Jul 15, 2013

[Đam mỹ | Cảnh Khanh | Thiều Hoa Khanh Phụ] Chương 20

Written By Tích Vũ Lầu on Jul 15, 2013 | 21:38

Cảnh Thiên có khi cảm thấy rằng, quan hệ của bọn họ thực rất dễ lẫn lộn, mà hắn tự nhận bản thân mình là chủ công, nên lời nói uy phong lẫm lẫm này phải là do hắn nói mới đúng.


Tác giả: Túy Nguyệt Mê Hoa 

Biên dịch: Phong Đình 

Beta: Tích Vũ 

Chương 20 – Phong Đô phá kiếp


Một đêm yên tĩnh.

Phong Đô. 

Thế giới cực lạc, đường đá dài đằng đẵng, bụi đất hòa cùng sương mù dày đặc, giấy tiền vàng theo gió bay đầy trời, hàn ý hiu quạnh đến tận xương. 

“Cảnh huynh đệ, trời không còn sớm nữa, chúng ta tìm khách điếm trước đi.” 

“Cũng được, cũng được.” Cảnh Thiên từ đầu đến giờ vẫn luôn sợ hãi đi sau lưng Từ Trường Khanh. 

Thế nhưng dọc trên đường đi bọn họ chỉ thấy toàn quan tài, ngay cả một bóng người cũng không có, mấy gian khách điếm hiếm hoi thì đã đóng cửa từ lâu. 

Từ Trường Khanh thấy bóng đêm đổ xuống tối đen như mực, thực sự không nên kéo dài nữa, “Không bằng chúng ta đến xin tá túc tại đó.” Cảnh Thiên nhìn theo ánh mắt của Từ Trường Khanh, thấy một tấm biển đề, “Quán trọ Vãng Sinh”. 

“Đậu Phụ Trắng, chỗ đó nhìn rất đáng sợ.” 

“Nếu không có chỗ để tá túc càng đáng sợ hơn. Vì Phong Đô là nơi âm dương giao hội, người và tà linh hỗn tạp, vô cùng âm tà. Hiện tại trời đã tối, ở thế giới cực lạc này, điều gì cũng có thể xảy ra.” 

“Vị tiểu ca này nói rất đúng!” Một người mang bộ mặt trắng bệch đột nhiên xuất hiện trước mặt Cảnh Thiên và Từ Trường Khanh. 

“Quỷ!” Cảnh Thiên gào to một tiếng. 

“Cảnh huynh đệ đừng sợ, hắn là âm soa.” 

“Không sai, ngay cả âm soa mà ngươi cũng biết. Ta đây chính là âm soa Triệu Vô Duyên.” 

“Tại hạ Từ Trường Khanh, mong được chỉ giáo.” Cảnh Thiên đứng bên cạnh bực tức đấm ngực giậm chân, hành tẩu giang hồ cư nhiên lại không biết dùng tên giả, lúc nào cũng khai báo rõ ràng danh tánh, Đậu Phụ Trắng đúng là ngốc mà! 

“Tại hạ họ Cảnh, mong được chỉ giáo.” Dứt lời còn trừng mắt nhìn Đậu Phụ Trắng, muốn nói gì đó nhưng lại thôi. 

“Các ngươi là người, hiện tại cánh cửa ở thế giới cực lạc đã mở, các ngươi tự mình gánh lấy hậu quả!” 

Cảnh Thiên giật mình nhảy ra xa, “Chẳng lẽ ngươi không phải là người?” 

“Ta là người, nhưng ta có lệnh bài." Nói xong đắc ý giơ lệnh bài trong tay lên cao. 

“Có thể cho Trường Khanh mượn xem một lát không?” 

Triệu Vô Duyên suy nghĩ, đánh giá Đậu Phụ Trắng một lượt từ trên xuống dưới, một thân sam y thanh tao, tay áo nhẹ bay trong gió, làn da mịn màng, khuôn mặt như bạch ngọc. Diện mạo, thân hình, khí chất, tất cả các phương diện đều cực kì xuất chúng, đây đúng là cực phẩm trong cực phẩm. Triệu Vô Duyên đưa lệnh bài cho Từ Trường Khanh, còn không quên tranh thủ vuốt ve bàn tay trắng mịn như tuyết của y, mà Từ Trường Khanh lại chỉ chuyên chú vào lệnh bài trong tay, hoàn toàn không hay biết. 

Cảnh Thiên vội vàng chụp tay Triệu Vô Duyên lại, “Vị huynh đệ này, không phải là huynh cảm thấy có hứng thú với nam nhân chứ?” 

“Nam nhân? Sao có thể...” 

“Vậy là tốt rồi.” 

“Sao có thể không thấy hứng thú!” Dứt lời, Triệu Vô Duyên liền quang minh chính đại nhìn Đậu Phụ Trắng của Cảnh Thiên, thèm nhỏ dãi ba thước. 

