Jul 3, 2013

[Đam mỹ | Cảnh Khanh | Thiều Hoa Khanh Phụ] Chương 15

Written By Tích Vũ Lầu on Jul 3, 2013 | 20:44

Cảnh Thiên đứng một bên không thèm nhìn y và đám lão đầu hàn huyên, chỉ biết nói chuyện của ta, chính mình mất tích hai ngày lại không thèm nhắc đến, chắc chắn là có vấn đề!


Tác giả: Túy Nguyệt Mê Hoa

Biên dịch: Phong Đình

Beta: Tích Vũ

Chương 15 – Thố ý hoành phi
[Ghen tuông tung tóe]
 
Hai ngày sau, Từ Trường Khanh quay về, đối với những chuyện xảy ra trong hai ngày này y đều không nhắc đến. Cảnh Thiên sớm đã hết giận, hơn nữa cũng không gặng hỏi y điều gì, tín vật đính ước đã ở trong tay hắn, hắn còn phải sợ cái gì nữa.

Từ Trường Khanh hiện đang ở trong phòng sắp xếp lại y phục và đồ dùng, Cảnh Thiên bỗng bước một bước dài xông vào trong, ôm cả thân hình đối phương vào lòng mình. Cử chỉ ám muội này khiến hai tay Từ Trường Khanh run lên, cuối cùng làm rơi cả bản kinh văn mà mình chép hằng ngày xuống đất.

“Cảnh huynh đệ…. Huynh…”

“Đậu Phụ Trắng, ta cho huynh một văn tiền.”

Từ Trường Khanh cau mày, nghi hoặc nói, “Lại là một văn tiền…” Y nghĩ lại chuyện phát sinh đêm hôm họ mới quen, không khỏi rùng mình một cái, cái gọi là nghĩ lại mà kinh, đại khái là như vậy.

“Ta đường đường chính chính là một người buôn bán, huynh đã nhận văn tiền này của ta, đồ vật của ta tặng tuyệt đối không được cầm đi lung tung rồi làm thất lạc!”

Đối phương bất đắc dĩ đành phải tiếp nhận văn tiền kia, “Vậy cũng được, cái này xem như là tín vật hứa hẹn của Trường Khanh và Cảnh huynh đệ.”

“Ngoan lắm~” Nói xong Cảnh Thiên nhéo nhéo hai má Trường Khanh, nghênh ngang đi ra ngoài, để lại trong phòng người nào đó đang hóa thạch.

Mọi chuyện đều đang phát triển theo hướng tốt đẹp, cho đến nửa đêm Cảnh Thiên nghe thấy Từ Trường Khanh mê mang nói, “Tử Huyên, đừng….”

Đối phương sắc mặt trắng bệch, trên trán mồ hôi tinh mịn đổ ra, có lẽ y đang gặp phải ác mộng. Hai hàng lông mày cùng ấn đường y cau lại, dường như đang cất giấu rất nhiều tâm sự.

Hắn vừa định lay tỉnh đối phương, nhưng lại nhớ đến y rất khó ngủ, sợ y lại một đêm nữa nhìn chằm chằm lên trần nhà, nên đành thôi, chỉ nhẹ nhàng đặt ngón tay lên ấn đường Từ Trường Khanh, thay y vuốt thẳng.

Nhưng chính bản thân hắn lại mất ngủ đêm nay.

Tử Huyên là ai?

Cảnh Thiên cảm thấy ngực mình có điểm nặng nề, không thể không thừa nhận cảm giác ghen tuông cùng khó chịu đang tràn ra khắp tâm hắn.

Ngày hôm sau, Từ Trường Khanh đương nhiên không hay biết  tối hôm qua khi ngủ mình  đã nói mê, chỉ thấy Cảnh huynh đệ nhìn mình bằng ánh mắt như thể y đã thiếu hắn rất nhiều tiền.

Khi thấy Từ Trường Khanh bẩm báo với các vị Trưởng lão, Cảnh Thiên cũng tiến lại gần nghe.

“Chưởng môn, ba vị trưởng lão, sư phụ.”

“Trường Khanh, chúng ta chờ con đã lâu rồi.”

“Ngày mai Trường Khanh và Cảnh huynh đệ sẽ khởi hành đi Cổ Đằng Lâm. Bởi vì Cảnh huynh đệ muốn hoàn thành xong việc tế bái phụ mẫu mới lên đường, Trường Khanh nghĩ cậu ấy cũng là vì tấm lòng hiếu thảo nên đã dời hành trình lại hai ngày sau, xin sư phụ và chưởng môn trách phạt.”

“Trường Khanh, con cũng đã nói hắn là vì hiếu đạo, chúng ta đương nhiên sẽ không trách phạt con.”

