Không thể oán ta, đều là do ánh trăng rất đẹp, Trường Khanh rất ôn nhu, ta bất tri bất giác khụ khụ, không thể tiết chế...
Tác giả: Tiểu Chu Dữ Mặc
Biên dịch: Tích Vũ
Phiên
ngoại 4
Phu thê
tương tính nhất bách vấn (Phần 4)
51. Xin hỏi, ngươi là công hay là thụ?
Cảnh Thiên: Công.
Từ Trường Khanh (hoang
mang không giải thích được): Cái gì là công, thụ?
Vũ Trụ Phong (hưng phấn):
“Thụ” chính là người bị cởi hết y phục…
Cảnh Thiên (chặn họng):
Đậu Phụ Trắng, đừng nghe cô ta nói bậy, hai chúng ta khi cởi y phục thì ai “gầy”
hơn?
Từ Trường Khanh (rất
biết lắng nghe): Ta là “thụ” (*)!
Cảnh Thiên: Tốt. Câu
tiếp theo!
(Chú thích: Trong tiếng Trung, thụ (受 - shòu), phát âm giống gầy (瘦 - shòu), Cảnh Thiên hỏi Khanh giữa chúng ta ai gầy hơn, Khanh bảo "我是瘦 - ta gầy hơn", tương đương với việc tuyên bố "我是受 - ta là thụ" =)))))
(Chú thích: Trong tiếng Trung, thụ (受 - shòu), phát âm giống gầy (瘦 - shòu), Cảnh Thiên hỏi Khanh giữa chúng ta ai gầy hơn, Khanh bảo "我是瘦 - ta gầy hơn", tương đương với việc tuyên bố "我是受 - ta là thụ" =)))))
52. Vì sao lại quyết định như vậy?
Cảnh Thiên (tự hào):
Thể lực, kỹ xảo.
Từ Trường Khanh (bị lừa
dối): Hình thể hai người chúng ta vốn là như vậy.
Vũ Trụ Phong: A, “tổng
thụ” trời sinh.
53. Ngươi có hài lòng với hiện tại hay không?
Cảnh Thiên (cuống quít
gật đầu): Hài lòng, vô cùng hài lòng.
Từ Trường Khanh (không
nhanh không chậm): Chưởng môn sư bá nói, để Trường Khanh ở dưới không hẳn là điều
không tốt [Tích Vũ: Chi tiết này thỉnh xem lại chương 64].
Vũ Trụ Phong (lắc đầu):
Phản công vô vọng! Tiểu thụ vạn năm!
54. Địa điểm H đầu tiên?
Cảnh Thiên: Dưới tàn
hoa lê trên đỉnh Hổ Lao Sơn.
Từ Trường Khanh: Nơi
vĩnh tịch.
Vũ Trụ Phong (khóc
không ra nước muối): Ta sai rồi!
55. Cảm tưởng ngay lúc đó?
Cảnh Thiên (cười khúc
khích, trạng thái mộng du): !
Từ Trường Khanh (thẫn
thờ): Không có ham muốn, chỉ cầu được chết.
Vũ Trụ Phong: Khụ khụ,
Trường Khanh, ta biết, chuyện kia thật sự rất không thoải mái. Cho nên, cái
kia, ta muốn ám chỉ cảm giác H đầu tiên giữa huynh và Cảnh Thiên.
Từ Trường Khanh (thần
sắc có chút nguôi lại): Hoảng hốt, mê ly...
Rất phức tạp... Không nói rõ được!
56. Hình dạng đối phương lúc đó ra sao?
Cảnh Thiên (vẫn tiếp tục cười khúc khích): Tố y khơi mở,
tóc đen tán loạn, hoan ái khó nhịn.
(Dưới đài im ắng không một tiếng động ~ Người người nín
hơi chờ đợi ~ Nước lũ trong mũi cuồn cuộn ~)
Vũ Trụ (máu mũi chảy dài): Tiếp tục, đừng dừng...
Cảnh Thiên (phục hồi tinh thần trở lại): Không nói cho
các ngươi.
