Jul 6, 2013

[Đam mỹ | Cảnh Khanh | Thiều Hoa Khanh Phụ] Chương 17

Written By Tích Vũ Lầu on Jul 6, 2013 | 13:56

“Huynh....” Cảnh Thiên vừa định chửi ầm lên nhưng ngay khi bắt gặp biểu tình vô tội ủy khuất của Đậu Phụ Trắng liền câm nín, đành phải tự than thở rằng mình quả thật không có sức chống cự người này. 




Tác giả: Túy Nguyệt Mê Hoa

Biên dịch: Phong Đình

Beta: Tích Vũ

Chương 17 – Tình trung y nhân


“Đậu Phụ Trắng, không phải huynh rất khó ngủ say sao? Tại sao chính mình bị trói thành thế này vẫn không hay biết?”


“Trường Khanh thật sự không cảm nhận được yêu khí...”

“Ngươi đương nhiên không cảm nhận được yêu khí, bởi vì ta không phải là yêu, mà là tiên.” Hai người nghe được tiếng nói liền ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một lão già khoảng tám chục tuổi, cả người tiều tụy, toàn thân quấn đầy dây leo và cành cây, râu dài chấm đất, nhìn sơ qua cũng biết không phải là người.

“Tiên cái đầu ông! Ta nhìn bộ dạng của ông y như yêu quái!” Cảnh Thiên tức giận quát, hắn vừa mới nghỉ ngơi được một lát đã bị trói gô thành thế này.

Đậu Phụ Trắng ở bên cạnh lại bình tĩnh hơn nhiều, “Ông ta là Cổ Đằng tu luyện thành tiên, không phải Cổ Đằng lão quái mà chúng ta cần tìm.”

“Vẫn là đệ tử Thục Sơn hiểu chuyện hơn.” Cổ Đằng lão nhân mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt râu.




Cảnh Thiên nghi hoặc hỏi, “Tại sao ông lại biết y là đệ tử Thục Sơn?” Đậu Phụ Trắng rõ ràng đã cố tình giấu diếm thân phận, ngay cả y phục đậu phụ mà y yêu thích nhất cũng bị đổi thành y phục bình thường, đối phương sao lại có thể biết được y là đệ tử Thục Sơn?


“Ta có thể biết được tâm tư của người khác, trong lòng các ngươi ao ước điều gì ta đều có thể đoán được.”

“Chỉ giỏi lừa gạt!” Cảnh Thiên khinh thường nói.

“Người trẻ tuổi này thật khó trò chuyện, vừa mới làm quen đã nóng nảy vậy rồi.”

“Mặc kệ ta! Không phải ông nói ông có thể biết được tâm tư người khác sao? Ông có dám đoán tâm tư của ta không?”

“Được thôi, ngươi quả thật không tin vào lời nói của lão nhân gia này rồi, vậy để ta ra tay cho ngươi xem.” Dứt lời Cổ Đằng lão nhân vung tay, cả người Cảnh Thiên bị dây leo quấn chặt treo ngược xuống.

“Cái gì cũng phải từ từ, ông làm như vậy máu của ta dồn hết về não, ta làm sao hỏi được.” Cảnh Thiên lúc này mới chịu dịu giọng cầu xin lão nhân gia, cái này gọi là co được dãn được.

Từ Trường Khanh thấy vậy vô cùng lo lắng, nhưng hiện giờ toàn thân y bị trói không thể cử động, pháp lực của đối phương lại rất cao thâm, xem ra chỉ có thể tiếp tục đùa giỡn với lão nhân này thôi.

“Ngươi tên là Cảnh Thiên, ngươi yêu vị nam tử đang ở bên cạnh, ngươi còn yêu Vĩnh Yên Đường, yêu đồ cổ, yêu tiền, ngươi còn muốn trở thành một đại anh hùng.”

“Ha ha ha......” Cảnh Thiên phát ra một trận cuồng tiếu, kỳ thực chính là để che giấu nỗi xấu hổ bị người khác nhìn thấu tâm tư, cuối cùng dứt khoát chống chế, “Ta làm sao có thể thích một nam nhân?! Điều thứ nhất sai rồi!” Cảnh Thiên vừa dứt lời liền lớn tiếng kêu đau.

