May 3, 2013

[Thục Thiên] Trích đoạn hay (Phần 2)

Written By Tích Vũ Lầu on May 3, 2013 | 19:56




Tác giả: Tiểu Chu Dữ Mặc

Biên dịch: Tích Vũ

Trích đoạn hay (Phần 2)


26.
Đậu Phụ Trắng, mặc kệ là huynh yêu ta, hay là hận ta, đều không sao cả.

Nói chung, chúng ta hiện tại.
Huyết lệ đan nhau.
Từ nay về sau, ai cũng không thể khiến chúng ta xa rời nữa.
27.
Cảnh Thiên nhất thời bị đè nén, trên đời còn có loại người như vậy, lúc ngươi cần hắn, hắn sẽ không bao giờ xuất hiện. Đến khi ngươi mong muốn hắn biến mất khỏi thế giới này, hắn lại lù lù đứng trước mặt ngươi như sét đánh ngang tai.

Ma Tôn Trùng Lâu chính là điển hình cho loại người này.
28.
“Trước đây, tại Du Châu thành nội, có một chú trư vừa anh tuấn vừa tiêu sái, nó hết ăn lại nằm, cho nên không có trư bà nào muốn gả cho nó. Vì vậy, nó cả ngày hướng lưu tinh cầu nguyện, lão thiên a, thỉnh ban cho ta một lão bà xinh đẹp hiền lành đi! Cứ lải nhải như thế liền một ngày một đêm, lão thiên gia rốt cuộc bị nó làm phiền không chịu nổi nữa, đành đưa xuống cho nó một cô nương ốc nhồi. Cô nương này thuộc thủy tộc, trong tộc của mình, nàng đứng hàng lão đại, huynh đệ tỷ muội bên dưới đều rất yêu kính nàng. Hơn nữa, nàng từ nhỏ rất hiểu chuyện, cũng rất có trách nhiệm, thấy thượng đế phái nàng đi làm nhiệm vụ, nàng cũng chủ động đáp ứng hạ phàm trợ giúp lão trư…” 


“...Huynh có đang nghe hay không? Nếu như không muốn nghe, có thể nói cho ta biết một tiếng. Không phản đối? Không phản đối ta đây liền tiếp tục… Đáng tiếc, cô nương ốc nhồi rất xấu hổ, mỗi lần chú trư muốn thân thiết đụng chạm, nàng sẽ vô thức trốn vào trong cái vỏ của mình. Trư rất phiền muộn a, cô nương ốc nhồi cũng hiểu được mình có điểm không phải. Vì vậy nàng  nghĩ muốn chui vào trong vỏ ốc tu luyện để thoát khỏi thân xác đó. Trước khi tu luyện nàng đã nói cho trư biết, ta vẽ một bùa chú vào lòng bàn tay ngươi, nếu như ngươi đói bụng thì cứ gọi tên ta, ta sẽ nghe được và ra ngoài cho ngươi ăn cơm. Một ngày lại một ngày, trư đói bụng. Vì vậy hắn hô tên cô nương ốc nhồi, gọi cô ra ngoài cho nó ăn, thế nhưng cô nương ốc nhồi thủy chung không nghe được, càng không thấy đi ra… Cuối cùng, một tháng trôi qua, cô nương ốc nhồi tu luyện thành công chui ra khỏi vỏ, vừa mở mắt nhìn liền thấy đầu heo gắt gao ôm lấy vỏ ốc của mình – nó đã chết!”
29.
“Như vậy đi, sau khi chuyện Ngũ Hành tôn giả kết thúc, ta lập tức mang huynh ly khai Thục Sơn, ai cũng không thể ngăn cản ta. Nếu như Thục Sơn ngũ lão ngăn cản ta, ta liền rút râu bạc của họ, hủy đi Vô Cực Các của họ, để một đàn tiểu đậu phụ, lão đậu phụ không còn chỗ niệm kinh. Huynh nguyện ý ở lại trong thành Du Châu là tốt nhất, chúng ta cùng nhau trông coi tiệm cầm đồ Vĩnh Yên…”
30.
Thiêu thân lao đầu vào lửa chẳng phải tự tìm tử lộ? 
Từ Trường Khanh nao nao, chẳng lẽ trong lòng con bướm đó, ánh sáng rực rỡ kia lại là thứ đáng trân quý nhất, khiến nó ngay cả tính mạng cũng chẳng cần, buông tha sinh mệnh dài lâu để đổi lại ôn tồn giây lát? 
Đốt cháy thân ta, hừng hực thánh hỏa, sống có gì vui, chết có gì buồn, vì thiện trừ ác, giữ lấy quang minh, hỉ nhạc sầu bi, tan thành cát bụi, thương thay thế nhân, vui buồn lắm vậy. Mà chú bướm kia lại có ai biết được, trong thời khắc tối hậu lửa thiêu đốt thân mình, chính là sự cam chịu đã đạt thành sở nguyện?
31.
Quên không được!