(Dưới đài phát sinh tiếng ai thán thất vọng)
Từ Trường Khanh (trầm mặc): Không biết.
Vũ Trụ: Thế nào lại không biết?
Cảnh Thiên: Y ngất xỉu rồi!
Vũ Trụ: Nói ngươi là côn đồ còn quá nhẹ, ngươi chính là cầm
thú!
57. Sáng sớm
hôm sau, câu đầu tiên các ngươi nói là?
Cảnh Thiên: A, huynh tỉnh rồi! Đậu Phụ Trắng! Đậu Phụ Trắng!
Từ Trường Khanh: Hỗn trướng! Ngươi rốt cuộc làm... mấy lần?
Vũ Trụ (căm tức Cảnh lão bản): Nói, rốt cuộc đêm đó ngươi
đã làm mấy lần?
Cảnh Thiên (vò đầu khổ não): Không nhớ nữa, nói chung, chỉ
H và H...
Vũ Trụ: Cầm thú a cầm thú...
Cảnh Thiên: Không thể oán ta, đều là do ánh trăng rất đẹp,
Trường Khanh rất ôn nhu, ta bất tri bất giác khụ khụ, không thể tiết chế...
58. Số lần H mỗi
tuần?
Từ Trường Khanh: Không tiện nói.
Cảnh Thiên: Không biết chắc.
59. Ngươi nghĩ
lý tưởng nhất là mấy lần mỗi tuần?
Từ Trường Khanh: Càng ít càng tốt. Đạo gia tu luyện chú ý
thanh tâm quả dục, nếu không phải để thỏa nguyện Cảnh huynh đệ, Trường Khanh
căn bản không cần.
Cảnh Thiên: Càng nhiều càng tốt. Ta Ngũ Hành mệnh hỏa, võ
công lại cao, đương nhiên cần...
Từ Trường Khanh (than nhẹ): Đó cũng là nguyên nhân ta thỏa
nguyện hắn, ta không thể nhìn hắn mỗi đêm chịu thống khổ dày vò, nội hỏa đốt
người, ảnh hưởng tu luyện.
Vũ Trụ (hảo tâm nhắc nhở): Từ chưởng môn, huynh xác định
Cảnh Thiên thực sự là bởi vì Ngũ Hành mệnh hỏa nên cần thoát hỏa, hay bởi vì dục
hỏa đốt người...
Cảnh Thiên (thẹn quá hóa giận): Trấn Yêu Kiếm đâu? Trấn
Yêu Kiếm ở nơi nào?
Vũ Trụ: Ta sai rồi, Phi Bồng tướng quân!
60. Đó là kiểu
H thế nào?
Cảnh Thiên: Rất ôn nhu.
Từ Trường Khanh: Quá kịch liệt.
Vũ Trụ (lắc đầu): Đây thật sự là mâu thuẫn không thể điều
hòa.
61. Bộ vị mẫn cảm
nhất trên người mình?
Cảnh Thiên: Không có.
Vũ Trụ: Ta biết, bởi vì da ngươi dày, nhất là da mặt.
Từ Trường Khanh (đỏ mặt): Rất nhiều.
Vũ Trụ: Ý của Từ chưởng môn là, huynh rất mẫn cảm, rất dễ
bị đối phương khiêu khích.
Cảnh Thiên (bổ sung): Vậy cũng phải xem đối tượng là ai.
Nếu như đổi thành Ma Tôn Trùng Lâu, Đậu Phụ Trắng một điểm cảm giác cũng không
có. (Bên ngoài vang lên tiếng nghiến răng ken két)
62. Bộ vị tối mẫn
cảm của đối phương?
Từ Trường Khanh: Ngực.
Cảnh Thiên (cười đến vẻ mặt nhộn nhạo): Nơi đó.
Vũ Trụ: Nơi nào?
Cảnh Thiên (cười xấu xa): Là nơi mà các ngươi không thể
nào đoán được.
Vũ Trụ: Ngươi quả nhiên là hồ ly.
