Jul 25, 2013

[Đam mỹ | Cảnh Khanh | Thiều Hoa Khanh Phụ] Chương 23

Written By Tích Vũ Lầu on Jul 25, 2013 | 14:25

 Hai người sóng vai cùng đi, hương thơm trên người Lưu Phương vừa chạm đến mũi Phi Bồng, hắn liền dừng lại, mơ hồ ngửi thấy được trên người đối phương có mùi đàn hương nhàn nhạt, phảng phất say lòng.


Tác giả: Túy Nguyệt Mê Hoa

Biên dịch: Phong Đình

Hiệu chỉnh: Tích Vũ

Chương 23 – Duyên định đăng hội (thượng)

Phi Bồng - Cố Lưu Phương: Duyên định đăng hội

Trong quán trọ, Cảnh Thiên bị cổ độc của Tử Huyên ngấm vào tâm mạch, ý thức mơ hồ, nhưng vẫn còn sót lại một ý niệm, chính là phải đi tìm Từ Trường Khanh.

Giờ Tý, tại thời khắc Chu Thiên chân khí bùng cháy mãnh liệt trong đan điền, Cảnh Thiên nhân cơ hội đó phá trừ cổ chú.

Hắn xoay người bước xuống giường, đầu óc vẫn còn rất choáng váng, suýt chút nữa thì té ngã, phải nhờ vào cạnh bàn mới đứng vững được. Đầu ngón tay Cảnh Thiên vừa chạm đến mặt bàn liền phát hiện một mảnh giấy, trên giấy ghi rằng:

Cảnh Thiên, vì tình thế cấp bách Tử Huyên mới hạ cổ độc trên người ngươi, thực sự là bất đắc dĩ. Nếu giờ Tý ta và Từ Trường Khanh còn chưa trở về, ngươi hãy trở về Thục Sơn tìm Thanh Vy đạo trưởng, ông ấy tự sẽ có biện pháp.

Tử Huyên, cô ta chính là tình nhân của Đậu Phụ Trắng.

Cảnh Thiên kinh hãi phát hiện đã xảy ra chuyện. Cũng may mấy ngày nay Từ Trường Khanh có dạy hắn một ít đạo gia tâm pháp, hắn miễn cưỡng cũng có thể ngự kiếm.

Đỉnh Thục Sơn. Âm thanh ồn ào phá vỡ đi không gian khói hương yên tĩnh thường ngày.

"Chưởng môn, không thể được! Một khi Cảnh Thiên đội chiếc mũ giáp ấy vào, kí ức kiếp trước của hắn đều sẽ quay về, đến lúc đó tình thế không thể vãn hồi được nữa.”

"Không còn cách khác, hiện giờ chỉ có Phi Bồng mới cứu được Trường Khanh.”

"Không bằng năm người chúng ta cùng hợp lực xông vào Ma Điện, có thể sẽ đoạt được Trường Khanh về!"

"Dù chúng ta có hợp lực lại cũng không phải là đối thủ của Trùng Lâu, huống chi khi ở Ma Giới, nếu chúng ta ở lại quá lâu e rằng sẽ bị oán khí cùng lệ khí cường đại gây thương tích."

Thương Cổ nhịn không được giễu cợt hỏi, "Tên tiểu tử Cảnh Thiên kia dựa vào cái gì mà cứu Trường Khanh?"

"Năm xưa Ma Tôn Trùng Lâu tại Nam Thiên Môn chiến bại, đã nợ Phi Bồng một ý nguyện, hiện giờ là lúc ý nguyện đó được hoàn thành."

"Nhưng một khi kí ức hắn hồi phục lại thì hậu quả sau này đúng là không thể tưởng tượng được!"

"Có lẽ đây là số mệnh." Thanh Vy biết rõ rằng, có một số việc không phải chỉ dựa vào một mình mình là có thể xoay chuyển tình thế.

Khi Cảnh Thiên đến Thục Sơn thì đã sang giờ Sửu, ước chừng hắn ngự kiếm đã mất hai canh giờ.

Hắn vội vàng chạy tới Vô Cực Các, "Lão đầu, Đậu Phụ Trắng xảy ra chuyện rồi!"


"Ta đã đoán được cậu sẽ đến, hài tử, ta có cái này giao cho cậu." Nói xong đưa cho Cảnh Thiên một chiếc mũ giáp ngân sắc.

