Tự tằng
tương thức yến quy lai, tiểu viên hương kính độc bồi hồi[1]
Tác giả: Kim Linh Nhi
Biên tập: Tích Vũ
Mười lăm tháng tư, hoàng cung đại nội.
Trăng thanh gió nhẹ, cách đó không xa, chính
điện truyền đến một trận ồn ào, hỗn loạn. Chúng quan viên uống rượu cười vui.
Bên hành lang chính điện, Vô Tình kích nhẹ luân y, muốn rời khỏi chỗ này xa một
chút, bất giác đi về phía hậu viên. Đến lúc không còn nghe thấy thứ thanh âm ồn
ào kia nữa, Vô Tình mới dừng lại, thở ra một hơi, cả người trầm mặc.
Lúc này mới là đầu hạ, đêm xuống khí lạnh dâng
lên, làm cho cái nóng bức ban ngày tiêu tán đi không ít. Hoa viên trong hoàng
cung cây lá xanh tốt, rực rỡ gấm hoa. Lúc này, hoa đều đã tàn, cành lá ngược lại
dậy lên sức sống, một cơn gió thổi qua, liền xôn xao rung động. Xa xa, trong vườn
cây rậm rạp, mấy con đom đóm lập lòe. Ánh trăng nhuộm xuống cảnh vật, nhuộm hoa
cỏ, nhuộm cả thân người.
Vô Tình bình thản nhắm mắt lại, hưởng thụ hồi lâu không gian thanh tĩnh này. Hai năm đến đây, cũng dần thành danh, tại Lục Phiến Môn y đã phá được hai mươi án tử, còn có vài khởi đại án. Trong kinh thành dần truyền tụng, Lục Phiến Môn có một thiếu niên bộ đầu ngồi xe lăn, phá án chuẩn xác, xử sự tỉnh táo kín đáo, cẩn thận tỉ mỉ, vốn là đại đệ tử của Gia Cát Tiểu Hoa. Bởi vì lúc bắt phạm nhân không lưu tình, ra tay tàn nhẫn, những bộ khoái trong Lục Phiến Môn nhiều khi nói đùa: Tuổi còn nhỏ vậy mà đã vô tình, sau này thì thế nào đây? Vì thế cái tên “Vô Tình” từ Lục Phiến Môn truyền ra, mặc dù lúc đầu chỉ là cái tên không ai thèm để ý, đến hôm nay, nha môn lớn nhỏ trong kinh thành, không ai không biết: Lục Phiến Môn, Gia Cát Tiểu Hoa có một đại đệ tử, đôi chân tàn phế, sở trường ám khí, ra tay vô tình, bởi vậy mà được gọi là Vô Tình. Nhưng hơn phân nửa số đó lại chưa từng thấy qua vị thiếu niên bộ đầu đó. Chỉ biết rằng, đó là một thiếu niên công tử, hai chân tàn phế, ngồi trên luân y, ám khí trác tuyệt, án tử đã vào tay, không cái nào không thể phá.
Cảnh trí ở hậu viên quả thực không tồi, mặc dù
không được tinh tế ảo diệu, kỳ trân dị thảo như ở ngự hoa viên, nhưng cũng là
hoàng cung đại nội, hơn nữa cũng tương tự hoa viên tại “Nhất Điểm Đường”. Giờ
khắc này, ngay trong hậu viên, bóng cây đung đưa, sương sớm đọng lại, cánh hoa
tinh xảo, phiến lá rõ ràng, trăng tròn mười lăm tỏa ra biết bao linh khí, cứ
như chẳng phải trốn nhân gian. Vô Tình mở mắt, thưởng thức mỹ cảnh, xa xa đom
đóm lập lòe bay, nhất thời bừng tỉnh, đang ở chốn nào?
Không biết đã qua bao lâu, một thanh âm lạ
vang lên phá vỡ không gian tĩnh mịch: “Đên trăng mười lăm, giật mình tiểu viên có
phải chốn nhân gian, là tại hạ đã quấy rầy nhã hứng của huynh đài.”