Cảnh Thiên vội chen vào chắn giữa hai người, vì hắn cao hơn nên có thể đem Đậu Phụ Trắng của mình giấu thật kỹ, rồi trừng trừng lườm tên kia muốn lé con mắt. 

“Kỳ thật ngươi cũng không tệ.” Nói xong, Triệu Vô Duyên lấy tay vẽ lung tung trên mặt Cảnh Thiên, làm hại Cảnh Thiên nổi hết da gà. 

“Ọe, tởm muốn chết!” 

Triệu Vô Duyên tiếp tục giải thích, “Âm soa như ta không thể cưới vợ, dù còn sống hay đã chết, cho nên xưa nay ta đều thiên về nam sủng hơn.” 

“Nam nam nam sủng.....” Cảnh Thiên bất giác nắm chặt lấy tay Đậu Phụ Trắng, tuyên cáo quyền sở hữu, “Đúng lúc Cảnh gia ta cũng có giới luật, ta cũng không cưới vợ, mà y chính là nam sủng của ta!” Đậu Phụ Trắng nghe thấy trừng mắt thật to, liếc hắn một cái, Cảnh Thiên chỉ có thể nhìn y cười cầu hòa. 

Triệu Vô Duyên biết hoa đã có chủ, sắc mặt lập tức thay đổi, “Trả lệnh bài cho ta!” Nói xong hung hăng đoạt lấy lệnh bài trong tay Từ Trường Khanh. 

“Các ngươi, tốt nhất đừng nên tùy ý tìm người khác trò chuyện!” 

“Vì sao?” 

“Nói không chừng kẻ mà các ngươi đụng tới không phải là người mà là quỷ!” Nói xong Triệu Vô Duyên nghênh ngang bỏ đi. 

Từ Trường Khanh vào trong khách điếm, “Có còn phòng không?” 

“Còn, muốn lấy mấy gian?” 

“Hai gian.” 

“Một gian.” 

Hai người đồng thanh trả lời. 

“Rốt cuộc là mấy gian?” 

Hai người liếc mắt nhìn nhau. 

“Một gian.” 

“Hai gian.” 

Rốt cuộc bọn họ ở cùng một phòng. 

"Cảnh huynh đệ, không cần sợ, có ta ở đây." 

Cảnh Thiên có khi cảm thấy rằng, quan hệ của bọn họ thực rất dễ lẫn lộn, mà hắn tự nhận bản thân mình là chủ công, nên lời nói uy phong lẫm lẫm này phải là do hắn nói mới đúng. 

“Huynh ngủ trên giường đi, ta ngủ dưới đất!” 

“Hay là Cảnh huynh đệ ngủ trên giường đi, huynh không phải rất sợ vật dơ bẩn hay sao? Trên mặt đất ẩm ướt, vật âm tà....” Từ Trường Khanh còn chưa dứt lời, đã thấy Cảnh Thiên nhanh như chớp nhảy lên giường, ngay cả chăn cũng đã đắp xong. Từ Trường Khanh bất đắc dĩ cười, “Nghỉ ngơi sớm đi.” 

Vừa đặt lưng xuống thì trời đã sáng. 

Lúc Cảnh Thiên tỉnh dậy không thấy Từ Trường Khanh ở trong phòng, chỉ để lại một mảnh giấy, “Cảnh huynh đệ, ta đi tìm Triệu Vô Duyên .” 

Cảnh Thiên kinh hô không ổn, Đậu Phụ Trắng, ta đã từng gặp qua nhiều người tốt bụng nhưng chưa từng thấy ai tốt bụng như huynh, người ta không có nam sủng, huynh liền ra tay giúp đỡ người ta! Rèn luyện huynh đến có đức độ như vậy, chẳng lẽ ta phải tặng cho Thanh Vy lão đầu một đóa tiểu hồng hoa hay sao?! 

Nhưng bây giờ lại không biết phải chạy đi đâu để tìm tên sắc quỷ âm soa kia, “Triệu Vô Duyên! Ngươi lăn ra đây cho lão tử!” 

Hắn vừa chạy vừa gào, gào đến khi khàn cả giọng vẫn không tìm được y, không bằng trở về quán trọ Vãng Sinh xem Đậu Phụ Trắng có về chưa. 

“Đậu Phụ Trắng!” Mở cửa ra, vẫn là không có bóng người, tâm Cảnh Thiên nhất thời trầm xuống. 

Bỗng nhiên truyền đến tiếng đập cửa, Đậu Phụ Trắng xưa nay đều gõ cửa rất nhẹ nhàng lịch sự, người đến nhất định không phải Đậu Phụ Trắng của hắn, “Vào đi.” 

Chính là tiểu nhị của khách điếm, “Khách nhân ở sương phòng đối diện mời huynh qua bên đó.” 

“Là người nào?” Tâm Cảnh Thiên nghi ngờ nhưng cuối cùng vẫn đồng ý. 