Quên không được! Liền phải nhớ cả đời!
Thế nhưng, nhớ cả đời, cũng chính là một đời không được giải thoát.
32.
Phía trước, cái gì cũng không có; phía trước, kết cục đã định rồi. Là ta phản lại lời thề giữa ta và ngươi, quả báo tất do ta gánh chịu. Đợi đến ngày ấy, ngươi dù có oán giận nguyền rủa, rồi cũng sẽ tan thành mây khói, sau đó tái nhập hồng trần, bão cát chôn vùi ta thành quá khứ xa xôi.
33.
“Từ đại ca, huynh có biết ngày đó vì sao ta đi theo huynh suốt hai quả núi không?”

“Không biết!”
“Bởi vì trông huynh rất thành thật, rất ngây ngô, khiến người ta vừa nhìn đã muốn khi dễ, hơn nữa khi dễ xong cảm thấy rất thoải mái. Cho tới bây giờ ta chưa thấy qua đạo sĩ nào hảo ngoạn như vậy. Ha ha ha ha… Không xong rồi, ta hiện tại rất muốn khi dễ huynh, làm sao bây giờ?”
“…”
34.
Kỳ thực, Đường lão thái gia không biết, duyên phận rốt cuộc là gì? Tựa như thứ đã định sẵn, cũng tựa như phải tự giành lấy cho mình. Cùng một đạo lý, có người lấy một xử nữ làm lão bà, cũng có người lấy một lão bà và coi là xử nữ. Kỳ thực với những người nghĩ thoáng một chút, chuyện bi thảm nhất của nhân sinh, không phải lão bà ngươi lấy được không phải là xử nữ, mà là lão bà người lấy được chỉ có thể cả đời làm xử nữ.
35.
"Y hiện tại là Thục Sơn đại đệ tử Từ Trường Khanh, không phải Cố Lưu Phương, không phải Lâm Nghiệp Bình. Tử Huyên, không phải mỗi một đoạn cảm tình đều có kết quả, cũng không phải mỗi một đoạn cảm tình đều được tiếp nhận, có nguyện ý trả giá hay không là chuyện của muội, có thể tiếp nhận hay không lại là chuyện của y.” 
36.
“Ta không nhiều lời như nữ nhân các người, mỗi chuyện từ nhỏ đến lớn của ba kiếp đều để ở cửa miệng, khiến cho người người ai cũng phải biết.” 
37.


“Các ngươi rốt cuộc là quan hệ gì?”

“Quân tử tri kỷ, đương đầu với hoạn nạn; đồng tâm hiệp lực, hiểu nhau đến bạc đầu. Hắn có nghĩa với ta, ta sao có thể vô tình với hắn? Ma Tôn mặc dù địa vị tôn quý, dọc ngang thiên địa không cố kỵ ai, nhưng đừng mơ tưởng ép hắn làm chuyện hắn không muốn.” Dưới ánh trăng vằng vặc, Từ Trường Khanh dung nhan như bạch ngọc. Bạch y chân trần nâng kiếm mà đứng, tóc đen bay loạn trong gió, dung sắc đạm mạc thản nhiên, đối mặt với khí thế bức người của Trùng Lâu, ánh mắt y không chút nào sợ hãi.
38.
Tương nhu dĩ mạt, bất như tương vong vu giang hồ!
39.
Trường Khanh, từ nay về sau, không bao giờ còn có thể thấy huynh bạch y trắng thuần, con ngươi thanh thiển, tiếu dung như hoa. Ta xoay người rời khỏi, mỗi bước đều đau hơn chết, thế nhưng ta vẫn phải bước đi, phải buông tay.