Người tới y quan hoa mỹ, thân hình cao ráo, bạch
y như tuyết, chính là loại gấm vóc tốt nhất kinh thành, cổ áo, tay áo, đường
may đều vô cùng tinh tế, đầu đội Tử Kim Bát Bảo Quan, mặt như quan ngọc, mày kiếm
mắt sáng, ý cười trong suốt, nét mặt chân thành.
Vô Tình lúc này đã thu hồi ám khí định phát,
nhìn về phía người nọ, không rõ người tới có thân phận gì. Xuất hiện trong
hoàng cung đại nội, không phải là quan lại, thì cũng là người quyền quý, nghĩ đến
nhất định là vị quan cao nào đấy nhất thời tò mò mà đi lạc đến chỗ này. Lại thấy
hắn mặc dù đường đột nhưng nói năng rất hữu lễ, khí độ không giống mấy tên quan
quen thói ăn chơi trác táng, lại cùng y tuổi tác tương đồng, đều là thiếu niên,
liền sinh ra một chút hảo cảm, khẽ gật đầu đáp lễ: “Không sao.” Nói xong, y
chuyển động luân y, ý muốn dời đi.
“Huynh đài có phải là trách tội tại hạ, làm phiền
huynh ở chỗ này ngắm trăng. Mặc dù hậu viên cảnh đẹp, nhưng cũng không tránh khỏi
thê lương. Không bằng tại hạ bồi huynh nói chuyện, giải nỗi muộn phiền, có được
hay không?” Thiếu niên này nhìn thấy Vô Tình có ý dời đi vội vàng lên tiếng.
Vô Tình nghĩ cũng đã muộn rồi, người trong yến
hội hẳn cũng tản mát cả, thế thúc phỏng chừng cũng phải trở về Thần Hầu phủ,
bèn nói: “Ta phải đi rồi, thỉnh cứ tự nhiên.” Nói xong thúc luân y dời đi.
“Huynh đài, xin hỏi phủ đệ ở đâu?”
“Đêm đã khuya, hoàng cung đại nội, tốt nhất là
không nên ở lâu, tránh sinh rắc rối, ngươi cũng về đi.” Vô Tình thấy hắn không
có ý dời đi, bèn hảo ý nhắc nhở.
Lời chưa nghe hết, người đã đi xa, biến mất
sau hành lang.
“Thật giống trích tiên trong trẻo nhưng lạnh
lùng! Không biết là công tử nhà ai, đáng tiếc thân thể lại tàn khuyết.” Bóng Vô
Tình đã không còn, thiếu niên nọ nhìn theo cảm thán.
Trở lại chính điện, Hoàng Thượng vừa mới hồi
cung, tiệc rượu vẫn còn tiếp tục, thế thúc đang cùng mấy vị đại thần tán gẫu.
Gia Cát Tiểu Hoa thấy Vô Tình đã quay lại, bèn mượn cớ rượu say cáo từ, cùng Vô
Tình hồi phủ.
“Dư nhi, không quen tiệc rượu xã giao như vậy
phải không?” Gia Cát Tiểu Hoa không hỏi Vô Tình vừa rồi là đi đâu, chỉ thuận miệng
nói chuyện.
“Thế thúc…” Vô Tình chỉ gọi một tiếng, rồi
không nói gì thêm.
“Ta biết, con tính tình lãnh đạm, không thích
hợp với những chốn quanh co trống rỗng ấy, nhưng Thiết Thủ cùng Truy Mệnh thường
xuyên ở bên ngoài xử lý sự vụ, quanh năm bôn ba, cái việc triều đình này từ nay
thế thúc chỉ có thể trông cậy vào con…”
“Thế thúc, con hiểu…”
“Ừ, Dư nhi, khinh công luyện thế nào, có tiến
bộ không?”
“Nhai Dư mỗi ngày đều cố gắng luyện tập, nhưng
không tiến triển nhiều, vẫn là không có lực.” Vô Tình có chút chán chường.
