Apr 30, 2013

[Thục Thiên] Trích đoạn hay (Phần 1)

Written By Tích Vũ Lầu on Apr 30, 2013 | 19:38



Tác giả: Tiểu Chu Dữ Mặc

Biên dịch: Tích Vũ

Trích đoạn hay (Phần 1)


Đây là một số trích đoạn hay của Thục Thiên mà ta cóp nhặt lại, đọc một hồi, tưởng như tổng kết lại cả một áng trường thiên dài đằng đẵng, với đầy đủ cảm xúc vui, buồn, mừng, giận một thời đã từng trải qua.

Mọi người cùng đoán thử xem những trích đoạn này là ở chương nào, do nhân vật nào nói nhé. Một gameshow nho nhỏ dựng dậy cái quán xá đìu hiu của ta suốt thời gian dài qua :))

(Gọi là gameshow thì có vẻ hơi đánh đố, vì thường thì chả ai nhớ chính xác được câu nào ở chương nào, nhớ được bối cảnh là tốt rồi, thế nên chư vị cứ thoải mái đàm luận, không cần nặng nề đáp án đâu).

1.
Ba nghìn dòng nước.
Ai cùng ai mạch thượng hoa kỳ?
Hồng trần trằn trọc.
Ai cùng ai sánh ngang trời đất?
Ngươi thanh tỉnh, ngươi trầm mê, ta vẫn luôn ở đây, không bi không hỉ.
Ngươi tùy tiện, ngươi ngang bướng, tay của ta vẫn trong tay ngươi, không hề rời đi.
Tam sinh tam thế.
Ta niêm phong ký ức khuynh thành.
2. 
Thục Sơn! Hay cho một Thục Sơn!
Chẳng phải các ngươi vẫn muốn bồi dưỡng ra những đệ tử không biết cười sao?
3. 
“Huyết sắc Ưu Đàm là một loại hoa thần bí, ôn nhu như ác ma, là loài hoa duy nhất có thể nở tại hoàng tuyền. Tình xét nhân quả, duyên định tử sinh… Thẳng đến khi hoa trổ bông, cũng là khi đến được Mạnh Bà Kiều…”
“Huyết sắc Ưu Đàm còn gọi là Dẫn Hồn hoa, đưa linh hồn vượt qua vong xuyên, uống xong Mạnh Bà thang, mọi sự thế gian nhất nhất đều quên hết. Vì vậy, người nào cam tâm tình nguyện đạp qua hoa này tiến vào địa ngục, sẽ có thể luân hồi sống lại.”
4. 
“Nói đi, ngươi là muốn đơn đấu hay quần ẩu?’
“Có gì khác nhau?”
“Đương nhiên là có khác nhau. Đơn đấu, là một mình ngươi đánh hai bọn ta; quần ẩu, là hai người chúng ta đánh một mình ngươi. Ý nghĩa hoàn toàn khác biệt, cái trước biểu hiện ngươi anh hùng khí thế, cái sau biểu đạt chúng ta tập thể trí tuệ, ngươi chọn một trong hai đi!”
5.
Đã từng có một người, dùng chấp nhất của hắn điểm tô cuộc đời y khổ tu cô tịch; đã từng có một người, dùng ái tình của y mà theo hắn chinh chiến khắp Bắc Nam. Đơn giản một chén Mạnh Bà Thang, sao có thể rửa sạch được những si luyến đã khắc vào cốt tủy?
6.
Một trận cấm kỵ bất luân chi luyến, chịu đủ tam sinh tam thế dày vò, ký ức si tình áp chế ngàn năm, một ngày bung ra, liền có thể khiến họ rơi vào trầm luân muôn kiếp.
7. 
Từ Trường Khanh thần sắc u ám, tâm tư tan ra như sóng vỗ bờ, thiên địa trước mắt hoàn toàn sụp đổ. Trăng đã quá trời, ngay trong khoảnh khắc một giọt nước trong trẻo mà lạnh lùng trườn ra từ khóe mắt Từ Trường Khanh, Cảnh Thiên đình chỉ động tác điên cuồng. Hắn ngơ ngác nhìn khuôn mặt bi thương tuyệt vọng của người dưới thân, thân thể khô nóng nhất thời trở nên băng lãnh.
Giờ khắc này Cảnh Thiên.
Hứng thú.
Rã rời.
8.
“Đang ngủ cũng tốt, ngủ nhiều chính là chuyện tốt!” Hắn thì thào, tựa như đang nói với người trong lòng, lại như nhắc nhở chính mình, “Đậu Phụ Trắng, có chút chuyện không vui, khi ngủ… sẽ vĩnh viễn quên đi…”
9.