63. Dùng một câu nói hình dung đối phương trong lúc H?
Cảnh Thiên: Ẩn nhẫn,
dâng trào.
Vô Tình: Ẩn nhẫn… Dâng
trào…? Ngươi không cảm thấy rất mâu thuẫn sao?
Cảnh Thiên (khinh khỉnh):
Cái này ngươi không hiểu, Đậu Phụ Trắng lúc bắt đầu luôn rất ẩn nhẫn, nhưng mà
Cảnh đại gia kỹ xảo cao xiêu, sau cùng y bị kích tình dâng trào mãnh liệt…
Vũ Trụ: Ngươi mỗi khắc
đều không quên tự kỷ! Như vậy, Từ chưởng môn, ấn tượng của huynh về Cảnh lão bản
thì sao?
Từ Trường Khanh (thản
nhiên): Cấp [Cấp bách].
Vũ Trụ: Chỉ một chữ?
Sau đó thì sao?
Từ Trường Khanh: Không
biết.
Cảnh Thiên (giải
thích): Đến sau cùng y đều ngất đi thôi.
(Dưới đài đoàn miến
hít phải một ngụm lãnh khí, máu chảy thành sông)
64. Nói thẳng thắn, ngươi thích H hay không?
Cảnh Thiên: Chỉ cần là
Đậu Phụ Trắng, đương nhiên thích.
Từ Trường Khanh (bất đắc
dĩ): Chỉ cần là Cảnh huynh đệ, ta khả dĩ phối hợp.
Vũ Trụ: Vậy chính là
không thích?
Từ Trường Khanh: Cũng
không phải.
Vũ Trụ: Hiểu rồi, tình
trong như đã mặt ngoài còn e. Biệt nữu thụ đều giống nhau như vậy.
65. Địa điểm H những lần tiếp theo?
Cảnh Thiên: Y rất truyền
thống.
Từ Trường Khanh: Trên
giường.
Vũ Trụ (chưa từ bỏ ý định
bới móc): Nhưng có người cáo mật, các ngươi có ba lần H, hai lần ở bên ngoài, một
lần ở trên giường. Hơn nữa, lần trên giường kia không có thần mã kích tình,
không kích thích như những lần H bên ngoài. H đến muốn chết muốn sống, H đến chết
đi sống lại… (Bên ngoài vang lên tiếng người cãi lại: Tuyệt đối không phải Lý
Thuần Phong ta cáo mật, không phải không phải không phải!) Vậy có thể khẳng định,
hoàn cảnh mạo hiểm màn trời chiếu đất vẫn kích thích hơn.
66. Nơi ngươi muốn thử nghiệm H?
Cảnh Thiên (hưng phấn):
Thục Sơn Vô Cực Các.
Vũ Trụ: Hay, Cảnh lão
bản thật có sáng kiến.
Từ Trường Khanh (kinh hãi):
Không thể.
Cảnh Thiên (rầu rĩ
không vui): Vì sao không thể, Vô Cực Các là nơi an toàn nhất Thục Sơn, tuyệt đối
không có người ngoài quấy rối chúng ta.
Vũ Trụ: Ta hiểu, chưởng
môn là sợ các vị tiền chưởng môn được cung phụng trong nội đường Vô Cực Các
nhìn thấy tên côn đồ Du Châu này hồ thiên địa hải, tức giận đến bật mồ sống dậy.
Cảnh Thiên: Mấy lão đầu
đó lúc sống còn không làm gì được ta, chết rồi còn có thể làm gì ta.
Vũ Trụ: Từ chưởng môn
thì sao? Muốn thử nghiệm nơi nào?
Từ Trường Khanh: Ngự
kiếm.
Cảnh Thiên (mặt ngu):
Đậu Phụ Trắng, cái này quá khó, không thể bảo trì cân đối, chúng ta đổi chỗ
khác được không?
Từ Trường Khanh: Cho
nên mới cần huynh luyện công cho tốt.
67. Tắm trước hay sau khi H?
Từ Trường Khanh: Sau.
Vũ Trụ: Vì sao?