“Không nên hấp tấp, Dư nhi, con từ nhỏ thể nhược,
lại không thể đi lại, con đường phía trước so với người thường càng gian khổ
hơn, luyện được như vậy cũng là khá lắm rồi, nền tảng đã nắm vững, con chỉ cần
từ từ vượt qua chướng ngại, về sau ắt có thành tựu. Ta hôm qua nhìn con luyện tập,
đã tiến triển rất nhiều, chỉ là còn chút vướng mắc, nếu đột phá được, nhất định
sẽ vụt lên, đến lúc xuất môn hành tẩu giang hồ, kẻ làm thầy như ta cũng không cần
phải lo lắng nữa.” Gia Cát Tiểu Hoa nhìn đại đệ tử mình hết lòng yêu mến, nhẹ
giọng an ủi.
Nghe Gia Cát Tiểu Hoa nói, Vô Tình cảm động băn
khoăn. Y biết thế thúc bề bộn nhiều việc, tóc mai đã sớm nhiễm sương, mỗi ngày
đều phải đối mặt với bao nhiêu sự tình hỗn tạp, bề bộn thành ra vội vã, nói được
mấy câu lại phải đi ngay. Thế nhưng người vẫn tranh thủ xem y luyện tập, chỉ điểm,
khai sáng cho y. Y ngẩng đầu lên, ánh mắt thông suốt nhìn Gia Cát Tiểu Hoa: “Thế
thúc, cám ơn người!”
Gia Cát Tiểu Hoa vỗ vỗ vai Vô Tình, gật đầu.
Ông hiểu hài tử này là do mình nuôi nấng, y mỏng manh mà nhạy cảm, cũng rất mạnh
mẽ. Nhìn thấy ông dồn hết tâm lực mà làm việc, cũng vì Lục Phiến Môn, cũng vì Tống
Triều, y gấp rút, chẳng qua cũng là muốn giúp mình một phần tâm lực. Chỉ là có
nhiều chuyện muốn gấp cũng không được, tỷ như khinh công của y. Bởi vì y hai
chân tàn phế, kinh mạch không thông, muốn luyện khinh công so với người ngoài lại
càng nhiều lần gian khổ.
“Dư nhi, con ám khí có thể tự bảo vệ mình,
cũng coi như là thuận lợi, nhưng tuyệt không thể khinh suất, kinh sư ngọa hổ
tàng long, nhân ngoại hữu nhân.”
“Thế thúc yên tâm, Nhai Dư không dám khinh suất.”
“Ừ, tốt, tốt!”
Hai thầy trò trong lúc nói chuyện đã dời khỏi
Hoàng cung, về tới Thần Hầu phủ.
“Dư nhi, cũng đã muộn rồi, đừng xem án kiện nữa,
nghỉ sớm một chút, ngày mai ta lại làm thầy, xem lại công phu của con.”
“Vâng, thế thúc cũng nghỉ sớm đi!”
Vô Tình vào phòng, thắp đèn, tiện tay cầm lấy
án kiện chưa xem hết, đang định lật ra, lại nghĩ đến ngày mai thế thúc sẽ kiểm
tra công phu của y, bèn buông tập sách xuống, chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi. Đi
đến bên giường, lại thấy một ống tiêu, tên gọi “Tiểu Vẫn”. Y nghĩ tới chính
mình đã lâu không thổi tiêu rồi, liền cầm lấy “Tiểu Vẫn”, vuốt nhẹ thân tiêu, chạm
vào mỗi một lỗ nhỏ, đều không khỏi xao lòng.
[1] Trích hai câu thơ trong bài Hoán Khê Sa của Yến Thù:
Nhất khúc tân từ tửu nhất bôi
Khứ niên thiên khí cựu trì đài
Tịch dương tây há kỉ thời hồi
Vô khả nại hà hoa lạc khứ
Tự tằng tương thức yến quy lai
Tiểu viên hương kính độc bồi hồi
Dịch thơ (Huỳnh Chương Hưng):
Từ hay một khúc, rượu một li
Cảnh vật như xưa cũng chốn này
Chiều tà trời xế phía non tây
Biết làm sao được, hoa rơi rụng
Như từng quen biết, yến qua đây
Đường thơm vườn nhỏ bước chân đi
4 comments
Ôi phương vô, cảm ơn bạn nhiều nhé :)
Thích chương này ghê, cảm giác khá giống nguyên tác :">
ta thích những truyện miêu tả thế này, rất sát với nguyên tác
Post a Comment