Chương 04 – Giang Nam
Ngạn
Tác giả: Thu Đại Ảnh
Biên tập: Tích Vũ
Giang nam ngạn, vân thụ bán tình âm. Phàm khứ phàm lai thiên diệc lão,
triều sinh triều lạc nhật hoàn trầm. Nam bắc biệt ly tâm.
Hưng phế sự, thiên cổ nhất triêm khâm. Sơn hạ cô yên ngư thị hiểu, liễu
biên sơ vũ tửu gia thâm. Hành khách mạc đăng lâm.
- Vương Kỳ - <<Vọng
Giang Nam>>
Trong bóng liễu, cảnh trí đình viên
thủy tạ cũng thật tinh xảo, suy cho cùng Giang Nam phong vật, so với nơi khác vẫn
hơn vài phần linh tú.
Mưa lất phất bay, nhẹ ấm nhẹ hàn,
đình uyển xuân ngập tràn hoa đào nở. Phấn hoa điểm nhẹ bạch y, khiến người vốn
lạnh lùng trở nên ôn nhu kì lạ. Phương Tiểu Hầu gia phất áo bào, chậm dãi rời
khỏi Trung Đình, chỉ thấy một bức tiên tử giáng trần, đào hoa điểm xuyết nhân
gian thắng cảnh, tâm tình trở nên ấm áp, trên mặt không giấu nổi ý cười.
"Vô Tình huynh thức dậy thật sớm."
Thản nhiên đến gần, thong thả ngồi xuống, Phương Ứng Khán nhanh nhảu bắt chuyện.
"Tiểu Hầu gia không phải cũng vậy
sao?" Liếc mắt một cái, Vô Tình tự rót lấy chén trà, hương trà trong miệng
thơm mát vấn vương. Nhẹ buông chén, Vô Tình thu lại hai tay, ngón tay cân xứng
thon dài, mềm mại hơn nữ tử, nhưng cũng vô cùng sắc bén, là thứ người trong
thiên hạ không một ai dám khinh thường. Nghĩ đến dây, Phương Ứng Khán có chút
thất thần.
"Hôm nay chúng ta đi dạo xung
quanh, được không?" Lấy lại tinh thần, Phương Ứng Khán nghiêng đầu cười đến
vô cùng ngây thơ, vô cùng trong sáng, đến nỗi không ai nỡ cự tuyệt - Bất quá tựa
hồ, có người cũng không có ít định cự tuyệt lần nữa.
"Tiểu Hầu gia xin cứ tự
nhiên." Vô Tình khoanh tay, tỏ ý không phản đối. Dù sao thì, trước khi đi
Giang Nam họ đã có ước định, hành trình lần này toàn bộ do Phương Ứng Khán quyết
định. Cũng may hắn là người biết thấu hiểu tâm tư, không đến nỗi chọn những nơi
khiến Vô Tình buồn chán.
Gió xuân mềm mại thổi qua, Phương Ứng
Khán để ý, phủi đi trên vai người kia những bột phấn hoa dày như tuyết phủ; thế
nhưng, tay áo hắn cũng đầu phấn hương, thế mà bản thân lại chẳng hề để ý.
Bên bờ liễu, trong rừng cây, chim
muông ríu rít gọi xuân quang, bạch y nhân đi rồi, mọi thứ trở về yên tĩnh.
Đất Ngô Sở xưa nay trù phú, chợ
phiên buôn bán tấp nập, rộn ràng nhốn nháo, cũng vất vả bon chen. Phương Ứng
Khán tự mình giúp Vô Tình đẩy luân y, tự nhiên như vốn là phải thế. Hắn cẩn thận
khống chế xe đi tới, không có nửa điểm chậm trễ, thậm chí so với Tam Kiếm Nhất
Đao Đồng [bốn tiểu đồng bên cạnh Vô Tình]
lại càng cẩn thận hơn, Vô Tình chẳng biết nói gì. Người xung quanh nhìn thấy
hai nhân vật kỳ lạ này liền tò mò ghé mắt, thế nhưng Phương Tiểu Hầu gia trước
sau an nhiên phớt lờ.
