May 30, 2012

[NMGN] Chương 03 - Giang Nam Trúc

Written By Tích Vũ Lầu on May 30, 2012 | 22:32


Chương 03 – Giang Nam Trúc

Tác giả: Thu Đại Ảnh

Biên tập: Tích Vũ

Giang Nam trúc, thanh nhuận tuyệt tiêm ai. Thâm kính dục lưu song phượng túc, thiên ánh tiểu đào khai. Phong nguyệt ảnh bồi hồi.

Hàn Ngọc sấu, sương tản tín tương thôi. Phấn lệ không lưu trang điểm tại, dương xa tằng bàng thúy chi lai. Long địch mạc khinh tài.

Dịch thơ:

Trúc Giang Nam, nhẹ nhàng như cát bụi. Con đường nhỏ, lưu dấu vết hai người. Bên kia Đào ra quả, trăng với gió bồi hồi.
Hàn Ngọc gầy, sương trắng như thúc giục. Lệ tuôn rơi, chẳng giữ được phấn trang. Dương Xa ở nơi nào, sáo rồng không thấy tiếng.

- Vương Kỳ - <<Vọng Giang Nam>>

Mưa vừa mới tạnh, con đường mòn lên núi vẫn còn ẩm ướt. Trên núi, chim chóc líu lo, suối chảy róc rách, một cơn gió thoảng qua, đong đưa ngọn cỏ. 

Giữa tiểu đình có một cây cổ cầm, bạch y công tử khoan thai ngồi. Bốn phía đều là trúc, vắng lặng, yên tĩnh, cách biệt với trần tục. Giữa rừng trúc, tiếng đàn cùng tiếng nước hòa vào nhau.

Bỏ mặc hồng trần hỗn tạp, Phương Ứng Khán thong thả gảy đàn, vô cùng nhàn hạ. Nếu nhìn thấy hắn lúc này, bất cứ kẻ nào cũng sẽ tin rằng Phương tiểu Hầu gia không khác gì bạch liên thanh nhã. Trên thực tế, chỉ cần với Vô Tình cùng một chỗ, dù chỉ nghe tiếng gió tiếng đàn, cũng đủ cho Phương tiểu Hầu gia cả ngày ngoác miệng.

Màu xanh của trúc càng làm nổi bật bạch y, người ngồi đối diện lạnh lùng thanh nhã, phiêu dật xuất thần. Sóng mắt lưu chuyển, Phương Ứng Khán chăm chú nhìn Vô Tình không chớp mắt, khóe môi cong lên thành một nụ cười.

Vô Tình ho nhẹ một tiếng, bị hắn nhìn như vậy có chút không được tự nhiên, phảng phất như trong ánh mắt kia có chút gì mê hoặc. Mặt y đỏ lên, nghĩ đến đêm qua dưới ánh trăng hai người dây dưa gắn bó. Hơi ấm vẫn còn đây, khẽ chạm tay vào đôi môi, băn khoăn lưu luyến.

Nhìn Vô Tình ánh mắt lảng tránh, Phương Ứng Khán càng thích thú vô cùng.

Lấy lại bộ dáng quân tử ôn nhã, hắn gảy thêm một khúc đàn. Xong xuôi, hắn dựa vào thạch bàn, vẻ mặt biếng nhác.

“Vô Tình huynh, ta đàn ra sao?”

“Tiếng đàn trong suốt chính trực, tất nhiên là thượng phẩm.” Con mắt chỉ suy tư trong chốc lát, Vô Tình lại như trước ngắn gọn trả lời.

“Ồ!” Phương Ứng Khán phất tay, không gian lại vang lên tiếng đàn như nước chảy. Ngồi trên ghế đá, vẻ mặt hắn tỏ ra mong chờ, cười tủm tỉm hỏi: “Thế còn khúc này của bản Hầu như thế nào?”