"Đây là cái gì?" Cảnh Thiên ước chừng cân nặng của chiếc mũ, cái này là huyền thiết được rèn cách đây ngàn năm, hàng thật giá thật.

"Cậu đội lên sẽ biết."

Mặc dù trong bụng đầy hoài nghi, nhưng lúc này Cảnh Thiên không biết làm gì khác hơn là nhất mực nghe theo, ngay cả mạng của Đậu Phụ Trắng đang treo ở đâu hắn còn không biết!

Mũ giáp vừa đội vào, liền có một dòng nước ấm không ngừng chảy tới huyệt Bách Hội [huyệt vị nằm ở điểm lõm ngay trên đỉnh đầu của con người], đan điền chân khí cũng kịch liệt tụ lại.

Đồng thời ý thức lại một lần nữa rơi vào trạng thái mơ hồ, vật đổi sao dời, như thể hắn là một hạt cát nhỏ trong thế gian rộng lớn xuyên đến một thời gian và không gian xa lạ.

Hắn đã không còn là tên côn đồ ngoài chợ, mà là Phi Bồng, Đại tướng quân Thần Giới oai phong một cõi.

Đây là tiền thế của hắn.

Thượng Đế trách tội Phi Bồng tâm cao khí ngạo, ngông cuồng tự đại, một mình cùng Ma Tôn Trùng Lâu quyết đấu, thậm chí đại chiến Nam Thiên Môn. Phi Bồng tự ý rời bỏ chức trách, bị đày xuống phàm trần, nhưng trước đó hắn phải tìm về Trấn Yêu Kiếm.

"Đây là vật của Thiên Giới sao có thể lưu lạc nhân gian, sau khi tìm được Trấn Yêu Kiếm, ngươi phải lập tức quay về Thiên Đình chịu tội, nhận nỗi khổ lục đạo luân hồi." Thượng Đế nói như vậy.

Nơi Trấn Yêu Kiếm rơi xuống trùng hợp tại chỗ Trùng Lâu hạ xuống nhân gian, mà nhân duyên thật khéo, kiếm này lại bị Lưu Phương mang đi.

Ngày đó dân chúng đều bị Ma Tôn dọa cho chạy đi hết, Lưu Phương chính là vào lúc này nhặt được kiếm.

Y chỉ biết kiếm này do huyền thiết rèn nên, tụ tập linh khí của trời đất, không phải vật phàm trần.

Phi Bồng phục mệnh một đường truy tìm Trấn Yêu Kiếm, tới nước Nam Chiếu phát hiện kiếm khí rất nồng.

Đúng lúc lại là đêm hội Nguyên Tiêu, chợ hoa đăng sáng như ban ngày, phồn quang tấp nập.

Phi Bồng lần đầu thấy được cảnh trí lễ khánh náo nhiệt tại nhân gian, nhưng lại không thể lưu luyến, vốn là thân đang chịu tội, phải mau chóng tìm Trấn Yêu Kiếm rồi quay về Thiên Đình phục mệnh.

Khi đi ngang qua một ngõ nhỏ, Phi Bồng nhìn thấy mấy tên côn đồ vô sỉ vây quanh một nữ tử, có ý định khinh nhục nàng.

Tuy rằng Phi Bồng xưa nay không thích lo chuyện bao đồng, nhưng vẫn nhịn không được mà ra tay cứu giúp, cho dù không có Trấn Yêu Kiếm, chỉ là mấy tên lưu manh đường phố đối phó dễ như trở bàn tay.

Còn chưa đến nửa chiêu, đám chuột nhắt kia liền chạy trối chết.

Thấy kẻ xấu đều chạy hết, nhưng nữ tử vừa rồi bị khinh nhục lại rất lâu không chịu bước ra, ngõ vừa nhỏ vừa tối, hắn nhìn không rõ dung mạo của đối phương. Phi Bồng nghĩ rằng đối phương hẳn là đã bị hoảng sợ, chưa kịp hoàn hồn, liền đưa tay nắm lấy tay của vị nữ tử kia, đầu ngón tay mảnh khảnh khẽ rung, tựa hồ toát ra hàn ý thấu xương
         
—— Có lẽ đã bị kẻ xấu lúc nãy làm cho sợ hãi rồi.

Phi Bồng nắm chặt tay hơn, "Cô nương, không sao nữa."
         
