Jul 6, 2013

[Đam mỹ | Cảnh Khanh | Thiều Hoa Khanh Phụ] Chương 16

Written By Tích Vũ Lầu on Jul 6, 2013 | 13:50

Cảnh Thiên nhất thời á khẩu không trả lời được, chẳng lẽ ta phải nói hết cả ra Đậu Phụ Trắng huynh mới hiểu sao? Lão tử thích huynh! Ta đã gặp qua nhiều hạng ngu ngốc nhưng chưa từng thấy ai ngốc như huynh!

[ĐAM MỸ/CẢNH KHANH] THIỀU HOA KHANH PHỤ

Tác giả: Túy Nguyệt Mê Hoa

Biên dịch: Phong Đình

Beta: Tích Vũ

Chương 16 – Đối chuyện dưới đèn


Dưới ánh nắng ban mai, những giọt mưa vẫn còn đọng trên lá, mặt nước trong xanh, đường đến Cổ Đằng quanh co.
Đội mưa chạy ròng rã hai ngày, bọn họa cuối cùng cũng đến được Cổ Đằng Lâm.
Cả hai vén những cành cây sang hai bên, liền nghe được tiếng gầm rú mười phần khí lực, một con đại tinh tinh cao vài chục trượng xuất hiện trước mặt Cảnh Thiên và Từ Trường Khanh, rống lên giận dữ khiến đất trời rung chuyển. Trường Khanh lập tức rút Kiến Ngôn Kiếm ra khỏi vỏ, Cảnh Thiên cầm Ma Kiếm trong tay run rẩy trốn sau lưng Từ Trường Khanh, “Đậu Phụ Trắng, ta yểm trợ huynh, huynh phải cẩn thận.” Vừa nói vừa vung kiếm loạn xạ.
Vẻ mặt Từ Trường Khanh nhất thời bấc đắc dĩ, kiếm quang vung lên, ngay lập tức cắt đi một nắm lông vượn. Đối phương tựa hồ bị chọc giận lại gào thét một trận, hơn mười đạo ánh sáng bay tới, Từ Trường Khanh dùng Kiến Ngôn Kiếm lần lượt gạt ra.
Cảnh Thiên vẫn trốn sau lưng Từ Trường Khanh, hai tay che mắt không dám nhìn.
Từ Trường Khanh thấy đối phương tựa hồ là linh thú tu luyện thành yêu, cũng không không khó đối phó, qua mấy chiêu, đối phương quả nhiên hiện thân thành một bộ dáng hài đồng, không ngờ lại rất đáng yêu.
“Mau mau giao Thổ Linh Châu ra!” Cảnh Thiên lúc này trái lại rất oai phong, một tay xách tiểu hầu kia lên, nói chuyện rất hung hăng.
Từ Trường Khanh không nói gì, vừa rồi tại sao lại không thấy hắn dũng mãnh như vậy.
Tiểu hầu tử bị Cảnh Thiên xách lơ lửng trên không, chân đá loạn xạ, “Ngươi buông ra! Thổ Linh Châu không ở chỗ ta!”
“Cảnh huynh đệ, ta thấy nó không giống đang nói dối, huynh thả nó xuống trước đi.” Tâm từ bi cảm thông của Đậu Phụ Trắng nổi lên.
Khi hai chân chạm đất rồi, khẩu khí tiểu hầu tử liền ung dung trở lại, “Vẫn là mỹ nhân tốt! Tặng ngươi cái này!” Vừa nói vừa lấy từ trong ngực ra một cây trâm, đặt vào tay Từ Trường Khanh.
Từ Trường Khanh thấy cây trâm bạch ngọc này rất quen, đây chẳng phải là cây trâm mình đã tặng cho Cảnh huynh đệ sao?
“Ê! Trâm của ta!” Cảnh Thiên vội xông lên đoạt trâm về, hơn nữa còn lấy gốc áo cẩn thận chà lau, cứ như sợ sẽ dính dấu tay của người khác.
Trường Khanh thấy Cảnh Thiên như vậy, bất giác khóe miệng hiện lên tiếu ý, như hoa anh túc mỹ lệ nở rộ.
Sau khi lấy lại thần thái bình tĩnh như trước, Trường Khanh xoay người hỏi tiểu hầu tử, “Tại sao trâm này lại ở trong tay ngươi?”
“Lúc nãy hắn nhấc ta lên, là do ta tiện tay lấy đó.”