Trong phòng là một vị nữ tử mặc y phục tím, khuôn mặt xinh đẹp, thanh nhã thoát tục. 

“Vị cô nương này có quen biết ta sao? Tìm ta có chuyện....” Hắn mới nói được một nửa, vị tử y nữ tử vừa rồi còn tĩnh như xử nữ, trong nháy mắt liền phi thân đến gần hắn, ngón tay uyển chuyển như rắn, hướng cổ Cảnh Thiên phát lực. Cảnh Thiên nhất thời cảm thấy trước mắt mình tối sầm, sau đó không hay biết gì nữa. 

*** 

Từ Trường Khanh đi tìm Triệu Vô Duyên đã mua không ít những đồ vật dùng để xuất nhập thế giới cực lạc, nhân tiện y cũng đã thăm dò địa hình nơi đây, mọi chuyện rườm rà, cho nên để mất gần cả buổi sáng. Khi y quay về quán trọ, vừa tới cửa phòng đã cảm thấy có điểm không thích hợp, trong phòng có linh khí. 

Y dùng chưởng phong bổ cửa ra, bên trong vẫn là mạt thân ảnh quen thuộc, khẩu khí y dần thư thả lại, “Cảnh huynh đệ.” 

Nhưng thái độ của Cảnh Thiên rất khác thường, chỉ lẳng lặng ngồi yên, không hề lên tiếng. 

“Cảnh huynh đệ, huynh làm sao vậy?” Nói xong y nâng cổ tay đối phương lên xem mạch tượng, rất vững vàng. 

“Trường Khanh.” Đối phương vừa lên tiếng, Từ Trường Khanh lập tức cả kinh, lui mấy bước về phía cánh cửa sau lưng. 

“Ngươi là ai? Cảnh huynh đệ sẽ không gọi ta là Trường Khanh.” 

“Vậy sao? Vậy hắn gọi huynh là gì?” Cảnh Thiên trước mặt nhàn nhạt cười, nương theo một cỗ tử quang mờ ảo biến thành một vị mỹ nhân. 

“Tử Huyên cô nương.” 

“Ta đã chờ huynh rất lâu.” 

“Tại sao cô lại biến thành Cảnh huynh đệ? Huynh ấy đâu rồi?” Nói xong Từ Trường Khanh nhìn lại xung quanh phòng, quả thực không có bóng dánh của Cảnh Thiên, vẻ mặt y lộ ra vài phần lo âu. 

“Đến Phong Đô chuyến này huynh tất có kiếp nạn, mà phương pháp phá kiếp chính là ở chỗ Cảnh Thiên.” 

“Cảnh Thiên? Cô là Nữ Oa hậu nhân đạo hạnh tu vi hơn hai trăm năm, ta là Thục Sơn đại đệ tử, Cảnh Thiên cậu ấy chỉ là một người làm thuê ở Vĩnh Yên Đường." Từ Trường Khanh đang vô cùng lo lắng cho an nguy của Cảnh Thiên. 

“Tóm lại, ta đã sử dụng cổ thuật trên người hắn, đợi đến giờ Tý khi hắn tỉnh lại, hết thảy liền có định sổ.” 

Từ Trường Khanh im lặng không nói, mơ hồ như hiểu như không. 

---------------------- 
Vâng, chủ công đó, cho người ta nằm đất thật luôn à?!

6 comments

7/16/2013 12:26 AM Reply

Thiệt bó tay với chú chủ công nhà này. Lại thêm tiểu thụ dịu hiền cười bất đắc dĩ nữa
Haizzz, ta muốn xịt máo với phu thê này quá đi à

7/16/2013 1:36 PM Reply

tuong rang anh Thien se ra oai nam dat ai ngo cho my nhan nam dat a the ma cung tu cho minh la chu cong

B_B
7/17/2013 10:43 PM Reply

Ôi, đọc đến cái đoạn "Nam nhân sao có thể..." Mà ta cười bò ra. Ôi, đúng là đam Mỹ, đúng là Thiều Hoa...

Mà giao diện mới oách quá nha nàng, có cả smiley nữa, nhìn rất chuyên nghiệp nha, đúng là nàng phải đầu tư rất nhiều rồi, cũng bõ 2 đêm mất ngủ nha :) chỉ tiếc chưa có nút like để ta bấm cho nhanh thôi (cười nham hiểm)

7/17/2013 10:55 PM Reply

Hê hê, giờ Tích Vũ có nghề rồi, vì các anh nhà mà đi học design và code đó, khen Tích Vũ 1 câu đê!!!!!!!!!

*phấn khởi - ing*

|o| |o| |o|

B_B
7/18/2013 12:17 AM Reply

Ôi, nàng tự design và co de cơ à? Oách quá, ngưỡng mộ quá, nể phục quá :-d

7/18/2013 7:58 AM Reply

Không phải tự, có sẵn nhưng có chỉnh sửa :)))

Post a Comment

Thục Thiên Mộng Hoa Lục