Phương Ứng Khán địa vị tôn quý nên
ít khi tản mạn đi dạo như thế này; Vô Tình thì án vụ bận rộn, cho dù ra ngoài
phá án cũng thường không có thời gian rảnh rỗi mà thưởng thức phong cảnh xung
quanh, chỉ có lần này thật sự tạm hoãn công vụ, cùng Phương Ứng Khán đồng hạ
Giang Nam. Cảm nhận được Giang Nam cổ quận phồn hoa, cuộc sống thuần phác, Vô
Tình không khỏi âm thầm than thở, so với kinh sư ngột ngạt tranh đấu, nơi này
khiến cho lòng người thanh tịnh đi nhiều. Chỉ là... Giang sơn bao lần khuynh đảo,
phồn hoa này có thể duy trì được bao lâu?
Ước chừng vì Phương Ứng Khán trang
phục quá mức quý khí, cho nên đi đến đâu hai bên tiểu thương cũng tận lực la
hét mời chào, chỉ sợ lỡ mất một vị khách sộp. Phương Ứng Khán mỗi lần như vậy đều
chỉ liếc mắt một cái như cưỡi ngựa xem hoa, không hề để ý thứ gì.
"Hai vị công tử dừng bước dừng
bước, xem qua ngọc bội thượng hạng này…” Hai người đi qua một gian hàng, bị lão
bản cực lực giữ lại. Vô Tình chỉ quét mắt qua, đang muốn thôi, đã thấy Phương Ứng
Khán đưa tay cầm lấy một miếng ngọc bội, cười tủm tỉm.
"Biên nhật xuất tây biên vũ, đạo
thị vô tình khước hữu tình [Phía đông mặt
trời lên, phía tây mưa vần vũ, nói là vô tình nhưng cũng thật đa tình]…Làm
sao lại khắc hai chữ “Vô Tình” này nhỉ... ?" Phương Ứng Khán cầm lên một mảnh
ngọc bội giữa cả rừng ngọc lung linh, tuy nói tay nghề trạm trổ có thể miễn cưỡng
tính là thượng phẩm, nhưng mà người tinh ý vừa nhìn cũng có thể biết ngay nó là
thứ thô sơ, chẳng phải bảo vật gì. Chỉ là, hai chữ khắc trên thân ngọc bội… Phương
Ứng Khán vẻ mặt vui đùa, cúi nhìn người đang ngồi trên luân y, cao giọng đọc
to, lại hỏi thêm câu một câu.
"Xem nhị vị công tử cũng là
nhân vật không tầm thường, ngọc này mặc dù nói “vô tình” nhưng lại không phải
vô tình, chẳng phải vẫn là vật mà tình nhân thường tặng nhau hay sao. Hơn nữa,
vô tình, vô tình thì sao? Hãy nhìn xem Lục Phiến Môn Vô Tình tổng bộ nổi danh
thiên hạ, cũng lại thực là người hữu tình?”
"Chờ chút..." Nghe đến đây
Phương Ứng Khán thú vị bật cười, vội vàng cắt ngang, "Xem ra ngươi rất
kính trọng Tứ Đại Danh Bộ nhỉ?”
"Đương nhiên!" Vẻ mặt hòa
khí của lão bản đột nhiên trở nên khoa trương, tâm tình sục sôi vội vàng khẳng
định, vuốt vuốt chòm râu, lại tiếp tục một phen miệng lưỡi lưu loát, "Nói
cho ngài biết, ta bái phục nhất chính là người đứng đầu Tứ Đại Danh Bộ - Vô Tình.
Ngài nói xem, một người bất lương vu hành [hai
chân không thể đi lại], tuổi trẻ mà đứng đầu Tứ Bộ, thật sự là giang hồ
truyền kỳ! Đều nói Vô Tình công tử tuổi còn trẻ, trí túng thiên hạ, kinh tài
tuyệt diễm, phong tư thoát tục, mà tâm địa thanh chính, khuông phò chính nghĩa,
ám khí xuất thần nhập hóa! Được người giang hồ tôn xưng “minh khí”…”
Ho nhẹ một tiếng, Vô Tình cúi xuống
nhìn chằm chằm đầu ngón tay, cắt đứt một phen ca ngợi thao thao bất tuyệt của
người kia. Bởi thế Phương Ứng Khán đứng một bên không nhịn được cười, bản mặt của
hắn khiến người ta rất không được tự nhiên. Lão bản rốt cục cũng cảm thấy bản
thân lỡ miệng, liền chuyển sang chuyện khác "Các ngài xem ngọc này, điêu
công bậc này tuyệt đối là thượng phẩm."