“Tiểu Hầu gia lục nghệ đều tinh, thông minh tĩnh tuệ, cầm kỹ đương nhiên cũng không thể tầm thường.” Chỉ do dự trong chốc lát, Vô Tình lại chậm rãi đáp lại.

Phương Ứng Khán cười đến ngây thơ, chỉ thiếu mỗi khom người đáp lễ, khiêm tốn nói: “Không dám không dám, Vô Tình công tử cầm nghệ ít ai sánh kịp, được huynh ban tặng lời khen, Ứng Khán vô cùng hổ thẹn.”

Vô Tình bỗng dưng ngẩng đầu, nhìn thẳng vào hắn, lông mi mỏng manh thanh tú, ánh mắt trong suốt sắc sảo: “Chỉ là, trong tiếng đàn có thứ lệ khí sát phạt không tản ra được.” Đôi mắt y lạnh lùng bình tĩnh, trực tiếp nói thẳng vấn đề.

“Ha ha, sát phạt? Vô Tình huynh nói đùa rồi.” Phương Ứng Khán trưng ra một tràng cười sang quý, lại như ôn hòa, biếng nhác nói: “Cầm khúc xưa nay, tỉ như “Quảng Lăng”[1], khí thế phẫn nộ, chẳng phải là mạnh mẽ nói chuyện chết chóc xưa kia, sao có thể không mang sát phạt chi khí? Lại như  khúc “Thập Diện”[2], Sở Bá Vương lạc giữa vòng vây, gió thổi tứ phía, tình thế nguy cấp, làm sao không sôi trào máu lệ?” Hắn chậm rãi đứng dậy, chắp tay lãng đãng cười, trong mắt là ngạo khí coi khinh thiên hạ, “Đại trượng phu kiến công lập nghiệp, tráng chí lăng vân, khí nuốt sơn hà. Giang sơn cẩm tú, sao có thể buông tay? Loạn thế kiêu hùng, chí tồn cao xa bàn mưu tính kế!” Từng lời hắn nói ra đều chắc nịch rõ ràng, không cho phép phản bác.

Vô Tình sắc mặt có vài phần tái nhợt, ánh mắt biến hóa, đối với vị công tử vương hầu hô phong hoán vũ trước mặt, y chỉ trầm mặc không biết nói gì. Trầm ngâm chốc lát, y cười, cực nhẹ, cũng cực hàn, tựa như đao phong tịch mịch sắc bén, mỗi chữ mỗi câu, đều thực vững vàng, “Ý nghĩ như vậy, thứ lỗi Vô Tình không thể đồng tình. Tiểu Hầu gia, thương, sinh, hà, cô? [Chúng sinh phải làm sao?]

Phương Ứng Khán không nói gì, chỉ trưng ra cái vẻ mặt “Ta chỉ biết vậy”, khí phách nuốt sơn hà đột nhiên biến mất, thay vào đó là vẻ mặt cợt nhả vô lại. Hắn hướng về phía cây cầm, phất tay áo ngồi xuống, ngón tay thon dài lướt trên dây đàn, mặt như hoa đào, nhân gian ngây ngất, thong thả nói, “Bất quá…”

Vô Tình giật mình nghe được một câu sau cùng, “… Ta đương nhiên càng nguyện ý vì Nhai Dư mà làm chuyện khác…”

Giữa dòng thanh âm như nước chảy mây trôi, còn ai rảnh mà so đo lời xưng hô kia có quá mức thân mật hay không nữa?

Rõ ràng là, Cao Sơn Lưu Thủy, Phượng Cầu Hoàng…

Thật thật giả giả, giả giả thật thật, nói giả là thật thì thật lại là giả, một người vui cười một người chăm chú, đều quá nhẫn nại rồi.

Phương tiểu Hầu gia cười giảo hoạt không khác gì tiểu hồ ly. Vô Tình vô cùng vất vả mới kiềm chế được cái ý nghĩ muốn phóng một bả ám khí vào mặt hắn.

