Jul 27, 2013

[Đam mỹ | Cảnh Khanh | Thiều Hoa Khanh Phụ] Chương 24

Written By Tích Vũ Lầu on Jul 27, 2013 | 16:09

"Huynh không cần tìm, dù có tìm cũng tìm không thấy." Nói xong, Phi Bồng xoay người, chen thân vào dòng người đang đi lại. Lưu Phương chỉ là người phàm tự không thể so với Phi Bồng. Trong biển người, y đuổi theo không kịp, chỉ biết nhìn bóng dáng người nọ dần dần tiêu thất.


Tác giả: Túy Nguyệt Mê Hoa

Biên dịch: Phong Đình

Hiệu chỉnh: Tích Vũ

Chương 24 – Duyên định đăng hội (hạ)

Cảnh Khanh tam thế - Phi Bồng, Cố Lưu Phương


Hai người đã dính sát nhau như vậy ước chừng được nửa nén hương, đều nghe được tiếng trống ngực đập dồn của đối phương, Lưu Phương rụt rè lên tiếng, "Không bằng chúng ta đi nơi khác?"

"Cũng được."

Chen ra khỏi biển người, Lưu Phương kéo Phi Bồng tới một quán ăn nhỏ ven đường, "Hội Nguyên Tiêu không thể không ăn nguyên tiêu!"

"Nguyên Tiêu? Nguyên Tiêu không phải là lễ hội sao? Sao có thể ăn?" Phi Bồng đối với Nguyên Tiêu chỉ có một khái niệm đơn giản, tất nhiên không biết nhân gian còn gọi bánh trôi là nguyên tiêu.

Lưu Phương bật cười ra tiếng, má lúm đồng tiền, Phi Bồng một lần nữa như bị chuốc say, "Nhìn không ra huynh thực không biết nhân gian yên hỏa như vậy!"

Chỉ một lát sau, bánh nguyên tiêu nóng hổi đã được bày ra trước mặt hai người.

Phi Bồng nhìn bánh nguyên tiêu, như ngọc châu mềm mại trắng muốt, rồi lại lấy đũa đụng nhẹ vào bánh, rất dẻo.

Nhưng hắn cứ dùng đũa chọc chọc mãi không chịu cho vào miệng.

Lưu Phương thấy hắn đối đãi với bánh nguyên tiêu như thể đối đãi với quái vật, không khỏi cảm thấy buồn cười, lập tức lấy thìa múc một cái bánh, sau đó thổi cho hết nóng, mặt hướng Phi Bồng há miệng ra, "A ——".

Phi Bồng bất giác cũng há miệng theo, một cái bánh nguyên tiêu liền được đưa vào miệng. Hắn chậm rãi nhai, trong bánh còn có rất nhiều hạt vừng, rất thơm.

"Có ngon không?"

"Rất ngon!"

"Ta lại đút huynh ăn!" Nói xong, Lưu Phương lại múc thêm một cái bánh.

Phi Bồng tự cười chính mình, đã sống đến mấy ngàn năm, không ngờ hiện giờ lại để cho người khác đút ăn từng thìa, nếu bị Thượng Đế cùng chúng thần tại Thần Giới nhìn thấy, còn không cười hắn đến rụng hết răng.

"Lưu Phương, huynh hai mươi tuổi?"

"Chỉ vừa đúng mười chín thôi.” Mười chín tuổi, thời gian đẹp nhất của cuộc đời.
         
Ăn xong, Lưu Phương xoa xoa cái bụng đã căng ra, "Phi Bồng, chúng ta chơi cái kia đi!"

Dứt lời, Lưu Phương vụt chạy đi. Khi y trở về, trong tay đã cầm theo hơn mười cây pháo hoa. Y ngồi xuống lần lượt châm lửa, pháo hoa bắn lên, nở rộ trong không trung, sau lại như thác nước đổ xuống, rực rỡ mê ly, đẹp không tả xiết. Lưu Phương kiều mỹ động nhân như đặt mình vào trong hoa quang lộng lẫy đó.