Cảnh Thiên: Công tác vệ
sinh là cần thiết.
68. Lúc H hai người có ước định gì không?
Từ Trường Khanh: Có.
Vũ Trụ: Ước định gì?
Từ Trường Khanh: Cảnh
huynh đệ, ngày mai chúng ta cần luyện công từ sáng sớm.
Vũ Trụ (không nói gì):
Từ chưởng môn, không phải ta nói huynh, nhưng mà huynh quá… huynh quá khô khan.
Cảnh Thiên: Không sao,
ước định này cho đến giờ chúng ta chưa tuân thủ lần nào.
Vũ Trụ: Vì sao?
Cảnh Thiên (cười trộm):
Sau khi bị lăn qua lăn lại một đêm, sáng hôm sau y khẳng định không đứng vững
được, làm thế nào giám sát ta luyện công.
Vũ Trụ (bừng tỉnh đại
ngộ): Cảnh Thiên, ngươi thật phúc hắc, quả nhiên không hổ là cầm thú.
69. Ngoài người kia ra, ngươi từng phát sinh quan hệ
không rõ ràng với ai chưa?
Cảnh Thiên (thẳng thắn
lưu loát): Không có.
Từ Trường Khanh: Có…
Cảnh Thiên (nắm tay):
Trường Khanh, không trách huynh, đây đều là lỗi của Ngưu Ma Vương.
(Dưới đài đoàn miến đồng
loạt giương biểu ngữ: Trừng phạt nghiêm khắc côn đồ, nợ máu phải trả bằng máu.)
Vũ Trụ (quyết đoán):
Câu tiếp theo.
70. Đối với loại tư tưởng “Nếu như không chiếm được
tâm, chí ít phải chiếm được thân”, ngươi tán thành hay phản đối?
Cảnh Thiên: Phản đối.
Từ Trường Khanh: Phản
đối.
(Dưới đài một con tử
xà nhăn nhó bò qua: “Ta tán thành!” Nhân viên công tác chen chúc chạy ra, vô số
tiếng hô khác chèn ép: “Tán thành vô hiệu!”)
Vũ Trụ: Ma Tôn thì
sao? Ma Tôn có ý kiến gì không?
Trùng Lâu: Ta bỏ phiếu
trắng.
71. Nếu như đối phương bị người ta…, ngươi sẽ làm thế
nào?
Từ Trường Khanh (ngay
lập tức): Không thể nào.
Vũ Trụ: Vì sao không
thể nào?
Từ Trường Khanh: Hắn
ăn cái gì cũng được, chỉ không ăn thua thiệt.
Vũ Trụ (tán thành tự
đáy lòng): Từ chưởng môn, huynh thật không hổ là ái nhân tri tâm của Cảnh
Thiên. Cảnh lão bảo đối với vấn đề này có ý kiến gì?
Cảnh Thiên (mâu trung
tràn đầy lửa giận, nhìn xung quanh, sân khấu vang lên vài tiếng sấm chớp): Ngưu
Ma Vương đâu? Ngươi ở đâu?
Vũ Trụ (run rẩy): Cảnh
lão bản, Ma Tôn Trùng Lâu đã thành người thực vật ngủ trăm năm rồi, ngươi có thể
bớt giận…
72. Trước lúc H ngươi có ngại không? Hay là sau đó?
Từ Trường Khanh: Sẽ
không.
Vũ Trụ (ngoài dự liệu):
Hả? Ta cứ tưởng rằng Từ chưởng môn sẽ rất ngại.
Từ Trường Khanh (thẳng
thắn): Đều là nam nhân, lưỡng tình tương duyệt, thuận theo thiên tính mà làm.
Cảnh Thiên: Sẽ không.
Vũ Trụ: Hừ, ngươi mà
ngại thì trời sập!!!
73. Nếu như hảo bằng hữu nói với ngươi, “Ta rất tịch mịch,
cho nên đêm nay…”, ý tứ cầu H, ngươi sẽ làm thế nào?
Cảnh Thiên: Một chữ
“Cút”! Ba chữ “Cút ra ngoài”! Bốn chữ “Cút sang một bên”!
