàn bộ tâm lực một đời như vậy.
Trường Khanh, ta thích huynh, ta yêu huynh.
Vô luận thế sự chảy trôi, tình yêu chân thành sẽ không bao giờ bị thời gian bào mòn, cũng không thể bị thời gian cách trở.
Trường Khanh.
Ta yêu huynh như thuở ban sơ!
--------------------
Đáp án câu hỏi chương 7: Loài hoa Trường Khanh ăn là Tam Sinh Hoa.
Òa òa kết rồi kết rồi, cuối cùng cũng kết thật rồi.
HE viên mãn, có hạnh phúc ngập tràn, cũng có rối ren tiếc nuối.
Trường Khanh.
—— Ta yêu huynh như thuở ban sơ!
Cảm ơn chư vị đã theo Thục Thiên đến tận thời điểm này. Tạm thời Tích Vũ đang khá rối loạn nên không biết nói gì hơn, đợi khi tâm tình tỉnh táo lại sẽ trả lại cho chư vị bài review hoành tráng vậy *cúi đầu*.

30 comments

B_B
7/27/2014 12:34 PM Reply

Cảm ơn Tích Vũ lão bản vì đã tặng ta món quà to đùng đoàng này, mà nhờ vậy, ta (và các độc giả khác) được giải phóng khỏi sự bế tắc, vật vã trong cả chính truyện.

Tung hoa, tung tim, tung mọi thứ có thể tung.

Vậy là đã hơn một năm từ ngày nàng bắt tay vào truyện, và hôm nay đã chính thức hoàn rồi. Ta, độc giả theo Thục thiên từ những ngày đầu, vẫn nhớ rõ cảm giác ngóng chờ, thức đêm để canh chương mới nhà nàng. Cảm xúc ấy lại tràn về làm ta cũng bối rối không biết nói gì nữa, chỉ biết nói cảm ơn nàng đã dành thời gian, công sức để chuyển ngữ bộ đồng nhân hoành tráng về Cảnh Khanh thế này. Đây là bộ truyện hoành tráng nhất, sát nguyên tác nhất, cũng ngược nhất ta đọc về Cảnh Khanh.

Thục thiên ko chỉ đánh giá con đường vào động hủ lối ra mờ mịt của ta, đánh dấu sự khởi đầu của tình bạn bât ngờ của chúng ta mà còn là động lực đẩy ta đi vào con đường chuyển ngữ tự ngược (cái này là tại nàng hết) bản thân. Haiz, nói chung, Thục thiên có ý nghĩa với ta lắm. Và cả cái lầu nhà nàng, điểm dừng chân thường xuyên của ta nữa.

Bối rối-ing, bí từ-ing.

Tóm lại là, Tích Vũ, cảm ơn nàng nhiều. Dù còn nhiều tiếc nuối vì truyện đã kết thúc, nhưng ta rất mừng đã đợi được ngày thấy hai bạn HE bên nhau.

Hi vọng sẽ có ngày được đọc bộ Long Nghiệp của Tiểu Chu do nàng chuyển ngữ *dù ngày đó thật mờ mịt*.

Ôm, hôn thấm thiết-ing.

Anonymous
7/27/2014 4:28 PM Reply

Vậy là kết thúc thật sự rồi, cuối cùng ta cũng đợi được đến ngày này. Cảm xúc lâng lâng khó tả, thiên ngôn vạn ngữ cũng bay biến đâu hết rồi, chỉ có thể cúi đầu cảm tạ Tích lão bản đã ra công cực khổ chuyển ngữ bộ truyện hoành tráng này *cúi đầu, xòa váy, nhún chân*
Chờ đợi cái Review hoành tráng của nàng nha

Anonymous
7/27/2014 7:35 PM Reply

Tích Vũ thân mến, chúc mừng và cảm ơn bạn rất nhiều vì đã edit hòan Thục thiên, |o| đây là bộ đầu tiên về Cảnh Khanh mà An An đọc và cũng chính nó mang mình đến với phim cùng những bộ khác về 2H. Mình biết bạn đã làm việc rất vất vả nên hôm nay sau khi đọc một lèo xong hết mình muốn viết vài lời cảm ơn bạn, bạn đã an ủi con tim mình sau rất nhiều bộ ngược với hai ca ca này. :-bd
Mong chờ những bộ truyện khác của bạn.
ps: cầu trời cái comment này dính lại! :p

7/27/2014 9:12 PM Reply

Cảm ơn An An nhiều nhiều *ôm hôn thắm thiết*
Mà comment ở nhà ta khó lắm hay sao mà nhiều người phản ánh quá vậy òa òa

7/28/2014 10:44 AM Reply

cảm ơn nàng nha!