Ta, bại bởi thời gian, bại bởi số phận, bại bởi một người – là huynh!
Du Châu.
Thục Sơn.
Năm tháng còn lại, ta mặc thời gian cắt dần da thịt.
Mà huynh, mỗi khi khẽ chau đôi mày, có ai thay huynh vuốt thẳng ra?
40.
Cảnh Thiên, rơi vào tình cảnh này, ngươi và ta phải gánh lấy tội lỗi. Ngươi cho rằng, cùng lắm là chết thôi? Thế gian này biết bao nhiêu người lấy chết để trốn tránh trách nhiệm, nhưng chết đi rồi, có xóa được hết tội nghiệt hay không? Ngươi muốn điên cuồng chịu chết, tỏ cái dũng của kẻ thất phu?

Từ Trường Khanh không sợ chết, chỉ là, chết thì dễ, mà sống thì khó.
41.
Đỉnh Thục Sơn, thanh huy nhàn nhạt, tố y như tuyết. Từ Trường Khanh lẳng lặng đứng thẳng, mâu sắc ôn nhu: “Tiểu Thiên, đừng tùy hứng nữa! Bỏ kiếm xuống đi!” Hai chữ “Tiểu Thiên” nhè nhẹ thoáng qua, mà lại dài như vậy, mang theo thê lương muôn kiếp. 
Cảnh Thiên chầm chậm ngã xuống.
42.
“Vì sao trở lại? Y trước bờ vực tâm mê ý loạn mà vẫn nhớ phải rút Trấn Yêu Kiếm ra thay ta thoát tội, ta sao có thể bỏ đi để mình y chống đỡ. Vết thương của Thanh Vy chưởng môn không rõ ràng, y không muốn bán đứng ta, cũng không muốn lừa gạt sư môn, ngoại trừ lấy chết tạ tội, y đâu còn lựa chọn nào khác? Ngày đó ta từng nói với y, chuyện đã làm thì chính là đã làm, ta tự có trách nhiệm, sao có thể bắt y thay ta chuộc tội.”
43.
Mắt thấy bàn tay Từ Trường Khanh cực lực giữ ngực, năm ngón tay bấu chặt đến bật máu, Cảnh Thiên giận dữ quát lên: “Ngươi cũng biết đau, tâm ngươi cũng đau không chịu nổi? Vậy ngươi muốn làm anh hùng hảo hán cái gì!” Khuôn mặt quật cường của Từ Trường Khanh gần trong gang tấc, nhãn thần sáng như thu thủy, ngay cả mạch máu nơi cổ cũng rõ ràng. Trong nháy mắt này, từ sâu trong cõi lòng Cảnh Thiên dâng lên xung động muốn đốt cháy đối phương thành tro bụi, nuốt sạch vào bụng mình. Hắn giận dữ bừng bừng, huyết mạch sục sôi, không nghĩ ngợi liền cắn ngay một ngụm tại cần cổ tuyết trắng kia.
44.
“Nói cho cùng, Đậu Phụ Trắng, không cần biết rơi vào tuyệt cảnh thế nào, huynh và ta cùng sinh cùng tử, quyết không bỏ lại người kia một mình.”

‘Thanh phong minh nguyệt, bất kiến bất tán’
45.
Nguyên lai, trong lúc tức giận, Từ Trường Khanh đã điên cuồng bóp nát cổ tay phải của hắn. Nỗi đau trong lòng, đã vĩnh viễn niêm phong.

Thứ cuối cùng mà y để lại cho hắn, không phải là yêu, mà là đau!
Câu 45 làm mình đau vật vã không thể phục hồi. Nó đã đánh dấu sự chết tâm của Khanh, sự bất lực của Thiên và cái kết của chuyện tình Thiên Khanh. Kết thúc rồi, dù cho câu chuyện còn kéo dài thêm vài chương nữa, thì mối tình ấy, tại đây, cũng đã không còn lối thoát rồi.