—— Rất đẹp.

Nhưng mà, pháo hoa dù có phồn lệ, cuối cùng cũng đến lúc phải tàn.

Thời khắc huy hoàng trước mắt, cũng giống như quỳnh hoa thoáng nở.  

Trời đêm đen như mực, thần sắc Phi Bồng chợt ảm đạm.

—— Người và thần vốn không thể qua lại, Phi Bồng đang mang tội trên người, sau khi tìm được Trấn Yêu Kiếm sẽ phải chịu nỗi khổ luân hồi, mà trước mắt Lưu Phương là cảnh xuân tươi đẹp, vô ưu vô lo, chính mình sao có thể chỉ vì tư tâm của bản thân mà liên lụy y, chung quy sớm rời xa Lưu Phương vẫn tốt hơn.

"Lưu Phương, bên kia có bán mặt nạ, có muốn mua không?"

"Có!" Lưu Phương tựa hồ rất thích Nguyên Tiêu Đăng Hội, đối với hết thảy mọi thứ đều rất mới lạ, Phi Bồng mỉm cười, không biết ai mới thực là người không biết yên hỏa nhân gian.

Tới nơi bày bán, Lưu Phương lập tức chọn lấy một cái mặt nạ màu vàng, "Phi Bồng, có đẹp không?"

"Rất đẹp."

Phi Bồng cũng tùy tiện chọn một cái, sau đó đeo lên mặt, "Lưu Phương, chúng ta qua bên kia xem!" Nói xong chỉ tay vào một nơi tụ tập rất đông người.

Lưu Phương không hề nghi ngờ nhanh nhảu đi vào giữa đám đông, thoáng chốc bị người vây kín. Phi Bồng im lặng nhìn thân hình đơn bạc của Lưu Phương bị người xô đẩy càng ngày càng xa, sau đó lui lại vài bước.

—— Lưu Phương, tạm biệt.

Hắn không hề phát hiện, một giọt nước đã tràn trên mặt, lặng lẽ lưu lại đêm hội Nguyên Tiêu.

Người đi phía trước, ta lui về phía sau, chia tay như vậy.

Phi Bồng ly khai chỗ ồn ào kia, lẳng lặng ngồi trên thành một cây cầu nhỏ, phong cảnh đẹp nhưng cô quạnh, không còn có thể gặp lại người kia.

Hắn thử nghĩ đến khi Lưu Phương không tìm thấy mình, chắc chắn y sẽ lo lắng tìm kiếm khắp nơi, nhưng có một số việc dù sớm hay muộn cũng phải trải qua.

Trong đầu hắn quanh quẩn không thôi hình ảnh đầu tiên khi bọn họ gặp gỡ, bàn tay nắm chặt tay y tựa hồ vẫn còn sót lại hơi ấm của đối phương.

Vì sao chỉ gặp mặt một lần, lại làm cho hắn hồn khiên mộng nhiễu như vậy.

"Phi Bồng." Một mạt thanh âm trong trẻo quen thuộc chợt vang lên phía sau, Phi Bồng cứng đờ.

"Huynh… Vừa rồi… Sao lại đột nhiên lại bỏ đi!" Bởi vì một mạch chạy quá nhanh, Lưu Phương không ngừng thở dốc, hai má thoáng đã phủ một tầng đạm phấn, ánh mắt dù đã cố che giấu nhưng vẫn lộ ra vài phần ủy khuất.

Phi Bồng rất đau lòng, đưa tay xoa lưng đối phương thay y thuận khí. "Huynh đuổi theo ta đến tận đây?"

Vừa rồi chính mình tâm ý quyết tuyệt, đi mà như chạy, nhanh như gió, thật sự khó có thể tưởng tượng được thiếu niên tại thế gian đang đứng trước mắt này có thể đuổi kịp.

"Còn không phải sao! Huynh cũng không thèm quay đầu lại!" Ngữ khí hiện giờ rõ ràng là ủy khuất.

Phi Bồng nhàn nhạt cười, xoa đầu đối phương.