Sở hữu tất cả, yên tĩnh mà an ổn.

Chỉ trong nháy mắt.

Đã vĩnh hằng.

Không biết từ lúc nào, hơi thở của người đã đi vào cốt nhục.

Không biết từ lúc nào, cái tên của người đã tạc tại linh hồn.
10.
“Huynh đã nhìn ta rất lâu!”
Cảnh Thiên ngây người, tức cười nói: “Huynh thế nào biết ta đã nhìn huynh rất lâu? Huynh có quay đầu lại?”
“Có một số việc, có chút cảm giác, không cần quay đầu lại, cũng không cần dùng con mắt để nhìn, chỉ cần một chút tâm ý là có thể dễ dàng nhận thấy. Cảnh huynh đệ, huynh nói có phải không?” Thanh âm Từ Trường Khanh có điểm trầm thấp, ánh mắt trong trẻo hướng về phía xa.
11.
Thế nhưng.
Trùng Lâu hắn là ma, không phải người.
Nói cũng không phải nói chuyện người, làm cũng không phải làm chuyện người.
Có gì hiếu kỳ đâu cơ chứ?
12.
Trước mắt hoa nở rực rỡ, dưới chân cỏ xanh mãn địa, đôi giày đi trên bùn đất xốp, nhẹ nhàng nhất cũng để lại vết tích sâu, giống như thứ cảm tình mơ hồ nhất trong cuộc sống, một khi đã bất tri bất giác để lại vết tích trong đó, liền sa vào, đến chết cũng không thể thoát ra.
13.
“Buông tay!”
“Không, ta nếu thích một người, sẽ vững vàng giữ lấy cả đời, tuyệt đối không buông tay!”
14.
Y của trước đây sẽ tin tưởng rằng, tâm như bồ đề, thân sẽ trong sạch tựa ngọc lưu ly. Thế tục hỗn loạn, hồng trần tranh đấu, đều cách ly thật xa khỏi đỉnh Thục Sơn quanh năm mây phủ. Y có thói quen dùng một loại tư thái siêu nhiên thoát tục mà đi qua thế gian, đạm khán hồng trần, không bụi bặm, không đau buồn, không giận dữ, không oán trách…
Đột nhiên.
Có một ngày, xuất hiện một nam nhân tên gọi Cảnh Thiên nhập vào cuộc đời y, phá vỡ toàn bộ thế giới hư ảo tự huyễn hoặc của y, mang y đến vạn trượng hồng trần, hiểu rõ nhân sinh hỉ nộ, cảm thụ vạn vật vinh nhục thịnh suy. Mà hiện tại, hắn liên tục lục lọi sâu vào nội tâm y, lôi ra toàn bộ những bí ẩn chính bản thân y chưa bao giờ đối mặt.
15.
“Đêm hôm đó phát sinh chuyện ngoài ý muốn, huynh đâu có ý niệm tự sát trong đầu, huynh con mẹ nó tại sao hiện tại lại chơi trò lấy chết tạ tội!” Mâu trung Cảnh Thiên hiện lên oán giận ngút trời, “Ta biết, bởi vì đêm đó là huynh bị ép, huynh không có sai, cho nên huynh chỉ coi như bị chó cắn một phát đúng không! Thế nhưng đêm nay không giống… Huynh thân là Thục Sơn đại đệ tử, cư nhiên cũng có cảm giác, lại là với ta tên du côn này có cảm giác, cho nên huynh mất mặt! Là bởi vì thích một người nên mất mặt? Bởi vì đó là nam nhân nên mất mặt?... Huynh muốn tạ tội với Thục Sơn liệt tổ liệt tông, tạ tội với Thục Sơn hai mươi bảy năm giáo dục. Có đúng hay không, trả lời ta!!!”
Sao thưa trăng sáng, về nam quạ bay, ba vòng cây lượn, đậu cành nào đây? Đậu Phụ Trắng, chỉ là hai con chim cũng không làm trái với tâm ý, tìm kiếm người bầu bạn, Từ Trường Khanh huynh là một đại nam nhân, thế nào không chịu thuận theo cảm xúc của chính mình?”
Trước rượu nên hát, đời người bao lâu, tựa như sương sớm, ngày qua khổ đau. Thục Sơn các người thường nói, tu thân tề gia trị quốc bình thiên hạ, huynh ngẫm lại xem, đến cửa đầu tiên cũng không qua được, làm sao có thể trị quốc bình thiên hạ? Muốn tu thân, trước hết phải nhìn thẳng vào chính mình, quan tâm đến bản thể, căn nguyên. Thế nhưng, huynh không yêu chính huynh, làm sao có thể chấp nhận người khác yêu huynh?”
“Trường Khanh… Trường Khanh… Ta nên bắt huynh làm thế nào bây giờ? Ta nên làm thế nào bây giờ?”