Cảnh Thiên đứng một bên không thèm nhìn y và đám lão đầu hàn huyên, chỉ biết nói chuyện của ta, chính mình mất tích hai ngày lại không thèm nhắc đến, chắc chắn là có vấn đề!

Thấy Trường Khanh và các trưởng lão gần nói xong, Cảnh Thiên tiến lên phía trước, “Lão đầu, ta có việc muốn cùng ông thương lượng.”

“Được rồi.”

“Là chuyện tư mật của ta, Đậu Phụ Trắng huynh tránh sang chỗ khác.” Chuyện tư mật gì lại có thể nói với sư phụ và chưởng môn nhưng không thể nói cho y biết, vẻ mặt Từ Trường Khanh lộ vẻ khó xử nhưng cũng bấc đắc dĩ nói, “Chưởng môn, sư phụ, các vị trưởng lão, đệ tử xin lui ra trước.”

Cảnh Thiên nghe Đậu Phụ Trắng nói vậy thực rất vừa lòng.

Khi thấy đối phương quả thật đã rời khỏi phòng, hắn mới lên tiếng hỏi, “Tử Huyên là ai?”

Cảnh Thiên vừa dứt lời, Thanh Vy cùng các vị trưởng lão đã đại kinh thất sắc, “Tại sao cậu lại biết?” Thấy bọn họ phản ứng như vậy, Cảnh Thiên biết rằng mình đã đoán đúng mười phần, người tên Tử Huyên này nếu không phải là tình nhân của Đậu Phụ Trắng thì cũng là mẫu thân của y.

“Đó là do đồ nhi tốt Từ Trường Khanh của các người nói mê khi ngủ.”

“Nghiệt đồ! Kiếp này cư nhiên vẫn không qua được ải tình.” Thương Cổ nhất thời tức giận đến đấm ngực giậm chân.

Hai chữ “ải tình” phảng phất như sấm sét giữa trời quang, nhưng Cảnh Thiên vẫn cố giữ vững lại một tia lý trí cuối cùng, hỏi, “Thế nào là vẫn? Chẳng lẽ bọn họ còn có tiền duyên?”

Thương Cổ căm phẫn đáp, “Đều là nghiệt duyên!” Ngay lập tức chưởng môn ra lệnh cho Thương Cổ im miệng, “Chuyện không nên nói thì không cần phải nhiều lời.”

Cảnh Thiên đương nhiên không phải là kẻ ngốc, liền không tiếp tục hỏi nữa, chỉ sợ nếu hỏi quá nhiều, đến lúc đó lão đầu kia lại thi pháp gì đó xóa sạch trí nhớ của mình đi chẳng phải là oan uổng quá sao?

Nhưng chí ít cũng xác định được một điều, Tử Huyên và Đậu Phụ Trắng nhất định không phải là quan hệ nam nữ bình thường.

Huynh giỏi lắm Đậu Phụ Trắng, hai ngày qua dám vụng trộm sau lưng ta!

Dù sao hắn cũng chỉ là một thiếu niên mười chín tuổi, tuổi trẻ bồng bột, liền không che giấu được mà trực tiếp giáp mặt Trường Khanh chất vấn, “Từ Trường Khanh, hai ngày qua huynh có thực là đi Miêu Cương?”

“Đúng vậy.”  Trường Khanh chậm rãi lau Kiến Ngôn Kiếm, hoàn toàn không nhìn tới đối phương.

“Có gặp được người nào hay không?”

“Huynh đã hỏi ta như vậy ắt đã biết ta gặp người nào.”

“Tử Huyên là ai? Huynh không phải sớm muốn hạ sơn để gặp cô ta sao? Hiện tại không tốt rồi, lại có ta xen ngang vào!” Vẻ mặt Cảnh Thiên phẫn hận, ghen tuông tột độ.

Trái lại Từ Trường Khanh vẫn hết sức thản nhiên, không hề e sợ kẻ đang đứng trước mặt mình, “Ta vốn không rõ Tử Huyên là ai, sao lại có thể nhớ nhung gặp mặt cô ấy? Chẳng qua trong trí nhớ chợt hiện lên hình ảnh của cô ta.”

Cảnh Thiên vừa nghe lập tức nhớ đến trước kia, “Trí nhớ chợt hiện lên? Có phải giống như tình huống ngày trước lúc ở Thông Thiên Thạch?”

“Giống lại tựa hồ không giống, thật sự rất hỗn độn, nhưng ta vẫn phân biệt rõ được đâu là kiếp trước kiếp này. Nếu mọi chuyện ta nghĩ là đúng, cô ấy và ta hai kiếp trước sớm đã có quen biết.”

 “Như vậy chẳng phải là đã quen biết tam thế luôn rồi sao?!” Cảnh Thiên nhất thời nổi trận lôi đình.

