Apr 7, 2013

[Đam mỹ | Cảnh Khanh | Thiều Hoa Khanh Phụ] Chương 07

Written By Tích Vũ Lầu on Apr 7, 2013 | 23:00

“Đậu Phụ Trắng, nói cho huynh biết, huynh từ trên xuống dưới đều bị ta nhìn thấy hết rồi! Ngày đó huynh cởi y phục lại đưa Đồng Thanh Kính cho ta cầm, ta soi qua thấy hết!”

Tác giả: Túy Nguyệt Mê Hoa

Biên dịch: Tích Vũ

Chương 07 – Sinh tử tương ôi


Cảnh Thiên xoa xoa lồng ngực đau nhức, trong nháy mắt chống tay vào vách đá, hắn nghĩ gân cốt toàn thân rụng hết ra rồi. Khóe miệng vẫn còn chút tanh, Cảnh Thiên lấy tay chống hông, “Ê ê, Đậu Phụ Trắng, ta sẽ chết đúng không?”

“Cảnh… huynh đệ, không có việc gì… Chỉ là bị thương ngoài da…” Y mới nói một câu đã không chịu nổi liên tục thở dốc, dứt lời lại phun ra một ngụm máu tươi.

“Vì cứu huynh ta phải chịu chưởng lực lớn như vậy, huynh còn nói chỉ bị thương ngoài da, cái đồ không có lương tâm!” Cảnh Thiên chỉ lo chà đi vết máu ở khóe miệng mình, cúi đầu mới phát hiện dung sắc Từ Trường Khanh vô cùng ảm đạm, không còn một tia huyết sắc, máu không ngừng chảy xuống từ khóe miệng. Nhưng y trước sau vẫn chỉ đạm nhiên cười, dưới con mắt Cảnh Thiên tăng thêm vài phần thê mị.

“Huynh cũng thật kém cỏi, ta bị đánh thành như vậy còn không suy nhược giống như huynh.” Hắn nói xong ngồi xuống, lấy ống tay áo lau đi vết máu trên khóe miệng y.

“Cảnh huynh đệ nói phải, đa tạ ân cứu mạng…”

“Coi như đền huynh ngày đó cứu ta một mạng.”

“Cứu người là trách nhiệm của đệ tử Thục Sơn.”

“Ai, thôi đi thôi đi, nói thật, chuyện hôm nay không liên quan đến huynh, huynh tự nhiên chạy tới, có phải bị thương rất oan uổng không?”

Từ Trường Khanh vừa định lên tiếng, ngực lại dâng lên một cổ huyết tinh, lông mày chau lại, không ngờ cứ như vậy mà ngất đi.

“Ê, Đậu Phụ Trắng, đừng có hù ta!” Trong chớp mắt, Cảnh Thiên đột nhiên cảm thấy tâm đau thắt.

Hắn liên tục lay khuôn mặt trắng bệch, đối phương lại vẫn bất động như cũ.

Cảnh Thiên bắt đầu cuống quít, “Huynh tỉnh lại đi!”, hắn liên tục lay Từ Trường Khanh, nhưng thấy cả người y đều là vết thương, rốt cuộc không dám dụng lực quá mạnh.

Lay cả nửa ngày cũng không thấy hồi âm, Cảnh Thiên run run dò hơi thở đối phương, dù yếu ớt nhưng vẫn liền mạch, “Vẫn tốt…” Hắn thở phào một hơi.

“Cảnh…” Đối phương tựa hồ đã có phản ứng.

“Có thể nói! Không tắt thở là tốt rồi!”

“Vừa rồi… huynh sợ… Trường Khanh chết?” Lời nói gián đoạn, hẳn là ý thức của y cũng không rõ ràng.

Cần phải nhanh chóng đưa y về Thục Sơn, Cảnh Thiên rút Ma Kiếm, nâng Từ Trường Khanh lên lưng, “Ôm ta là được rồi!”

Đối phương hơi dụng lực ôm lấy cổ hắn, đầu lại gối vào hõm vai Cảnh Thiên, tóc mai cùng khí tức ôn nhuận như có như không thổi qua vành tai Cảnh Thiên, mẫn cảm dị thường, trong nháy mắt cả mặt hắn ửng đỏ. Hắn thầm nghĩ nhận được phúc lợi bậc này, cũng không uổng ta khổ cực cõng huynh lên tận đỉnh Thục Sơn.

Kỳ thực, ưu thế thân cao thể trọng giúp Cảnh Thiên cõng Từ Trường Khanh không quá vất vả, nhưng xưa nay đường Thục khó trèo, mà vừa rồi hắn ít nhiều cũng bị Ma Tôn đánh hỏng gân cốt, cho nên mới đi được phân nửa, Cảnh Thiên nhất thời run rẩy toàn thân.

Tới gần một dòng nước, đặt Từ Trường Khanh vào đám cỏ bên đường, Cảnh Thiên vội vã cúi đầu uống nước, “Đậu Phụ Trắng, có muốn uống một chút hay không?”