Cảnh Thiên sờ sờ trước ngực lúc này đã trống không của mình, “Tại sao ta lại không hề phát hiện? Bản lĩnh trộm đồ này của ngươi là do ai dạy hả?”
“Ta không nói với ngươi, ta nói với mỹ nhân!” Nói xong lập tức kiễng chân, đưa miệng lại gần tai Từ Trường Khanh nói nhỏ.
Từ Trường Khanh cũng không phải không biết xấu hổ, ba lần bốn lượt bị người ta gọi thành “mỹ nhân”,  ánh mắt y vừa chạm đến Cảnh Thiên liền lập tức tránh né, mang theo vài phần xấu hổ ngại ngùng.
Cảnh Thiên thấy bản thân mình lần này phải đợi rồi, đành chán ngán ngồi xổm xuống lấy một trái chuối ăn. Khi nhàm chán đến cực điểm, quả nhiên tiểu hầu tới, nơi ở của tiểu hầu còn trồng rất nhiều chuối.
Khi Cảnh Thiên vừa ăn xong thì thấy Đậu Phụ Trắng đến tìm hắn.
Trường Khanh ngồi xuống bên cạnh Cảnh Thiên, “Cảnh huynh đệ, đi thôi.”
“Hừ!” Hắn bừa vỏ chuối xuống đất.
Trường Khanh đành phải giữ tay hắn lại, “Đừng giận nữa.”
“Mỹ nhân, ta nào dám.” Ngữ điệu của Cảnh Thiên ai nghe cũng đều ngửi thấy mùi dấm chua.
“Tiểu hầu thực ra chỉ mong được trộm giàu giúp nghèo. Nó cũng chỉ là một linh thú cô độc không có ai chăm sóc, nên có phần không hiểu chuyện, huynh hà tất phải chấp nhất.”
Cảnh Thiên giận thật rồi, suốt ngày toàn gặp phải tình địch, Từ Trường Khanh huynh mang mệnh đào hoa hay sao?! “Đậu Phụ Trắng, huynh có biết là ta chịu áp lực rất lớn không?”
Trường Khanh chỗ hiểu chỗ không, nghĩ lại lúc trước Cảnh Thiên có hỏi hắn và Tử Huyên ai đẹp hơn, hôm nay y lại bị tiểu hầu gọi là “mỹ nhân”, có lẽ Cảnh Thiên sợ mọi người chê bai hắn không được anh tuấn, y liền an ủi, “Ta hiểu, nhưng dung mạo vốn là tự nhiên mà có, Cảnh huynh đệ không cần quá lưu tâm.”
Cảnh Thiên chán nản, “Huynh hiểu được cái rắm.”
“Vậy Cảnh huynh đệ giải thích cho ta đi.”
“Ta....” Cảnh Thiên nhất thời á khẩu không trả lời được, chẳng lẽ ta phải nói hết cả ra Đậu Phụ Trắng huynh mới hiểu sao? Lão tử thích huynh! Ta đã gặp qua nhiều hạng ngu ngốc nhưng chưa từng thấy ai ngốc như huynh!
“Nếu không có chuyện gì vậy chúng ta tiếp tục đi tìm Thổ Linh Châu. Thổ Linh Châu đã bị Cổ Đằng lão quái đoạt đi rồi.”
“Đó là cái gì vậy?” Cảnh Thiên lại sợ thêm một tình địch đến nữa.
“Ông ta có mấy ngàn năm đạo hạnh, pháp lực vô cùng cao thâm.”
“Ngàn năm? Vậy chỉ là một lão đầu thôi!” Cảnh Thiên mừng thầm, lần này chắc chắn sẽ không có ai đoạt đi Đậu Phụ Trắng của hắn. “Đi, đi mau!”
Trên đường đi, Cảnh Thiên ở phía trước dẫn đường, vô cùng hào hứng sôi nổi, Từ Trường Khanh lặng lẽ theo sau, dường như có tâm sự.
 Rốt cuộc Trường Khanh cũng rụt rè lên tiếng, “Cảnh huynh đệ, cây trâm ta tặng, huynh đều mang theo bên người sao?”
Cảnh Thiên dừng bước, sau đó nhanh chóng xoay người ra sau, song phương mặt đối mặt, “Đúng! Làm sao vậy? Có gì không ổn sao?”
Hai người ở rất gần nhau, Cảnh Thiên lần đầu tiên đối diện y gần như vậy, ánh mắt hắn rực sáng làm Từ Trường Khanh có vài phần không tự nhiên, “Cũng không phải không ổn, chẳng qua vì huynh không chê nó phiền toái....”