“Dây leo này có thể phân biệt ngươi đang nói thật hay nói dối, chỉ cần ngươi có nửa điểm giấu diếm nó sẽ lập tức quấn chặt lấy ngươi. Xem mức độ đau đớn của ngươi hiện giờ, ngươi chính là đang nói dối!”

Cảnh Thiên đích thực rất đau, dây leo không ngừng quấn chặt, hắn có thể cảm nhận được xương cốt toàn thân sắp chịu hết nổi rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể gãy rời ra, càng ngày càng khó thở.

“Ta yêu Trường Khanh! Cảnh Thiên ta yêu Từ Trường Khanh!” Hắn dùng toàn lực hét thật to, tựa hồ khiến cả ngọn núi rung lên.

Cảnh Thiên đã tưởng tượng ra rất nhiều tình huống, nhưng hoàn toàn không nghĩ tới bản thân mình lại bị một lão yêu quái treo ngược trên cây.

Từ Trường Khanh nghe xong, gương mặt thoáng chốc chuyển đỏ. Mặc dù xưa nay y luôn tâm tĩnh xuất trần, nhưng Đậu Phụ Trắng giờ khắc này quả thật tâm đã sớm lung lay, lục thần vô chủ [không làm chủ được bản thân].

Cổ Đằng lão nhân rất vừa lòng, lại tiếp tục nói, “Chỉ là, e rằng sẽ có một ngày người ngươi yêu bỏ ngươi mà đi... Chuyện này liên can đến cả đời ngươi đó.”

“Ông nói vậy là có ý gì! Ông nói lại rõ ràng cho ta! Đậu Phụ Trắng sao có thể chết được?!” Nếu không phải tay chân hắn đều bị trói, hắn nhất định sẽ xông lên tát cho lão già kia hai bạt tai, không cần quan tâm đến cái gì trọng người già yêu trẻ nhỏ, kẻ nào dám trù yểu Đậu Phụ Trắng của hắn đều đáng chết!

“Thiên cơ không thể tiết lộ. Rời đi không nhất định phải là chết. Còn nữa, đạo hạnh của ngươi còn chưa đủ để tát ta đâu.”

Cảnh Thiên cả kinh, đối phương xem ra đúng là có thể đọc được suy nghĩ của hắn, “Được được, vậy ông mau xem cho y đi!” Nói xong liền hướng ánh mắt vào Đậu Phụ Trắng.

Từ Trường Khanh bỗng chốc kinh sợ. Y biết chính mình nhất định cũng sẽ bị nhìn thấu, tình cảm của mình đối với Cảnh huynh đệ cũng sẽ bại lộ.

Từ Trường Khanh giãy dụa, nhưng chung quy vẫn không thể thoát khỏi kiềm hãm vững chắc của đám dây leo, nên đành phải dừng lại.

“Ta nhìn ngươi cư xử đúng mực, không cần phải treo ngược.” Nói xong, Cổ Đằng lão nhân bắt đầu đọc suy nghĩ của Trường Khanh, “Kỳ lạ.”

“Cái gì kỳ lạ? Rốt cuộc là như thế nào?” Cảnh Thiên đương nhiên rất muốn biết hắn cùng Từ Trường Khanh sẽ phát sinh những gì.

“Ngươi chờ ta tính đã.” Nói xong lão nhân liền ngưng mắt nín thở bắt đầu bói quẻ, “Vận mệnh vị nam tử này không thể đoán trước được, tựa như đứt quãng lại không đứt quãng, ta thực sự đoán không ra.”

Cổ Đằng lão nhân vung tay lên, dây leo trên người cả hai đều rút xuống, Cảnh Thiên suýt nữa dùng đầu tiếp đất, Từ Trường Khanh vội phóng ra một đạo kiếm quang, lúc này Cảnh Thiên mới có thể đứng vững lại, “Nguy hiểm thật, dung mạo anh tuấn của ta thiếu chút nữa bị hủy rồi.”

“Các ngươi đi đi, Cổ Đằng lão nhân ta chờ đợi ngàn năm rốt cuộc lại có thể gặp được một người khiến ta không thể đoán ra, người lần trước chính là Ma Tôn Trùng Lâu.”

“Ma Tôn?” Từ Trường Khanh vô thức lặp lại.

“Đúng, vô tình vô ái, sinh mệnh vĩnh hằng.”