"Cô nương?" Nam âm chậm rãi truyền vào tai Phi Bồng, tuy là nam âm, nhưng lại rất trong trẻo, linh hoạt mà kỳ ảo.

Đợi đối phương hoàn toàn bước ra khỏi bóng tối, hoa đăng sáng ngời, mới có thể thấy rõ dung mạo y.

Diện tựa ngưng chi, nhan như hoa trong nắng sớm, đôi mắt thanh triệt sáng ngời, mái tóc đen đã rối tung bên vai, như nước như lụa, còn có một cỗ linh vận tuyệt trần tỏa ra.

E rằng trong Thần Giới không mấy ai có được diện mạo minh triệt đẹp đẽ như vậy, làm cho người ta vừa nhìn đã nhớ mãi không quên.

Phi Bồng nhất thời phải ngây ngốc ngắm nhìn.

"Vị đại hiệp này. . . . . ." Y nói xong liền hướng ánh mắt vào bàn tay đang bị Phi Bồng nắm chặt, hai má thoáng ửng hồng.

"A!" Phi Bồng vội buông tay, thu lại hành động thất thố của mình, thần sắc lúng túng, "Thật ngại quá, vừa rồi hiểu lầm xem huynh như nữ tử." Phi Bồng Đại tướng quân trên Thiên Đình tâm cao khí ngạo giờ phút này không ngờ lại ngượng ngùng lùi lại, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.

"Ngõ nhỏ tối đen, huynh cũng là vô ý. Tại hạ Cố Lưu Phương, vừa rồi đa tạ huynh ra tay cứu giúp."

Lưu Phương, tàn tửu lưu phương.
         
Người cũng giống như một vò rượu quý lâu năm làm say lòng người

"Chỉ là việc nhỏ không đáng nhắc đến. Tại hạ Phi Bồng, thấy nơi đây đèn hoa rực rỡ, định thưởng ngoạn một phen, thấy huynh gặp nạn đương nhiên phải ra tay giúp đỡ." Phi Bồng tự sẽ không nói ra bản thân mình là Đại tướng quân Thiên Giới, cũng sẽ không đem việc mình đến đây không phải để ngắm cảnh mà là để tìm Trấn Yêu Kiếm nói với Lưu Phương.

Lưu Phương nghe xong rất vui, "Nếu đều là đến đây để thưởng ngoạn, chi bằng chúng ta cùng nhau đi, tương phùng chính là duyên."

"Cũng được." Phi Bồng thuận theo đáp lại.

Người qua kẻ lại, hoa vũ nghê thường, cảnh trí phồn hoa vô hạn.

Hai người sóng vai cùng đi, hương thơm trên người Lưu Phương vừa chạm đến mũi Phi Bồng, hắn liền dừng lại, mơ hồ ngửi thấy được trên người đối phương có mùi đàn hương nhàn nhạt, phảng phất say lòng.

Đối phương xoay đầu nhìn hắn mỉm cười, "Phi Bồng, không bằng chúng ta chơi đố đèn đi! [một trò chơi truyền thống của Trung Quốc]" Năm ấy Lưu Phương cùng lắm mới mười chín tuổi, vẫn có phần ham vui, thích náo nhiệt.

"Chơi đố đèn?" Lần đầu đến nhân gian, Phi Bồng còn rất nhiều điều không hiểu.

"Chơi đố đèn chính là giải các câu đố trong đèn lồng!" Lưu Phương vươn tay chỉ vào những hoa đăng cách đó không xa. Nói xong y tiến lên nhập vào biển người tấp nập, người đông chen chúc lẫn nhau.

Thấy Phi Bồng chậm chạp theo không kịp, sợ người bị lạc mất, Lưu Phương vội quay trở lại, đưa tay nắm chặt lấy tay Phi Bồng, mười ngón tay đan vào nhau, từng dòng nước xiết cuộn trào.

Phi Bồng kinh ngạc nhìn Lưu Phương nắm tay mình, tại Thần Giới mọi người đều sợ hãi uy danh của Phi Bồng hắn, ai cũng không dám mảy may động vào. Bàn tay này nếu như không tính lần vừa rồi hắn nắm tay Lưu Phương khi cứu y, thì có thể xem như đây là lần đầu tiên.

Cảm giác như say như mộng.

Hắn chưa từng được trải qua.