“Huynh đọc nhiều Lão Tử điển cố như vậy, chẳng lẽ không bằng ta kẻ mới học Đạo được hai tháng cỏn con? Đời người ta, đều do vọng tình nên mới có thân, có thân sẽ có nguy hiểm, nếu không có thân, thì làm gì có hoạ hoạn. Muốn hết hoạ hoạn thì phải hiểu chí Đạo. Muốn hiểu chí Đạo thì phải biết rõ bản Tâm. Cho nên Tâm là thể của Đạo, Đạo là dụng của Tâm. Người biết sát Tâm quan Tính, thì sẽ thấy thể tính viên minh của mình. Bậc chí nhân Tâm như minh kính, soi vạn sự mà không chấp trước, tuỳ cơ ứng vật, hoà mà không đề xướng, nên thắng vật mà không bị thương tổn. Đó là Đạo vô thượng chí chân chí diệu vậy. Đậu Phụ Trắng, huynh không theo Tâm của chính mình, há có thể tu Đạo?”
16. 
Từ Trường Khanh quay đầu lại căm tức nhìn hắn, mà cái kẻ tên Cảnh Thiên kia vẫn ngang nhiên cười cợt vờ như không thấy gì. Từ Trường Khanh đột nhiên nghĩ, cùng cái tên nam nhân này giảng “Quân tử giữ mình trong sạch, tu thân tề gia trị quốc bình thiên hạ…” hoàn toàn là vô nghĩa. Người nọ chính là đun không chín, luộc không nhừ, nện không bẹp, xào không bung.
17.
Một chớp mắt này, có thể không màng vinh nhục?
Một chớp mắt này, có thể mặc kệ phồn hoa?
Giờ khắc này thời gian có phải dừng lại? Giờ khắc này quang ảnh có phải vĩnh hằng? Khi ta vươn tay tới, có thể nào níu kéo lại cho chúng ta một mộng phồn hoa?
18.
“Chúng ta nhất định phải lưỡng bại câu thương như vậy?”
“Phải, ta không có lựa chọn.”
“Ngươi điên rồi, ngươi thực sự hạ cổ độc với ta, ngươi tính toán ta, ngay cả ngươi cũng không cần sống nữa. Ngươi muốn như vậy nhớ kỹ ta, chờ đợi ta, không ly khai ta… Được lắm, ta thành toàn cho ngươi, như ngươi mong muốn, đêm nay chúng ta vĩnh viễn cùng một chỗ…” Cảnh Thiên nghiến răng nghiến lợi chửi rủa thậm tệ, dưới cơn thịnh nộ, một đường xé rách vạt áo Từ Trường Khanh.
Từ Trường Khanh vô thức muốn tránh, nhưng trong khoảnh khắc, bi phẫn cùng mệt mỏi chiếm trọn lấy tâm tư của y.
Thục Sơn, thiên hạ, ngũ hành tôn giả, Tần Vương,…Tất cả hiện lên trước mắt.
Bất lực, mờ mịt, thất vọng, buông xuôi… Toàn bộ trào dâng trong lòng.
Từ Trường Khanh không hề chống cự hành động điên cuồng của Cảnh Thiên. Ánh mắt thanh minh ngày nào đã tràn đầy mệt mỏi, y thản nhiên nói, “Nếu như ngươi không khống chế được, cố ý vũ nhục ta, cũng không sao cả. Trường Khanh tuyệt không phản kháng… Dù sao thì chúng ta cũng chẳng phải lần đầu!” Lời cuối cùng này mang theo vô hạn bi thương.
Cảnh Thiên ngẩn ra, mâu quang bất định nhìn người trước mắt.
“Chỉ là trước mắt chiến sự ác liệt…” Từ Trường Khanh vừa chuyển đề tài, mâu quang phảng phất đã đóng thành băng, khiến người rét buốt, “… Thỉnh Cảnh huynh đệ vì thiên hạ thương sinh mà thủ hạ lưu tình, không để Trường Khanh thụ thương quá nặng. Trường Khanh cần phải giữ thể lực, hoàn thành nhiệm vụ Thục Sơn sư tôn phó thác.”
Những lời này, bình tĩnh mà sắc bén, tựa như lưỡi dao từng nhát từng nhát cắt vào tâm Cảnh Thiên.
19.
Cảnh Thiên cơ hồ tưởng tượng được, nếu như hắn một mực làm bậy, kết cục sắp tới của hai người sẽ ra sao.
Hiện tại, chỉ cần một câu nói, một lời cầu xin của Từ Trường Khanh.
Có thể.
Khả năng.
Nói không chừng… lúc đó hắn sẽ dừng tay.
Thế nhưng.
Không có.
Từ Trường Khanh nhãn thần lạnh lẽo, không có bất kỳ một tia nhượng bộ nào.
Y đối với hắn, là hận.
Hận, đã chìm vào trong đáy mắt, đã lọt tới nơi tối tăm sâu thẳm nhất trong nội tâm rồi.