Trường Khanh ngược lại vẫn tĩnh như xử tử, “Kiếp thứ nhất, cô ấy khóc gọi ta Lưu Phương, xin ta đừng rời đi. Kiếp thứ hai, cô ấy gọi ta là Nghiệp Bình, hận ta thấu xương. Đại thể là như vậy.”

“Không cần nói nữa, chắc chắn là huynh đã phụ cô ta. Cho nên kiếp này người ta lại đến tìm huynh. Chung quy tất cả đều từ huynh mà ra!” Nói xong còn không quên bồi thêm một câu, “Thật nhìn không ra Đậu Phụ Trắng huynh cũng là kẻ bạc tình.” Lời này là cố ý.

Từ Trường Khanh lại không biện giải gì, “Cảnh huynh đệ muốn nghĩ sao cũng được.”

Cảnh Thiên tự ngẫm nghĩ, lại hỏi, “Vậy lúc huynh gặp ta trong trí nhớ có hiện lên điều gì không?”

“Không có.”

“Thực sự không có?”

“Cảnh huynh đệ, nếu thực sự là có thì lúc trước ta nhất định đã không thay huynh đoán mệnh.” Y nói xong liền cởi đạo bào ra rồi lên giường nằm, bộ dáng rất mệt mỏi, rất muốn ngủ.

Cảnh Thiên nhất thời bùng phát một trận, “Đậu Phụ Trắng huynh giỏi lắm, mắng người khác cũng đâu cần phải như vậy! Chẳng lẽ việc quen biết ta tệ đến như vậy sao?”

Chỉ nghe thấy người đang rúc trong chăn nói một câu, “Đúng vậy.”

Cảnh Thiên bỗng nhiên cảm thấy thật sự rất thất bại.

Nhưng sau đó hắn liền chui ngay vào chăn, cũng cực lực ôm lấy người đang nằm bên trong, tám cái xúc tu bạch tuột quấn chặt lấy thân hình Đậu Phụ Trắng, “Tử Huyên kia có đẹp hơn ta không?”

“Có.” Đối phương không cần suy nghĩ lập tức đáp ngay.

Cảnh Thiên càng nhất quyết không chịu buông tha, “Thế cô ta có anh tuấn bằng ta không?”

Lúc này Trường Khanh mới chần chờ một lát, cuối cùng bất đắc dĩ nói, “... Không.”

“Vậy là huề, đi ngủ!”

Trường Khanh đành phải hướng mặt vào vách tường, nét mặt cực kì bất đắc dĩ.

----------------------
Đình: Ta bó tay lão Thiên rồi =)) Ai lại đi ghen kiểu đó =))

Vũ: Là sao?

Đình: Lão bắt Khanh nhi tự khen mình đẹp =)) Lão hỏi kiểu đó thì Khanh Nhi ko trả lời được rồi.

Vũ: Không được, ghen thế quá nhẹ.

Đình: Vậy phải ghen thế nào?

Vũ: Trực tiếp tìm cô nàng quyết phân cao thấp.

Đình: Không đâu, nam nhi không bắt nạt nữ nhi.

Vũ: Trực tiếp đè Đậu Phụ Trắng ra giải quyết, đánh nhanh diệt gọn, tránh đêm dài lắm mộng.

Đình: Không đâu, cha Thiên là sắc lang nhưng vẫn là quân tử trong đám sắc lang.

Vũ: Mời chư vị cho ý kiến.

5 comments

Anonymous
7/03/2013 11:48 PM Reply

Luyện xong "Thục Thiên" liền bay qua "Thiều Hoa". Quả thật, mấy chương đầu xem rất vui, đúng chất của Cảnh Khanh, còn về sau có ngược không thì không biết. Nhưng theo tình hình cái Preview thì có lẽ chữ "ngược" sẽ vẫn đeo bám, vấn đề là ít hay nhiều thôi. ><

Giờ ta lót dép ngồi hóng từng chương ở đây luôn. Rất cảm ơn hai nàng Tích Vũ và Phong Đình đã cố công cố sức làm việc để bọn ta có cái để đọc. ><

B_B
7/04/2013 3:38 AM Reply

Cảm ơn 2 nàng đã biên tập. Tớ thích truyện này rồi đấy. Và theo lời Quảng cáo của Tích Vũ, ta rất yên tâm đọc tiếp :)) chương này bạn Thiên ăn dấm vui quá :))

7/05/2013 8:40 PM Reply

truyện thiệt là hay

7/05/2013 8:49 PM Reply

em đọc xong thục thiên rồi qua đây đọc thấy vui vui em sẽ ủng hộ tỷ tỷ mấy bộ truyện tiếp theo của Cảnh Khanh

7/05/2013 10:47 PM Reply

Ha ha, khả năng toàn bộ độc giả Thục Thiên đều phải chạy sang đây chữa thương hết rồi :))

Post a Comment

Thục Thiên Mộng Hoa Lục