Chỉ một lát sau Phi Bồng đã chen được vào trong.

Đêm Nguyên Tịch giải câu đố là truyền thống từ xưa truyền lại, dân chúng tại Nam Chiếu đều rất thích trò đố đèn, vì thế nơi đố đèn bị người vây chật kín, mà lồng đèn lại bị treo ở trên cao, Lưu Phương với không tới, có phần chán nản, đôi môi anh đào khẽ cong lên.   

Biểu tình vô tội này thu hết vào đáy mắt Phi Bồng, hắn điểm cước bay lên không thay tiểu mỹ nhân của mình lấy câu đố đèn xuống.

Thiên nga phi khứ điểu bất quy,

Lương tự vô đầu song nhân phối,

Thụ tự trung gian đa lưỡng bút,

Nhân nhĩ kết hợp nãi tự kỷ.

[天鹅飞去鸟不归,
良字无头双人配.
受字中间多两笔,
人尔结合乃自己.]

Phi Bồng không biết đố chữ, nên chỉ có một mình Lưu Phương giải đáp.
         
Lưu Phương cũng rất kiên nhẫn giải thích từng câu cho Phi Bồng nghe.

"Câu đố đèn này rất đơn giản, kỳ thực mỗi câu thể hiện một chữ. Chữ ‘nga’ [] bỏ đi chữ ‘điểu’ [], tức là ‘ngã’ []."

"Bên cạnh ‘lương tự song nhân’. . . . . . là ‘chân’." (Chữ lương [] bỏ nét đầu, thêm [] thành chữ ngận [])

"Thụ tự đa lưỡng bút, chính là ‘ái’." (Chữ thụ [] thêm hai nét, thành chữ ái [])

"Nhân nhĩ kết hợp, chính là ‘nhĩ’." (Chữ nhân [] và chữ nhĩ [] kết hợp thành chữ nhĩ [])

"Ngã – ngận – ái – nhĩ!" [Ta rất yêu người!]

Lời vừa nói ra, đúng lúc ánh mắt hai người gặp nhau.

Đôi mắt sáng khẽ rung động, môi đỏ hé mở ra.

Đám đông đột nhiên di chuyển, Lưu Phương bị người xô đẩy, bất cẩn ngã vào vòng tay Phi Bồng. Hai người dán sát vào nhau, Lưu Phương tựa vào ngực Phi Bồng, có thể nghe được rõ ràng tiếng tim đập loạn của đối phương.

Phi Bồng xoay đầu đi chỗ khác, không thể không thừa nhận đám đông di chuyển thật đúng lúc.

---------------------

Đình: *hạ quyết tâm* Sau này ta phải kéo Lão đại và Đậu Phụ Trắng đi hội Nguyên Tiêu!

Vũ: Tại hạ thì quyết tâm, sau này chăm chỉ đọc đố chữ, nhất định sẽ tìm được tiểu công chân chính của đời mình =))

6 comments

7/25/2013 5:19 PM Reply

thế là 2 người đệ nhất thần giới và ma giới đều cùng ngã gục bởi 1 ngừơi. LP đúng là có sức hút nha

B_B
7/25/2013 9:05 PM Reply

Hay qua a :) ta thich doc chuyen tinh Phi Luu lam nha :))

7/25/2013 10:16 PM Reply

Ối giời ơi, Lưu Phương cô nương, ta cười đến quặn cả bụng, ha ha ha

Chuyện tình Phi Lưu thật rất có sức hút nha

7/25/2013 10:30 PM Reply

Hứ, Khanh Nhi cô nương, cô đã đọc xong 118 chưa mà nhảy liền sang đây thế??? *xua về đọc 118*

7/28/2013 2:00 PM Reply

Quá hay nàng ơi. Đêm nguyên tiêu ta thật muốn đi xem một lần biết đâu lại gặp một đôi như thế này thật thì sao. Kakaka.

11/06/2014 3:14 PM Reply

Đọc xong ngất ngây con gà tây luôn
----------------
Mr. Thanh Phong - chuyên tư vấn thiết kế và xây dựng theo trường phái Phong Thủy Học tại TPHCM
Mời bạn tham quan bài viết Thiết kế nội thất văn phòng theo Phong thủy tại TPHCM hoặc Thiet ke noi that van phong theo Phong thuy tai TPHCM

Post a Comment

Thục Thiên Mộng Hoa Lục