“Trường Khanh… Không thể… Đừng dùng loại nhãn tình này nhìn ta…”
20.
Tương tư nhẹ trôi theo dòng nước…
Quay đầu lại đã hóa trăm năm…
Lời xưa vẫn còn đây, mà huynh cùng ta đã cách nhau vạn trượng, ngỡ như xa lạ không quen.
Cho dù là chút tình nhàn nhạt, cũng từng thấy được trong mắt huynh rực rỡ yên hoa, nhưng mà, huynh chung quy vẫn không thuộc về ta.
21.
Trong thâm tâm một số người, hắn đích thị là một mầm họa hại nước hại dân.
Kỳ thực, Từ Trường Khanh đối với đàm đạo trong Tần Vương doanh trướng kia, vô thức so sánh Lý Thế Dân cùng Cảnh Thiên cũng không phải là không có đạo lý.
Tục ngữ nói, tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, trong mắt Từ Trường Khanh, Cảnh Thiên chính là người có tiềm chất anh hùng giống như Lý Thế Dân vậy. Tỷ như bọn họ đều là niên thiếu khinh cuồng, tỷ như bọn họ đối với một số việc đều vô cùng chấp nhất, tỷ như kiên định, tự tin, vô tiền khoáng hậu, dũng mãnh hào hùng…
Đương nhiên, hai vị này cũng có điểm cơ bản khác nhau.
Chí ít, Lý Thế Dân lo thiên hạ đại loạn, mà Cảnh Thiên lo thiên hạ bất loạn.
Hiện tại, Cảnh đại hiệp lo thiên hạ bất loạn này đang ở trong doanh trướng ôm đầu hoang mang, tâm thần đại loạn. Mà Lý Thế Dân lo thiên hạ đại loạn kia đang ở tại Tỷ Thủy Trấn khao thưởng binh sĩ, bình định quân tâm.
22.
Y cuối cùng cũng đã minh bạch một đạo lý, đối với những tên sắc lang, cho dù ngươi có thuần hóa hắn cả đời, hắn tuyệt đối không thể biến thành con cừu dịu ngoan thuần khiết.
Hắn chỉ có thể biến thành cầm thú thâm niên.
Hoặc giả.
Sói đội lốt cừu.
23.
“Đậu Phụ Trắng, ta nhất định phải cho huynh biết, vân vũ hợp hoan tuyệt không phải sự tình kinh khủng như trong trí nhớ của huynh… Huynh nhất định phải học hưởng thụ, học cảm thụ…”
Hắn dừng lại một chút, chậm rãi nói, “Đêm nay cần khắc chế chính là ta, không phải huynh. Ta nói rồi, một khi thần trí huynh chưa thông suốt, ta tuyệt đối không miễn cưỡng huynh. Nếu huynh vẫn còn sợ, có thể mở mắt nhìn ta. Nếu huynh thấy khó chịu, có thể dùng sức cắn ta. Dù thế nào, đêm nay ta vẫn sẽ cùng huynh. Đợi đến sáng sớm mai tỉnh lại, tất cả đều trở thành quá khứ.”
24.
Không thể nào, không phải đâu, không nên đối với ta tàn nhẫn như thế! Đấu với trời ta không sợ, đấu với đất ta không sợ, đấu với người ta càng không sợ, nhưng đấu với xà – ta không có kinh nghiệm a! Trước có người, sau có ma, giữa có mèo, giờ lại lòi ra cái thứ đầu người thân rắn. Ta đã trêu ai đã chọc ai, ta chỉ là thích một khối đậu phụ thôi, mệnh ta thế nào lại khổ như thế? Chuyện hôm nay phải giải quyết thế nào?
Ta còn không mau xử lý tạp vụ, đem khối đậu phụ đó gói khiêng về Du Châu, trước bái thiên địa sau động phòng hoa chúc, nói chung gạo nấu thành cơm… sinh ra một đám oa nhi. A, sai rồi, ta quên mất, Đậu Phụ Trắng tuy rằng bản lĩnh không ít, bất quá sinh oa nhi thì quên đi. Thôi cứ dứt khoát nhận nuôi một đám hài tử, lập thành một quân đoàn tiểu đậu phụ, mỗi ngày đều do Đậu Phụ Trắng chỉ huy tại tiệm cầm đồ Vĩnh Yên mà luyện tập, vừa hoạt động gân cốt vừa thu hút làm ăn, rảnh rỗi còn có thể trảm yêu trừ ma, tạo phúc thương sinh… A, nhân sinh đến thế này đủ mãn nguyện rồi!
25.
Nguyên lai sinh mệnh không thể nào thừa nhận thêm đau nhức!
Nếu sinh mệnh đã gần kết thúc, vậy còn gì phải kiêng kị nữa. Chuyện về sau nào ai biết được, không bằng tại thời khắc này thuận theo tâm mình, giải thoát chân tình theo gió bay xa.