Cảnh Thiên tựa hồ nghĩ ra điều gì, chạy đến trước mặt Từ Trường Khanh tức giận nói, “Huynh cư nhiên cùng tên Ma Tôn kia giống nhau! Ta không can tâm!”

“Trường Khanh là người tu đạo, cũng không ngờ chính mình đã đạt được tới cảnh giới cao nhất của tu tâm, không bị ảnh hưởng bởi ngoại vật, đối mặt với trăm vật trên thế gian lại có thể ung dung tự tại.”

Dáng vẻ cực kỳ đắc ý của Trường Khanh thật sự làm cho Cảnh Thiên mất hứng, nhiệt huyết lúc nãy cũng theo đó mất luôn.

“Cảnh huynh đệ, Trường Khanh lại làm gì sai sao?” Thấy đối phương mặt mày nhăn nhó, mang điệu bộ “cấm đến gần”, Từ Trường Khanh mơ hồ cảm thấy hình như lời nói vừa nãy của mình có điểm không ổn.

“Huynh....” Cảnh Thiên vừa định chửi ầm lên nhưng ngay khi bắt gặp biểu tình vô tội ủy khuất của Đậu Phụ Trắng liền câm nín, đành phải tự than thở rằng mình quả thật không có sức chống cự người này. “Không sao hết, đi tìm Cổ Đằng lão quái thôi.”

“Dựa theo Đồng Thanh Kính, ông ta chắc hẳn chỉ ở gần đây.”

Nghĩ lại bản thân mình lúc trước phải đi qua năm sáu sơn động, Cảnh Thiên không khỏi chế giễu, “Thứ đồ này rốt cuộc có đáng tin không vậy?”

Qua nửa ngày không thấy y trả lời, Cảnh Thiên quay đầu lại đã thấy đối phương đang co người, tay bấu chặt lấy bụng, ánh mắt rủ xuống, toàn thân run rẩy. Hắn vội vàng bước tới đỡ lấy y, đối phương hơi gật đầu, hai hàng lông mày cau chặt, sắc mặt trắng bệch, “Đậu Phụ Trắng, huynh đừng làm ta sợ!”

“Cảnh huynh đệ, Trường Khanh chỉ là... ăn nhầm thứ không sạch sẽ...”

“Ăn nhầm thứ không sạch sẽ? Hôm nay rõ ràng huynh chưa ăn gì mà!”

Ánh mắt y lập tức né tránh, “.... Dạ dày Trường Khanh xưa nay không được tốt.”

“Để ta giúp huynh tìm nơi nghỉ ngơi.”

“Không cần, tìm Cổ Đằng lão quái quan trọng hơn.” Từ Trường Khanh cảm nhận được chân khí trong cơ thể nghịch chuyển điên cuồng, vô cùng đau đớn, nhưng vì sao chân khí lại hỗn loạn như vậy... Chẳng lẽ thực sự giống như Tử Huyên nói, Cảnh Thiên chính là sát tinh của mình?

----------------------------
Đình: Cái này, “Cảnh Thiên vừa định chửi ầm lên nhưng ngay khi bắt gặp biểu tình vô tội ủy khuất của Đậu Phụ Trắng liền câm nín, đành phải tự than thở rằng mình quả thật không có sức chống cự người này” Rõ ràng là thê nô mà =~=|||

3 comments

7/06/2013 4:22 PM Reply

Đừng nói lão Đại thế khổ thân lão, không ai trên thế gian này có thể cưỡng lại vẻ mặt uỷ khuất của Khanh Khanh đâu.
Mới nghĩ đến vẻ mặt đó thôi là ta đã muốn đạp bàn rồi đây nè, hự hự *cào cấu*

B_B
7/06/2013 10:47 PM Reply

Cảnh Thiên ơi Cảnh Thiên, suốt đời làm thê nô thôi :)) ai bảo ai ko yêu lại đi yêu ĐPT chứ :))

7/07/2013 7:19 AM Reply

Hehe, hai từ đó là ta mới học được từ phiên ngoại TT đó. Áp dụng liền, ngay và lập tức =)) Quả thật là ai đối diện với vẻ mặt vô tội ủy khuất của Khanh Khanh đều không kiềm chế được nha :)) Nói gì nói cứ ta thích đoạn đó lắm đó =v=

Post a Comment

Thục Thiên Mộng Hoa Lục