“Cành trúc, cành trúc, lệ ngân ký gửi tương tư…”

Trước đình, trúc xanh ngả mình theo gió, có chút ngổn ngang.

“Điều nói Tương Phi Trúc[3] vốn là từ nước mắt Nga Hoàng, Nữ Anh mà thành…” Vô Tình thúc xe lăn đến gần, có chút ai thán, “Chung quy là một khối tâm si thiên cổ. Nước mắt rơi thành trúc, khó trách vừa đến đã có cảm giác bi thương.”

“Trúc thật thanh nhã, thật khiêm hòa, thật ngạo cốt. Thanh nhuận vô song, không thẹn với cái danh quân tử.” Vô Tình trầm mình trong cảm giác u hoài, thưởng thức cái đẹp của Giang Nam xuân trúc.

“Ha ha, không dứt ra được rồi.” Phương Ứng Khán che quạt mà cười, lại có vẻ như than trách, “Trúc ơi trúc, ngươi đừng cô phụ mối “tương tư” này.”

Sơn đạo chiều muộn in vết bánh xe, trời đất chung quy cũng muốn phóng tình. Mặt trời dần tắt, gió thổi mạnh lên, giống như cõi lòng tình nhân sâu kín.

“Không biết Vô Tình huynh có hứng thú không…Nghe nói măng xuân sau cơn mưa, chính là món đặc sản của Giang Nam này đấy.”

Cứ thế cứ thế, cực lực mà mời.

Chỉ là, gió mát thoảng qua lúc này, ai biết được rồi sẽ đến đâu…



[1] Tức "Quảng Lăng Tán". Nhắc đến khúc nhạc này thì phải nhắc đến hai câu chuyện, chuyện của thích khách Nhiếp Chính thời Chiến Quốc và chuyện của Kê Khang.

Cha của Nhiếp Chính vì Hàn Vương mà đúc kiếm, do trễ ngày giao kiếm mà bị thảm sát, Nhiếp Chính vì trả thù cha luyện đàn mười năm, nổi tiếng khắp nơi, được Hàn Vương triệu vào đàn. Nhiếp Chính nhân cơ hội này giết chết Hàn Vương rồi hủy dung tự tử để khỏi liên lụy thân nhân. Người đời sau vì cảm khái câu chuyện này mà soạn nên khúc "Quảng lăng tán".

Sáu trăm năm sau, đời Ngụy Tấn, có Kê Khang là một nhạc gia nổi tiếng trong nhóm “Trúc Lâm thất hiền” đã phát triển khúc này thành một khúc nhạc tuyệt luân. Đương thời họ Tư Mã đang tiếm quyền Tào Nguỵ, Kê Khang tài giỏi nhưng tính cương liệt, đứng về phía nhà Nguỵ một mực tỏ thái độ không hợp tác với họ Tư Mã. Sau ông bị kết tội làm loạn triều chính và chặt đầu giữa chợ, trước khi chết ông đã tấu khúc "Quảng lăng tán" một lần cuối cùng rồi thốt lên rằng: "Quảng Lăng Tán từ nay thất truyền!" (Nguồn: Trung Hoa thập đại danh khúc)

[2] Tức “Thập Diện Mai Phục”. Nhạc khúc này miêu tả tình cảnh quyết chiến oanh liệt cuối cùng của chiến tranh Sở Hán vào năm 202 trước công nguyên. Trận ấy, tứ diện Sở ca, bốn bề mai phục, Hạng Vũ phải tự tử ở Ô Giang, Lưu Bang giành được thắng lợi. (Nguồn: Trung Hoa thập đại danh khúc)

[3] Trúc Tương Phi: trúc đốm (tương truyền Vua Thuấn đi tuần ở Thương Ngô bị băng hà, hai vợ Vua Thuấn thương chồng than khóc ở khoảng giữa Trường Giang và Tương Giang nước mắt vẩy lên cây trúc, từ đó da trúc có đốm

Post a Comment

Thục Thiên Mộng Hoa Lục