Vũ Trụ: Cảnh lão bản
quả nhiên tình sâu nghĩa nặng… Từ chưởng môn thì sao?
Từ Trường Khanh: Ngươi
nói Thường Dận sao? Thường Dận sư đệ tuyệt không phải người như thế.
(Trái tim Thường Dận vỡ
thành từng mảnh…)
Vũ Trụ: Nếu như người
khác thì sao?
Từ Trường Khanh: Tần
Vương cũng không phải người như thế.
(Đường Thái Tông tương
lai hắt xì một cái)
Vũ Trụ: Người khác?
Từ Trường Khanh: Lý
Thuần Phong Lý huynh không phải người như thế.
(Từ ngoài thiên lý Lý
Thuần Phong lập tức cảm ứng được: Hả, Từ đạo hữu nhớ tới ta sao, ta nên sắp xếp
công việc lên Thục Sơn thăm lão bằng hữu một chuyến)
Vũ Trụ: Còn người
khác?
Từ Trường Khanh: Tiêu
sư huynh cũng không phải người như thế.
(Dưới cửu tuyền Tiêu
Ánh Hàn lệ nóng đầy mặt: Tiểu sư đệ, ngươi rốt cuộc cũng nhớ tới Tiếu Tiếu sư
huynh rồi. Nhớ kỹ Tiết thanh minh đi tảo mộ đốt cho ta thêm nhiều tiền giấy.)
Vũ Trụ: Ừm, người
khác?
Từ Trường Khanh: Cô
nương ám chỉ Trầm Trạch đại ca?
(Trầm Trạch đang du
đãng tại thiên địa: Tiểu huynh đệ, làm khó ngươi nhớ rõ Trầm đại ca, sau khi ta
cùng Nữ Oa ước hội xong xuôi, sẽ lập tức đến Thục Sơn tìm đệ ôn chuyện… Chờ
ta…)
Vũ Trụ: Ừm, tiếp tục.
Từ Trường Khanh: Chẳng
lẽ ngươi muốn nói Phỉ Phỉ?
(Phỉ Phỉ kích động nhảy
khắp sân khấu: Mỹ nhân, Khanh Khanh, Tiểu Khanh Khanh…)
Vũ Trụ: O__O
Cảnh Thiên (nổi trận
lôi đình): Huynh cư nhiên có nhiều đầu tường như vậy (Tích Vũ: Lấy ý ‘hồng hạnh xuất tường’,
nghĩa là ngoại tình đó mà)!!! Huynh, huynh, huynh…
Từ Trường Khanh (không
hiểu); Cảnh huynh đệ làm sao vậy? Cái gì gọi là đầu tường? Bọn họ đều là hảo bằng
hữu của ta.
Cảnh Thiên (nhìn nhãn
thần vô tội của đối phương, chỉ biết giậm chân liên tục): Tức chết ta luôn!!!
74. Ngươi nghĩ mình có am hiểu H không?
Cảnh Thiên (tự hào):
Trước không có ai, sau không có ai, mình ta đệ nhất.
Vũ Trụ (khinh bỉ): Người
không biết xấu hổ thiên hạ vô địch.
Từ Trường Khanh: Trường
Khanh đối với tất cả sự tình không biết đều sẽ cần cù hiếu học, thẳng đến khi
thông thạo mới thôi.
Vũ Trụ: Chưởng môn,
huynh thật là đệ tử kiểu mẫu của Thục Sơn, ngay đến loại chuyện này cũng phải
làm ưu tú nhất.
Cảnh Thiên: Thực tiễn
kiểm nghiệm là tiêu chuẩn chân lý duy nhất, Đậu Phụ Trắng, đêm nay chúng ta hảo
hảo đàm luận một phen.
Từ Trường Khanh: Được.
(Dưới đài miến đoàn hỏa
tốc phái ra một phân đội nhỏ, trở về Thục Sơn tranh vị trí thuận lợi trước.)
75. Vậy đối phương thì sao?
Từ Trường Khanh: Ừm.