7 comments

7/16/2013 3:09 PM Reply

26/ Chương 102 – Huyết lệ vi giám. Lúc rơi xuống vách núi, không có nước, nhưng có máu, từng giọt từng giọt chảy vào miệng, mặn đắng. Ta thì không biết máu có mặn đắng hay không, nhưng đọc đến đó ta cảm thấy mặn đắng.
27/ Chương 103 – Tự thị cố nhân. Vâng, Lâu ca bá đạo =] Sớm không đến, muộn không đến, đến toàn giờ linh.
28/ Chương 105 – Nguyệt hạ thương lang. Khanh hôn mê, Thiên ôm Khanh vào lòng, kể chuyện cho Khanh nghe. Có lẽ ta ích kỷ thật, lúc nghe Thiên kể chuyện, trong đầu ta có một ý niệm thế này, nếu Khanh mãi mãi không tỉnh dậy nữa, cứ an an bình bình như vậy, nằm trong lòng Thiên, không phải... cũng rất tốt sao? Có chuyện gì không vui, khi ngủ sẽ vĩnh viễn quên đi.
29 - 30 - 31 - 32/ Chương 108 - Phi nga phác hỏa, lúc Trường Khanh vừa tỉnh lại ở Tần doanh
33/ Lúc Tiểu Phỉ chết . . .
34/ Thiên kể chuyện cho Tiểu Nguyên nghe nhưng thực chất đang nói về vụ Tố Nương.
35/ Chương 126 - Chích nhược sơ kiến. Câu nói tuyệt vời của Thánh Cô.
36/ Chương 126 - Lão đại nói với Tuyết Kiến.
37/ Trên đỉnh Thục Sơn, Lâu ca sai Khê Phong đi bắt (nhầm) người, Đậu Phụ Trắng ra tay chặn lại, lúc này anh ấy mới từ từ nhận ra người đêm đó là ai.
38 - 39/ Chương 135 - Chân tướng rõ ràng...
40/ Chương 136 - Tử dịch sinh nan
41/ Chương 137 - Thiết song u cấm. Đỉnh Thục Sơn, thanh huy nhàn nhạt, tố y như tuyết, Từ Trường Khanh gọi hai tiếng "Tiểu Thiên"
42/ Chương 138 - Tình liệt như hỏa - Tại thạch ốc Thục Sơn
43/ Chương 138 - Tình liệt như hỏa, cả hai người, lúc này đều điên rồi.
44/ Chương 139 – Sinh tử chi ước
45/ Chương 140 – Ái hận phi hôi,

Tình đến lúc nồng, tình hóa bạc.

Chung quy, tất cả ái hận cũng chẳng là gì.

7/16/2013 3:29 PM Reply

Cứ tưởng thời gian qua rồi mọi thứ sẽ đều lắng xuống, đau lòng, khó chịu, day dứt, tiếc nuối, rồi cũng chẳng còn gì, ai ngờ, một ngày, những dòng này được lật lại, cảm xúc lại ngổn ngang rồi. Đình ơi, cô giết tôi rồi...

7/16/2013 3:35 PM Reply

Tôi cũng đã chết rồi, có cô đi cùng con đường đến hoàng tuyền của tôi sẽ vui vẻ hơn :)) Ít nhất cũng có người bầu bạn ngồi ngắm Ưu Đàm huyết sắc

7/16/2013 3:41 PM Reply

Ôi ôi, thế là Thục Thiên khép lại kéo theo 1 truyện tình bách hợp ngược tâm quằn quại khác. Tiêu Ánh Hàn, giờ huynh đang phiêu dạt nơi nào? Về xác nhận giúp muội 1 câu xem Ưu Đàm rốt cuộc dẫn người ta đi loằng ngoằng những đâu :((

7/16/2013 3:51 PM Reply

Nói cái này hơi phũ một chút, nhưng mà lúc coi MV Nghịch thiên chi lệ, ngược tâm quằn quại cực kì thương tâm, đến lúc Tiếu Tiếu ca ca ngã xuống, trong đầu chợt hiện lên câu này, "Chết tới mấy góc quay lận" Thế là cười sằng sặc, vừa khóc vừa cười vừa muốn đấm bản thân một phát.

7/16/2013 4:02 PM Reply

Ờ công nhận, nàng nói ta mới để ý, đúng là cảnh Hàn ca chết máy quay lia gần lia xa, lia trái lia phải, lia trước lia sau đủ cả. Ây da, vậy mới nói, mỹ nhân có cái giá của mỹ nhân, người ta là mỹ thụ mà, chết cũng phải chết kiểu thụ =))))

A men, tội lỗi tội lỗi, nhưng mà e muốn nhìn a chết thêm mấy lần nữa @_@

7/16/2013 4:14 PM Reply

Vậy là từ nay lương tâm bớt cắn rứt mấy phần =))) Tiếu Tiếu ca ca, đâu phải mình em phũ phàng với anh >v<~

Post a Comment

Thục Thiên Mộng Hoa Lục