7/28/2014 9:53 PM Reply

Òa!!!!! Cuối cùng cũng kết thúc rồi. Em có cảm giác như vừa trải qua 1 đời người vậy. Đa tạ Tích Vũ tỷ tỷ rất nhiều ^_^

7/30/2014 3:41 AM Reply

Thật sự mà nói thì cái kết ở chính văn vẫn tác động tar nhiều...sâu sắc hơn phần phiên ngoại này...vì phần phiên ngoại này chỉ cảm giác như đang xoa dịu nỗi đau mà độc giả cảm nhận được từ chính văn...nhưng hơn hay không hơn...tar chỉ biết đây là bộ truyện rất rất hay...rất rất đáng đọc...tính cách nhân vật được giữ lại...phát triển tâm tư, cảm xúc, hành động một cách tự nhiên...một lần nữa thật sự rất rất cảm ơn nàng đã hoàn thành trọn vẹn Thục Thiên từ chính văn đến ngoại truyện...^_^...P/s: tar không định ý kiến...nhưng quả thật khó nhịn...tên Cảnh Thiên vẫn cứ như vậy làm Khanh nhi sợ hãi đến mơ màng cũng không an tâm muh phải lên tiếng cảnh tỉnh hắn...:v...cơ muh thật chết cười vs cái chú thích của nàng...nàng không nói tar cũng không để ý...quả thật là Tích lão bản rất có tài năng...rất có tiền đồ ngar~...=))))))))))))))))))

8/01/2014 8:52 PM Reply

HI ^_^

8/01/2014 8:56 PM Reply

Ta cũng cảm thấy như qua 1 đời người vậy đó, dài thật là dài, xa thật là xa. Cảm ơn nàng đã ủng hộ nha.

8/01/2014 9:01 PM Reply

Đây là cái kết an ổn những linh hồn mong manh thôi, chứ sắt đá như nàng rồi thì mời cứ xơi chính văn là được =))

8/25/2014 9:54 PM Reply

Ở bản chính văn, cái kết thật sự không phù hợp với những trái tim mỏng manh như em mà giống như Tích Vũ tỷ đã nói. Chung quy nó gây nên vết thương lòng quá sâu sắc với hai nhân vật chính cùng độc giả. Nhưng em không phủ nhận tính thực tế cùng ấn tượng sâu sắc về một cái kết ngược chưa từng thấy từ khi em bắt đầu đọc đam tới bây giờ. Trong toàn bộ những bộ truyện CảnhKhanh mà em đã đọc thì Thục Thiên Mộng Hoa Lục gây ra ấn tượng sâu đậm nhất bởi cốt truyện mạch lạc sâu sắc cùng những biến cố hết sức hợp lí cũng ngược đến chết lên chết xuống em còn muốn khóc thay cả cho nhân vật.
Trường Khanh cõng Cảnh Thiên vào Thối Thư Nhai trị thương, Cảnh Thiên chứng kiến lại sự tình ở nơi tĩnh mĩnh hay là những sự kiện cả hai tự tổn thương nhau, Phỉ Phỉ vì Khanh Nhi nguyện thay đổi gương mặt thành Cảnh Thiên hay nguyện từ bỏ mạng sống để cứu Trường Khanh thì chi tiết nào cũng đem đến nỗi xót xa trong lòng em cả. Thật sự là em quá phục Tiểu Chu tỷ cũng Tích Vũ tỷ đã viết và dịch hay đến như vậy. Đọc mà thương tâm không chịu nỗi như là mình chứng kiến hết thảy mà không giúp được cho đôi trẻ. TT^TT
Ban đầu cực kì cực kì ghét lão đại luôn ấy ạ :| bất tài toàn gây họa tổn thương Khanh Nhi nhưng sau lại một lòng sửa đổi mà ổng cũng bị ngược tâm gần chết riết cũng thương ổng quá trời quá đất luôn.
Bản HE khi viết ra cũng không gây ấn tượng sâu sắc cho người đọc chỉ thấy sự đáng yêu và nỗi niềm hạnh phúc khi cả hai nhân vật chính cuối cùng cũng được bên nhau. Em thích HE nhưng biết rằng chính văn đã dừng ngay đoạn BE rồi :| nhưng mà cứ coi như là cứu rỗi tâm hồn bé bỏng của em đi TT^TT thấy HE mừng gần chết.
Cuối cùng, cảm ơn Vũ tỷ rất rất nhiều luôn ^_^ vì đã cho em được trải nghiệm qua một cái nhìn mới thực và chính chắn hơn bởi vốn dĩ đời không có cái gì là hồng mãi.