Lưu Phương ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nửa ngày không lên tiếng, chỉ mở to đôi mắt đen láy nhìn Phi Bồng, "Huynh khóc! Huynh không vui sao?"

Phi Bồng vô thức lấy tay lau đi vệt nước lạnh lẽo dưới gió đêm, "Huynh nhìn nhầm rồi."

"Huynh còn chưa trả lời ta, vừa rồi tại sao lại đột nhiên bỏ đi!"

Phi Bồng một phen do dự, rốt cuộc đi thẳng vào vấn đề, hắn cũng không phải người thích dây dưa, "Lưu Phương, ta phải đi."

"Huynh về nhà sao? Sau này ta làm sao mới có thể tìm được huynh?"

"Huynh không cần tìm, dù có tìm cũng tìm không thấy." Nói xong, Phi Bồng xoay người, chen thân vào dòng người đang đi lại. Lưu Phương chỉ là người phàm tự không thể so với Phi Bồng. Trong biển người, y đuổi theo không kịp, chỉ biết nhìn bóng dáng người nọ dần dần tiêu thất.

"Phi Bồng! Phi Bồng!" Mà việc duy nhất y có thể làm là hô lên thật to.

Đối phương rốt cục cũng quay đầu lại.

Khẽ lên tiếng, "Lưu Phương, ta yêu huynh!" Nhưng tiếng người ồn ào, pháo hoa rộn ràng tứ phía, câu nói cuối cùng của Phi Bồng chung quy bị vùi vào không gian huyên náo.

Phi Bồng cũng không phải nói cho Lưu Phương nghe, mà là nói cho chính hắn nghe.

Nếu không nói, e rằng sẽ không còn cơ hội để nói.

Hắn muốn nhìn y lần nữa, ghi nhớ thật kĩ dung mạo của y, kiếp này không thể, vậy kiếp sau gặp lại!

Mà khi hắn ngoảnh đầu nhìn lại, Lưu Phương đã cách hắn thật xa.

Phi Bồng yêu Lưu Phương, nhưng hiện giờ hắn không thể làm gì khác.

Không thấy được cũng tốt.

Cứ như vậy,

Từ nay về sau, sơn thủy bất tương phùng.

***

Nào ngờ tạo hóa trêu ngươi, không nên gặp lại nhưng vẫn tìm thấy người.

Phi Bồng một đường truy tìm Trấn Yêu Kiếm, phát hiện kiếm khí tại một nhà dân. Tệ xá được xây dựng theo kiểu truyền thống tại Nam Chiếu. Nếu hắn đoán không sai, kiếm chắc chắn ở trong ngôi nhà đó.

Đẩy cửa bước vào, không ngờ lại gặp được mạt thân ảnh quen thuộc, "Lưu Phương?"

"Phi Bồng… Làm sao huynh…”

Bốn mắt nhìn nhau, đều rất ngạc nhiên.

"Ta…” Phi Bồng đang không biết nên nói gì, ánh mắt liền dừng lại trên một thanh kiếm đặt tại đầu giường – Trấn Yêu Kiếm.

Mệnh lí đã định, duyên khởi duyên diệt.

Hồi lâu sau Phi Bồng mở miệng, "Thanh kiếm này là của ta."

Lưu Phương không kinh ngạc như trong suy nghĩ của hắn. Y lẳng lặng xoay người cầm lấy thanh kiếm, hai tay đưa cho Phi Bồng, "Kiếm này vốn không thuộc về ta, cũng như huynh. Ta minh bạch, huynh cũng không muốn ở lại bên cạnh ta." Đáy mắt y dâng lên một mạt ảm đạm, ruột gan như đứt ra từng đoạn.

—— Không phải như vậy, ta là thật sự thích huynh, Lưu Phương.

Chỉ là Phi Bồng không cách nào mở miệng được, không phải hắn không dám yêu, mà là hắn không thể yêu.

Thấy đối phương không lên tiếng đáp lại, Lưu Phương cảm thấy được đáp án tựa hồ đã rất rõ ràng, "Lần đầu tiên gặp huynh ta đã yêu huynh." Lưu Phương cười lạnh.