“Vật do huynh tặng tất nhiên ta phải luôn mang theo bên người!”
Hai má Từ Trường Khanh lập tức đỏ lên, y nhanh chóng xoay mặt đi chỗ khác, “Ừ...”
“Đậu Phụ Trắng, rốt cuộc huynh mang theo thứ gì tùy thân vậy?” Nói xong Cảnh Thiên bắt đầu sờ soạng lung tung trên người đối phương.
Từ Trường Khanh còn chưa hết đỏ mặt, y chưa kịp né tránh thì đã bị đối phương sờ đến thắt lưng, một văn tiền tức thì rơi xuống, Từ Trường Khanh vội cúi người nhặt lên, lại còn ra sức giải thích, “Cảnh huynh đệ, cái này không phải là văn tiền huynh tặng ta.....”
Như thế này chẳng phải là tự thừa nhận rồi sao?
Cảnh Thiên vô cùng vui vẻ, đáp, “Nguyên lai huynh cũng mang theo nha.”
Dọc đường đi khuôn mặt Từ Trường Khanh lúc nào cũng đỏ bừng, còn tên Cảnh Thiên đi phía trước thì lại mừng rỡ như điên.
Thanh âm nước chảy hòa cùng tiếng lá lay động trong gió, không sơn như lộng cầm.
Quả nhiên tại đây vô cùng trống vắng, ngay cả bóng một động vật cũng không có, làm sao có thể tìm được bóng dáng của Cổ Đằng lão quái kia chứ?
Cảnh Thiên vô cùng mỏi mệt, “Ta không tìm nữa!”
 “Cảnh huynh đệ, Đồng Thanh Kính biểu hiện, Cổ Đằng lão quái ắt phải ở sơn động phía trước.”
“Đậu Phụ Trắng, huynh chơi chưa đủ sao? Chúng ta đã đi qua năm sáu sơn động rồi, huynh cũng nói y như vậy!”
Trường Khanh cau mày không đáp, qua một lúc lâu mới lên tiếng, “Nếu không huynh cứ nghỉ ngơi tại đây, ta đi.”
“Tốt!” Hắn vừa nghe nói có thể không tiếp tục đi tìm lão quái gì gì đó nữa trong lòng liền thở phào nhẹ nhõm, nhưng mới một giây sau hắn đã hối hận, “Đậu Phụ Trắng, công phu của huynh cao hơn ta, huynh làm sao có thể yên tâm để ta lại một mình ở nơi hoang vu vắng vẻ thế này?” Nói xong liền ôm cánh tay người ta mà cọ cọ.
“Cảnh huynh đệ, huynh nói Trường Khanh phải làm sao cho đúng?” Vẻ mặt Từ Trường Khanh khó xử, nhưng chung quy vẫn không chịu nổi cái tên phá thiên làm nũng kia.
“Huynh chờ ta nghỉ ngơi, nghỉ ngơi xong chúng ta cùng đi.”
“Nhưng... trời đã tối, yêu khí tại Cổ Đằng lâm này lại rất nặng... Trường Khanh sợ...”
Cảnh Thiên thấy đối phương lại bắt đầu lải nhải, vội ngắt lời, “Nhưng, nhưng, nhưng. ... Đừng dong dài nữa, nghỉ ngơi một lúc đi, ta thực sự đi không nổi nữa rồi.”
Cuối cùng Từ Trường Khanh đành phải y theo lời hắn.
Ở nơi hoang vu thế này, hai người chỉ có thể nằm xuống đất mà ngủ. Cảnh Thiên ôm Đậu Phụ Trắng của mình vào lòng, không cần biết trời đất gì nữa.
Đến khi mở mắt ra, Cảnh Thiên và Từ Trường Khanh đã bị dây leo quấn chặt khắp người, làm sao cũng không thoát ra được.
------------------

Đình: Tèn ten~ Ăn dấm story. Part 2. =v=~ Kiểu này lão đại nhà ta ăn dấm thay cơm luôn quá, haizz... *lắc đầu* [mà thế nào lại đi ghen với một tiểu hầu được cơ chứ?] =))~

2 comments

B_B
7/06/2013 10:43 PM Reply

Cảm ơn 2 nàng đã úp vù vù :)) Thiên lẩm cẩm rồi, tiểu hầu thì ghen làm gì chứ :))

7/07/2013 6:42 PM Reply

Thiên nhà ta iu quá mất khôn rùi đi ghen với khỉ con

Post a Comment

Thục Thiên Mộng Hoa Lục