Cá nhân ta thích nhất câu 5, 14, 15, 18 và 23. Càng về sau Cảnh Thiên càng chững chạc, nói đâu ra đấy, làm đâu ra đấy. Thích sự bố láo của hắn, cũng thích sự trân trọng của hắn đối với Trường Khanh. Haiz, vì yêu mà thuộc cả Đạo Đức Kinh, nhẫn suýt thành thái giám. Đọc Thục Thiên nhớ nhất những lần H hụt và kết thúc dưới sông của Cảnh Thiên =))

11 comments

5/03/2013 1:55 PM Reply

2/ Tiêu Ánh Hàn. Lúc hai vị Thiên Khanh vừa đến Địch Trần sơn trang.

3/ Trầm Trạch. Lúc Khanh nhi nhớ lại lúc nhỏ thì phải.

4/ Cảnh Thiên, Trùng Lâu. Lão bị Lâu ca xách đem tới Ma Cung từ Địch Trần sơn trang, sau đó, Lâu ca lại xách thêm Khanh nhi về. Lúc hai người nói câu này là lúc Khanh nhi khư khư giữ cuốn Thục Sơn bí kíp.

[Mình phục cái định nghĩa của lão sát đất =))]

7/ Chương 46 - Nhập hí quá sâu T~T Nhớ rõ luôn

8/ Cảnh Thiên. Lúc Khanh Khanh hôn mê. Lúc này lão còn bồng Khanh chạy lên chạy xuống núi lấy đồ nữa ^^

9/ Này là lúc Thiên ôm Khanh ngủ trong dịch trạm >"< Ta thích thích thích lúc này lắm. Bình yên như vậy, ôm nhau mà ngủ.

10/ Lúc ở bên bờ hồ gần dịch trạm. Lúc đó Khanh còn nói:"Sau này ta chết, có thể táng tại đây" ... ...

12/ Lúc hai người sóng vai đi bên bờ hồ ở Lương gia. Sau đó nhị vị còn chơi trò hỏi đáp =))

13/ Sắp bắt đầu trò chơi đây =)) Ta vẫn còn nhớ tư thế nhị vị lúc đó rất ư là ám muội.

14/ Vẫn là lúc đó, đúng không nhỉ?

15/ Ta yêu lão lúc này lắm lắm >"< Thuộc cả Đạo Đức Kinh, ôm Khanh trong lòng rồi giảng giải cho Khanh nghe...