Phi Bồng làm sao không biết?

Ca thán hồng nhan rơi lệ, anh hùng thất thế.

Nhân sinh vốn lắm khổ đau.

Sao có thể vì chút tùy hứng nhất thời mà để xảy ra thảm kịch?

Phi Bồng đưa ra quyết định ích kỷ nhất của kiếp này.

"Lưu Phương, nếu kiếp này không thể chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão, chúng ta kiếp sau gặp lại."

Hai người cùng đứng trên đỉnh đoạn nhai, mây trôi lờ lững, sương mù tung bay.

Mười ngón đan chặt vào nhau.

Thả người cùng nhảy.

Kết thúc kiếp này.

Huyền đoạn, yên diệt, hoa bại, nhân thương.

Lưu Phương,

Cho dù kiếp sau lưu tinh vùn vụt, dung hoa điên đảo,

Cùng nhau tương ngộ, vĩnh viễn đừng quên.

---------------------
[Phong Đình] Ta thấy Phi Bồng không phải là người có thể đơn giản vậy mà rơi nước mắt. Tại sao lại phải khóc? Sợ hãi thiên mệnh? Hắn có sợ cái gọi là thiên mệnh sao? Một con người sai rành rành ra đấy còn dám nghênh mặt trước Thượng Đế cười và nói rằng, “Khó có được một tri kỉ, chết cũng không hối hận.” Nụ cười ấy để lại trong ta ấn tượng rất sâu, hắn là người hoàn toàn thích hợp với bốn chữ “tâm cao khí ngạo”. Khi xem đoạn ấy, ta đã tự hỏi rằng, trong thế gian này còn gì để cho Phi Bồng sợ hãi?

Ta rất khâm phục Phi Bồng, “Thần tiên thì có gì vui, chi bằng trở lại làm một người phàm. Khó có được một tri kỉ, chết cũng không hối hận.”

Tích Vũ ơi, những chương sau của Thiều Hoa chắc chắn sẽ đi sâu hơn vào tình duyên Phi Lưu đúng không? Như thế này vẫn chưa đủ T...T


[Tích Vũ] Hơ, đừng hỏi ta, ta sớm đã cảnh báo Thiều Hoa là truyện ngọt hường sến súa rồi, chả khác gì phim thần tượng đâu, cho nên đừng quá hi vọng rằng biến chuyển tâm lý nhân vật sẽ đủ sâu sắc và hợp lý. Với sở thích lâu nay của ta, ta tuyệt không đọc một truyện mà nhân vật có kiểu tình yêu sét đánh, nhất kiến chung tình, vừa gặp nhau đã thề nguyền sinh tử, nắm tay cùng chết thế này đâu. Nhưng thôi thì cứ dễ dãi một tí để các độc giả có thứ giải khuây giữa muôn trùng sóng ngược đi ha.

4 comments

7/27/2013 5:38 PM Reply

Lưu Phương thật đẹp, thiệt là rất đẹp cái hình tượng Lưu Phương trong sáng đẹp mê hồn

B_B
7/27/2013 7:45 PM Reply

Oi, tac gia dao sau ti nua moi hay. Hoi hut a nha :(( chuyen dang hay the ma da het Phi Luu roi a :((

7/28/2013 2:09 PM Reply

Ẹc. Sao tự dưng lại khóc... Yêu thì yêu sao phải cùng nhau nhảy xuống núi? Có phải bị mất đoạn nào không nàng? Đọc mà ta thấy nó chẳng liên quan đến nhau gì cả. Tác giả này chắc thích ăn ngọt nên định làm ta ngọt đến chết đây mà.

7/28/2013 2:33 PM Reply

CỨ TƯỞNG CHUYỆN TÌNH NÀY PHẢI KÉO DÀI 3-5 CHƯƠNG CHỨ AI NGỜ CÓ 2 CHƯƠNG

Post a Comment

Thục Thiên Mộng Hoa Lục