Cảnh Thiên: Vẫn cần
tăng cường thêm một bước.
Từ Trường Khanh (biện
bạch): Cảnh huynh đệ, ta luyện quá giới hạn rồi.
Cảnh Thiên (cười tủm tỉm):
Tục ngữ nói, “lý luận phải đi với thực tiễn”, huynh tuy rằng học rất tốt lý luận,
nhưng thực tiễn vẫn còn nhiều khuyết thiếu, cho nên chúng ta cần phải tăng cường
huấn luyện. Đêm nay chúng ta thử xem…
Từ Trường Khanh (mặt bắt
đầu đỏ): Ừm…
76. Trong lúc H ngươi mong muốn đối phương nói gì?
Cảnh Thiên: Gọi tên của
ta.
Vũ Trụ: Gọi “Cảnh
huynh đệ”?
Cảnh Thiên: Gọi “Tiểu
Thiên”.
(Khán giả tại hiện trường
bừng tỉnh đại ngộ).
Vũ Trụ (kích động):
Trách không được, trách không được chưởng môn không chịu gọi ngươi là “Tiểu
Thiên”, thì ra đây là nickname chuyên dụng trong lúc H.
Cảnh Thiên (nhún vai):
Bất quá gọi “Cảnh huynh đệ” cũng tốt.
Vũ Trụ: Vì sao?
Cảnh Thiên: Bởi vì y
chỉ cần gọi sai ta một lần, chúng ta sẽ làm thêm một hiệp. Cho nên, y luôn luôn
ngất xỉu là vì nguyên cớ như vậy.
Vũ Trụ (che mũi): Từ chưởng môn, ta có thể hỏi một câu không – ngươi không
phải cố ý chứ?
Từ Trường Khanh: O__O
Cảnh Thiên: Cái này không phải. Trong lúc y bị ta làm cho ý loạn tình mê, ba chữ “Cảnh huynh đệ” rất
dễ thuận miệng nói ra. Cho nên, cho nên... (cười điên loạn)
------------------------------
Phiên ngoại 4 toàn bàn về H, thế này đã bù đắp lại mạch văn
vô cùng thanh thủy của chính văn chưa =))) Thích nhất câu 51, 52, 53, Trường Khanh tự nhận
mình là thụ, tổng thụ, thật hết hi vọng rồi =)))
7 comments
Trời ơi ta đọc đến đâu cười lăn đến đó =)))
Hảo cho lão đại!!! Không ngờ là lần nào Khanh cũng bị Thiên làm cho ngất đi, "gọi sai tên sẽ làm thêm 1 hiệp", lại còn "Trường Khanh đối với tất cả sự tình không biết đều sẽ cần cù hiếu học, thẳng đến khi thông thạo mới thôi." =)) Ta thật sự nghi ngờ không biết Khanh là quá đầu gỗ hay là cố tình câu dẫn nữa đây =))
À mà nàng à,
"Cảnh Thiên (kinh hãi): Không thể."
Ta nghĩ cái này phải là lời của Khanh chứ :D
Ừ, ta nhầm nàng ạ, đã sửa lại. Tks nàng ;))
^^ giống như bất cứ cái phỏng vấn vợ chồng trong mọi cặp đam mỹ... các câu hỏi cũng quen thuộc nữa ^^
Yêu Khanh nhi, trả lời qá sức thật thà :))~
Pink muốn chít :x
Ta chết cười với câu 74-75-76. Thâm sâu khó lường ha ha ha
Phiên ngoại của Tiểu Chu vẫn là vô đối
Cảm kích nàng Tích Vũ đã hoàn thành ước nguyện hihi
đọc phiên ngoại này thật không thể nào mà khép miệng được,lão Thiên thật bỉ.. còn Khanh Nhi *tổng thụ* thật bó tay với cặp đôi này
ta thật phục nàng Tiểu Chu sát đất...
cám ơn nàng nhé,chúc mừng nàng hoàng thành tâm nguyện ra sách *rãi hoa khắp nhà*
Post a Comment