---

Ta phải đi học rồi, lúc về nhớ tiếp :D [Mà nàng ơi, cho ta hỏi, câu số 5 là ở chương mấy vậy. Ta thích câu số 5 lắm nhưng mãi không nhớ ra được là nằm ở chương nào.



5/03/2013 7:32 PM Reply

Các đáp án nàng đưa ra đều đúng nhé. Đọc qua 1 lần nhớ được như vậy là quá siêu phàm :))

Thật trùng hợp, câu số 5 cũng là câu ta thích nhất, là câu ta tụng đi tụng lại suốt thời gian dài ám ảnh vì mối tình tam sinh tam thế của nhị vị Thiên Khanh. Nhưng ta sẽ không nói nó ở đâu đâu, cho nàng day dứt chết, không muốn day dứt thì tự tìm đi =))

7/16/2013 2:50 PM Reply

1/ Chương 13 – 5/ Chương 45 – Tìm được rồi hay không hay không? =))
16/ Chương 67 – Dĩ hạ phạm thượng =)) Đọc lại mới thấy thằng bé Ngũ hành tôn giả này khá, nằm bên cạnh giơ hai tay ê ê a a như hò hét trợ uy =))
18/ Chương 74 – Lang tâm tự thiết, tại ngoại ô Phục Ma Trấn
21/ Lão tự kỉ mộng xuân tình =)) Sáng ra ôm đầu tự kỉ tiếp
23/ Tại Tần doanh, Trường Khanh ngửi phải khí độc, Cảnh Thiên giúp y giải độc. Lúc này còn có Phong ca trong phòng nhìn trộm nữa?
24/ Chương 91 - Nữ Oa chi lệ, lúc nói chuyện với Thánh Cô ở Tần Doanh, Đậu Phụ Trắng đi pha sữa cho trẻ =))

------

Câu 17 là câu ta thích nhất, vậy mà đến giờ vẫn tìm chưa ra :((

7/16/2013 3:03 PM Reply

Hoan hô hoan hô, nhiệt liệt hoan hô, cuối cùng thì Đình Nhi đã tìm ra được câu số 5 kinh điển ở chương nào. Những câu khác đều đúng cả [xúc động]

Câu số 17 ta cũng khá thích, nó ko quá ấn tượng về ngữ điệu, không quá ngột ngạt cảm xúc, mà nhẹ nhàng quanh quẩn, lắng đọng thấm sâu...

Nếu Đình Nhi tìm mệt rồi và cần đến viện trợ thì ta sẽ giúp, vì nỗ lực của nàng để tìm ra gốc tích của hai mấy câu còn lại là quá phi thường rồi. Không bắt nạt nữa :))

7/16/2013 3:16 PM Reply

Có trợ giúp đúng không? *chớp chớp mắt* Yên tâm yên tâm, thế nào ta cũng xài thôi =v= mà để thêm mấy ngày nữa coi sao đã

7/16/2013 3:35 PM Reply

Tất nhiên có, riêng Đình thì bất cứ lúc nào =))

7/16/2013 3:36 PM Reply

Cô đối xử với người giết cô cũng tốt quá đi =)) *chạy*

7/16/2013 3:44 PM Reply

*xách dao đuổi theo*

7/20/2013 9:45 AM Reply

17/ Chương 72 – Chỉ xích thiên nhai. Đúng là gần ngay trước mắt mà xa tận chân trời mà =( Lúc trước có ghé qua chương 72 rồi, nhưng lại nghĩ đoạn ấy nằm ở cuối chương, kéo xuống cuối chương lại là đoạn khác nên bơ đẹp nguyên đoạn đầu luôn *lăn lộn* T...T Khóc ra nước muối luôn...

Nhưng mà, dù sao, chúng ta cũng gặp được nhau |o| |o| |o|

7/20/2013 9:48 AM Reply

Khá khen cho cô Đình, cuối cùng thì cô cũng tìm được rồi đây. Thật không uống công tán tỉnh lôi kéo Đậu Phụ Trắng đi riêng mà =))

7/20/2013 9:55 AM Reply

Oan cho tôi nha quan gia =))Tôi chỉ mới mơ thôi chỉ có kịp làm gì đâu =))

Post a Comment

Thục Thiên Mộng Hoa Lục