8/25/2014 10:45 PM Reply

Cảm ơn em đã dành tình cảm cho Thục Thiên như vậy, ss không biết nói gì hơn. Đã lâu rồi ss mới lại đọc được 1 comment dài và tình cảm đến vậy cho Thục Thiên. Bản thân ss dịch tiếp bản HE cũng chỉ là muốn dành tặng 1 món quà ngọt ngào cũng như xoa dịu đi những ám ảnh bức bối mà chính văn đem lại thôi, chứ không cho rằng nó có thể thay thế được điểm dừng vốn đã thành kết cục tất định của chính văn kia.
1 câu chuyện, 2 cái kết. Chẳng phải người ta chỉ tin vào những đều người ta muốn tin hay sao. Vậy thì kết thúc câu chuyện này cũng vậy. Ai muốn nó dừng ở đâu thì cứ để nó dừng ở đấy đi.
Một lần nữa, cảm ơn em đã nhắc cho ss nhớ đã từng có 1 thứ khắc khoải trong tim mình như vậy, ngay tại nơi này.

8/26/2014 12:43 PM Reply

Cuối cùng đã đi hết chặng đường gian nan. Cái kết mới này cứu vãn tâm trạng phần chính truyện. :) Cảm ơn cô Tích Vũ! Bộ truyện rất hay! :)

8/26/2014 1:51 PM Reply

Rất vui vì cô nương đã yêu thích truyện, ta chân thành cảm ơn.
Có điều, nãy giờ ta đọc qua rất nhiều comment của cô nương, cảm thấy cách nói chuyện của cô nương giống như chúng ta rất thân với nhau vậy, nhưng sao ta nghĩ nát óc vẫn không nhớ ra chúng ta đã từng chạm trán với nhau ở đâu?
Hay cô nương là bằng hữu cũ mà thay tên đổi họ không báo với ta một tiếng nhỉ?
Thật ngại quá, trí nhớ của ta thật sự không dùng được nữa rồi. Có gì mong cô nương bỏ quá cho, và giải đáp giúp ta nỗi hoang mang cũng như thắc mắc này (?!!?!?!)

8/26/2014 3:30 PM Reply

Coi bộ 8 nên đổi tên lại cho thiên hạ nhận diện thôi!

8/26/2014 4:04 PM Reply

Nói quen cũng được, nói không quen cũng chả sao. Tình thực thì ta với cô hình như cũng chưa nói chuyện với nhau lần nào. :) Chỉ là trên face biết cô qua mấy cmt của bạn bè trong Bông Động. Thứ cho ta cái tính xấu lâu ngày không sửa được. Cứ cảm thấy thích là nhào zô làm như đã quen thân lâu lắm ý. Thật ngại quá! Còn ta thì có thể hỏi cô Thanh Dâu, chắc cổ cũng biết chút chút. :) Ngày xưa 8 xài face Bạch Phong Lan, giờ xài face Lan Tử. Rất vui được làm quen với cô. :)

8/26/2014 4:14 PM Reply

Tsubame Hikari cô cũng được xem là sắt đá à? (gãi đầu gãi tai) 8 phải tự xem lại mình thôi.