Nắm chặt vạt áo, Phương Ứng Khán cười
như trúng tà, dù vậy vẫn ung dung hỏi, "Theo như ngươi nói, ngọc này nhất định
là rất có giá trị? Không biết... mấy chục lượng bạc này đủ mua không vậy.”
Lão bản mập mạp trợn mắt há mồm,
nhìn chằm chằm mấy thỏi bạc chỉnh tề trong tay Phương Ứng Khán, kinh ngạc nói
không nên lời, đâu rồi mấy lời “xuất khẩu thành chương” thao thao bất tuyệt. Giờ
chỉ còn ngấp ngứng được vài ba từ, “Này, này, này, này... Đương nhiên đủ,
không, không không, rất, hơn nhiều..."
Thản nhiên đem bạc tung đi không
thèm nhìn lại nửa mắt, cầm lấy miếng ngọc vừa rồi, Phương Tiểu Hầu gia tuấn mỹ
cười, ánh mắt nhìn người kia chăm chú, "Không, miếng ngọc này là có tên Vô
Tình danh bộ, đương nhiên, giá này e còn chưa xứng đáng."
Cảm thấy được ý tứ của Phương Ứng
Khán, Vô Tình giương mắt, không khỏi mím môi bật cười. Nguyên lai, ngày xuân ấm
lòng người như vậy.
Nhìn thân ảnh hai người dời đi, lão
bản mới hơi sực tỉnh. Cứ như tiền tài trời ban, cố sức vân vê dụi mắt, lại hung
hăng véo chính mình một cái, đau. Ngẫm lại lời đồn kia dường như lờ mờ ăn khớp
với vị bạch y công tử, lão chợt lóe lên một ý niệm, sau lại thất thanh tự nói,
“Không thể nào... Ta này nhất định là đang nằm mơ rồi!”
"Ngươi vốn không cần tốn tiền
như thế mua miếng ngọc này." Khi đã đi xa rồi, Vô Tình có chút nhíu mày,
ghé mắt thản nhiên nói.
Phương Ứng Khán từ chối cho ý kiến,
chỉ cười, cúi xuống, khí tức ấm áp phả vào tai người kia, nhân lúc y còn chưa kịp
ý thức được mà né tránh, hắn thảnh thơi nói một câu, "Ta nói rồi. Ngọc của
Vô Tình công tử, đáng giá." Đáng giá, dù bao nhiêu, cũng đáng giá.
Lòng bàn tay nhẹ nhàng giao nắm, gió
thổi loạn tay áo, dương con mắt, nhìn thuyền đến thuyền đi, trông triều lên triều
xuống. Ngàn năm suy thịnh, cũng chỉ ướt vạt áo mà thôi.
Phương Tiểu Hầu gia phiên phiên giai
công tử, quý giới như lan, phục sức sử dụng đều là nhất đẳng. Chỉ có sau lần
này trở về kinh sư, không ít người ngạc nhiên phát hiện, bên cạnh hắn có một thứ
không bao giờ rời thân, là một khối ngọc hết sức bình thường, độ tinh xảo hoàn
toàn không hơn những khối ngọc khác, vậy mà hắn lại vô cùng trân ái giữ gìn. Có
người hiếu kỳ hỏi nguyên do, phiên vân phúc vũ Phương Tiểu Hầu gia chỉ là lạnh nhạt cười trừ. [Phiên thủ vi vân phúc thủ vi vũ - Lật tay
là mây, úp tay là mưa. Ý nói anh mà nổi hứng khua tay là loạn cả thiên hạ]
Vì vậy lời đồn đại đủ kiểu hình
thành, mà vị công tử ở trong Tiểu Lâu của Thần Hầu Phủ, cách biệt thế giới phồn
hoa náo nhiệt của đất kinh kỳ kia, chỉ lắc đầu, bên môi ý cười như có như
không.
Ý tứ hàm xúc trong đó, không một ai
có thể hiểu được, chỉ có, ta cùng ngươi nhất tâm giải cộng.
Post a Comment