Hắn vừa nói vừa vục nước đem đến trước mặt Từ Trường Khanh, nhưng đối phương mặt đầy tử khí. Hắn gấp gáp dò xét động mạch ở yết hầu y, khí tức yếu ớt khiến hắn hoảng sợ.

“Đậu Phụ Trắng, vì huynh mà ta bỏ bê công việc một ngày một đêm, đừng chết! Huynh mà chết ta lỗ lớn!”

“Được, huynh muốn chết cứ chết! Huynh chết rồi ta cũng chẳng cần cõng huynh về Thục Sơn phục mệnh nữa!”

“Đậu Phụ Trắng, nói cho huynh biết, huynh từ trên xuống dưới đều bị ta nhìn thấy hết rồi! Ngày đó huynh cởi y phục lại đưa Đồng Thanh Kính cho ta cầm, ta soi qua thấy hết!” Hắn vừa nói vừa giật vạt áo Từ Trường Khanh.

Đối phương từ trong tiềm thức nắm lấy bàn tay Cảnh Thiên, “Khụ khụ… ngươi…”

“Phải! Là ta, toàn bộ của huynh đều bị ta nhìn thấy hết rồi! Lưng trắng noãn trơn tuột, eo thon dài rắn rỏi…” Trong lời nói lộ ra vài phần…

“Ngươi còn thấy cái gì!” Lời nói của y mang theo vài phần tức giận khiến Cảnh Thiên vô cùng thỏa mãn.

Hắn cười giảo hoạt, “Chỗ nào của mỹ nhân đạo trưởng ta cũng thấy, nhất là hai điểm trước ngực đặc biệt linh lung kiều diễm, có ý tứ nụ hoa thả phóng.

“Vô sỉ!” Từ Trường Khanh huy chưởng lên trước mặt Cảnh Thiên.

Một chưởng vô lực, dù có đánh thế nào, quất qua trước mặt Cảnh Thiên đều giống như xuân phong yếu ớt, thậm chí có vài phần kiều diễm.

“Muốn đánh ta thì đừng chết!... Ta lên Thục Sơn rêu rao rằng ta đã làm vấy bẩn huynh, yêu cầu sư phụ trưởng lão của huynh giao huynh cho ta! Nương tử ~” Hắn nhớ tới vừa rồi trước mặt Ma Tôn gọi y là “nương tử” thì y đã bộc phát biểu tình đẫm máu, xem ra “nương tử” chính là tử huyệt của y rồi!

“… Hủy đi thanh bạch của ta!” Từ Trường Khanh đột nhiên khảm năm ngón tay thật sâu vào cánh tay Cảnh Thiên, Cảnh Thiên tà mị cười, “Cần thanh bạch, tự mình tìm họ giải thích đi!”

Khối đậu phụ trên lưng đúng là dễ lừa gạt.

--- Từ Trường Khanh, huynh nghe kỹ cho ta, ta không cho huynh chết!

“… Hủy thanh bạch của ta!” Dọc đường đi Từ Trường Khanh không ngừng lặp lại những lời này, nhưng mà cũng tốt, ít nhất có thể chứng minh người trên lưng vẫn còn một hơi thở. Hắn liên tục mặc niệm trong lòng, Đậu Phụ Trắng à, huynh gắng gượng một chút, sắp tới rồi!

Nửa đêm ám dạ, tinh tú ẩn hiện.

Cảnh Thiên dùng hết sức lực còn sót lại đưa Từ Trường Khanh đến trước thềm Vô Cực Các, cuối cùng thể lực chống đỡ không nổi mà ngã thẳng xuống, không còn biết trời đất gì nữa.

Cuối cùng một tiểu sư đệ đi tuần tra ban đêm phát hiện trên thềm đá có hai người hôn mê bất tỉnh.

Dựa sát vào nhau, mười ngón tay đan chặt, nâng đỡ lẫn nhau.

Phi hoa bay nhẹ.

Trằn trọc không tan.

Ảo ảnh vỡ tan, hoa bay rực rỡ, nắm lấy tay nhau, sống chết không rời.

-----------------------


Chấp tử chi thủ, sinh tử tương ôi (Nắm lấy tay nhau, sống chết không rời). Dựa sát vào nhau, mười ngón tay đan chặt. Hình ảnh cuối chương này đẹp thật. Nhưng, cũng thật thê lương.


Bởi vì, chỉ có 'chấp tử chi thủ', mà lại không 'dữ tử giai lão', không phải tác giả quên, cũng không phải muốn sửa lời Lão Tử, chỉ là, Cảnh Khanh không thể, chí ít ở đây là không thể, thế thôi!

3 comments

Anonymous
4/07/2013 11:16 PM Reply

Hô hô, từ làm người tốt trong nguyên tác thành hủy thanh bạch :)) rất thích sự bỉ của Lão Thiên trong này :))

4/07/2013 11:43 PM Reply

Lão Thiên thô bỉ ổi quá điiiiiii

4/09/2013 4:50 AM Reply

chắc chăn một điều trong truyện này đó là lão Thiên sẽ bị chửi dài dài ha ha..

Post a Comment

Thục Thiên Mộng Hoa Lục