8/27/2014 8:16 AM Reply

À à ra vậy, may quá ta lại cứ tưởng quên mất vị bằng hữu nào, thế này thì tội lỗi quá.
Không sao nàng ạ, nàng đã đến đây thì coi như có duyên với ta lắm rồi, trước không phải bằng hữu thì giờ là bằng hữu, chỉ cần nàng đi không đổi tên về không đổi họ là từ giờ gặp nàng ở đâu ta cũng nhớ ngay ra nàng à nha :p

8/27/2014 8:17 AM Reply

Đi được đến giai đoạn này thì ai cũng vượt tầm sắt đá rồi nàng =))

8/27/2014 6:16 PM Reply

^_^ rất vui vì nàng đón nhận! Trong Lâu còn bộ nào ngược quằn ngược quại nàng giới thiệu ta đọc với. Cảm ơn rất nhiều!

8/27/2014 8:33 PM Reply

Sơn Hà Vĩnh Tịch - Kinh điển ngược, dài gấp rưỡi Thục Thiên và ngược gấp Thục Thiên vài lần, giờ ta vẫn còn chưa đủ dũng khí để đọc hết *thở dài*
Nhưng nội dung rất hay rất chất, ta có làm bài review đó, nàng coi qua xem có hợp khẩu vị không ha.
Ngoài ra có Đại Tống Bát Hiền Vương, thuộc motif cung đình đấu trí, có cả ổn định nội loạn, chống ngoại bang, lẫn giang hồ hào kiệt, rất phù hợp cho những người thích quắn quéo đầu óc, nội dung ko quá ngược, ngắn bằng nửa Thục Thiên, cực lực đề cử!!!

8/28/2014 2:31 AM Reply

Đính chính a~...thật ra tâm hồn tar vẫn còn mong manh lắm a~...biểu chứng là cách nay vài hôm mở ra 1 chương đọc sơ có vài câu...Cảnh Thiên lôi 18 đồi tổ tông ra mắng...càng mắng càng cay nghiệt...1 loạt cảm xúc tràn về...tar tắt ngay không dám đọc tiếp muh những đoạn tiếp theo như hiên ra trước mắt...nghe bài "Đại Tiếu Giang Hồ" muh tar khóc cái một a~...:v...đơ vs cái kết thôi chứ không đơ nổi vs chính truyện...:v...muh vừa thấy review SHVT...=))))))))))))))))...haiz...=))))))))))))))))))))

8/28/2014 10:38 AM Reply

Thấy review Sơn Hà Vĩnh Tịch mà nàng cười dữ vậy, còn nói sức chịu ngược của nàng không phải là siêu phàm đi =))))))))))

8/28/2014 11:49 AM Reply

Vì nàng bảo nó ngược gấp Thục Thiên vài lần...nếu hiện tại tar không cười...mai sau muh có đọc...cười không nổi thì toi a~...=))))))))))))))))))))))))

Hay!

1/17/2015 9:19 AM Reply

Nàng Tích Vũ ơi , thế bao giờ Nàng mới trở lại với Sơn Hà Vĩnh Tịch vậy . Ta thích bộ này quá , chờ nàng đó .

1/19/2015 8:18 AM Reply

Ta không biết nữa, bộ đó không hẹn ngày hoàn thành vì ta không có nhiều thời gian như trước nữa :(

6/04/2017 11:24 PM Reply

Hôm nay,t lượn siêu thị,thấy bộ này được xb,thế là t lại lọ mọ lên mạng xem review bộ này,thấy nhà cô dịch.quyết định để về nhà xem rồi mới quyết định mua hay không,vừa lượn cái kết OE, xuống cái kết HE, đọc comt m.n khóc than Q^Q, tôi hoang mang quá.thấy bộ này khá hay nhưng mà trái t(y)m tôi mỏng manh ko chịu đc BE,lẫn OE đâu Q^Q. Mà nếu mua sách thì chắc chấn sẽ đụng hai cái BE cô nói.... Q^Q

6/05/2017 8:19 AM Reply

Kết bộ này ở bản xuất bản HE cô nhé, nếu cô thích HE thì cứ yên tâm đọc. ;)

6/06/2017 12:55 PM Reply

vậy t sẽ đi mua ngay T.T , bữa lưỡng lự quá mà , giờ phải mua về thôi TT_TT

Post a Comment

Thục Thiên Mộng Hoa Lục