May 29, 2012

[NMTL] Chương 02

Written By Tích Vũ Lầu on May 29, 2012 | 13:04


Ức địch tiêu bất kỳ tri giao, thiếu niên thiều hoa tự thủy lưu niên[1]

Tác giả: Kim Linh Nhi

Biên tập: Tích Vũ


Hai năm trước thế thúc tặng “Tiểu Hôn” cho y, Thần Hầu Phủ vẫn chưa được xây dựng. Hai người ở trong Hoàng cung, Hoàng cung Thiên điện. Huy Tông trọng dụng thế thúc không lâu. Mặc dù thế thúc từng một lần xuất thủ hộ giá, thiên tử may mắn thoát nạn, nhưng thế thúc thực lực chưa đủ, vây cánh không nhiều. Huy Tông còn chưa ban cho người “Thần Hầu Phủ”, ngược lại, vì thế thúc võ công tuyệt thế, hắn giữ người trong Hoàng cung, chẳng qua để lỡ gặp phải thích khách, có thể lập tức đến hộ giá.


Nơi ấy, cũng là nơi ở của những quyền thần được Hoàng đế coi trọng. Có lúc Hoàng đế nhân tiện gọi tới, hoặc là có chuyện trọng đại mà liên tục triệu khai. Trọng thần nào ở xa, có thể tạm lưu lại trong Thiên điện. Dần dà, Hoàng đế cũng đặc biệt cho làm một con đường tới Thiên điện, cho phép một số quyền thần được ở lại nơi đó. Khi ấy, thế thúc mang theo y đến Thiên điện. Trong điện có một nơi gọi là “Nhất Điểm Đường”.

Ở đó ước chừng hơn một năm, nhìn thấy y tịch mịch không hứng thú, mà Hoàng cung này cũng không phải nơi có thể tùy ý đi lại, nhiều chuyện phức tạp, lại ít người tâm sự, thế thúc bèn tặng y một cây cổ tiêu, thân tiêu lấm chấm huyết điểm, tựa như huyết lệ. Từ sau khi được Gia Cát thế thúc tặng tiêu, nửa tháng sau, chẳng những y học được thổi tiêu, mà còn thổi rất khá. “Tiếng tiêu nghe rất hay, rất u oán, rất lay động; trong tiếng tiêu, lúc nào cũng mang cảm giác tịch mịch cùng sầu thương, mơ hồ còn có, bất đắc dĩ cùng thất bại.” Lời này chính là hai sư đệ nói.

“Tiếng tiêu của công tử, chúng tôi nghe qua, nhiều khi không rét mà run, nổi cả da gà.” Đây là lời một vị sài thúc[2] trong “Nhất Điểm Đường”.

Ngay cả thế thúc cũng bảo, đến như tu vi công lực của người, nghe qua tiếng tiêu ấy, cũng có chút kinh hãi.

Tựa như cảm thán cỏ hoa tươi tốt, trong một đêm hóa thành điêu linh. Tựa như thương xót một mảnh tình sâu, mới bên nhau đã xa xôi cách trở.

Không ai nói nên lời.

Cũng không ai rõ cảm giác ấy rốt cuộc là gì.

Ngay cả Vô Tình cũng không phát hiện, tiếng tiêu ấy lại u oán đến thế. Chỉ là y gặp phải chướng ngại, chướng ngại nhân sinh lý tưởng, chướng ngại tu luyện khinh công. Cho nên y thổi tiêu, thổi ra bất bình của y, thổi ra u hoài của y, thổi ra uể oải cùng chán nản.

Nếu như y đã không thể đi lại, làm thế nào xông pha giang hồ? Làm thế nào lo đại sự? Làm sao hỗ trợ thế thúc? Làm sao dốc hết sở trường?

Y có hy vọng gì? Có thành tựu gì? Nếu như không thể thay đổi được thể năng của mình, thì nói gì đến thay đổi vận mệnh, dựa vào gì mà hành hiệp trượng nghĩa? Mà thoát khỏi thế tục hỗn loạn này?

Y luyện ám khí, không có cách nào đột phá.

Y tập khinh công, không có bao nhiêu tiến triển.

Y thổi tiêu, trong tiếng tiêu, thổi ra hết bất bình cùng tịch mịch.

Y không muốn liên lụy người khác, cũng không muốn để người khác liên lụy.

Y muốn giúp kẻ yếu. Nhưng y bây giờ so với kẻ yếu cũng có hơn gì?

Thiết sư đệ rồi Thôi sư đệ, sau khi xuất sư, bôn ba khắp nơi, thi triển tài năng, thanh danh lớn dần, so với trước đây, thì chính mình lại chỉ có thể ngồi ở phạm vi nha môn kinh thành nhỏ bé, phá những vụ án nhỏ nhặt.

Đó chính là mấu chốt tâm y, là chướng ngại lớn nhất của y. Lúc này, y vẫn chưa thể phá giải. Y vẫn đang đóng cửa trái tim mình.

Ngồi ở trên chiếc luân y thế thúc làm cho y, y dùng lực thổi, đem uất ức, đem rối bời, đem sầu muộn thổi hết ra. Rồi một ngày nọ, khi y đang thổi tiêu, một tiếng sáo trong suốt nhẹ nhàng vang lên, chặn ngang rồi chen vào, khiến cho tiếng tiêu của y rối loạn. Y ngẩn ra, từng tiếng từng tiếng kia đều mang theo vui vẻ. Vô Tình tâm thần chấn động, dừng một chút, lập tức lấy lại tinh thần, lại đưa tiêu lên trước môi, mang theo ý tứ muốn so đấu mà thổi tiếp. Đối phương tựa hồ cảm giác được y đáp lại, lại càng thổi vang hơn, du dương hơn, trong suốt hơn, cũng vui vẻ hơn. Vì vậy, y càng thổi càng sầu, càng sầu thành trăm mối, quanh quẩn ngàn hồi.

Hai đạo âm thanh cứ như vậy quấn lấy người, nhưng lại vô cùng vừa phải. Y hết sức bi thương mà thổi, như khóc như kể, đối phương lại càng làm cho tiếng sáo thêm cao thêm xa, thêm hân hoan vui vẻ, như một khúc nhạc mừng.

Mà y đây, tiếng tiêu cất lên, nặng nề uất ức, triền miên trắc trở, lại càng ngày càng thấp, như nữ tử mất chồng lại mất con, thê thê lương lương, như muốn khóc mà không khóc nổi, nghẹn ngào chẳng nên lời, chẳng khác một đoạn nhạc tang.

Một tràng tiêu sáo này, nhạc thanh đại chiến song phương, người nào cũng không yếu thế, người nào cũng chẳng có ý dừng. Cho đến khi hoàng hôn phủ xuống, chân trời đỏ rực như lửa, y mới buông tiêu, lau môi. Sau khi tiếng tiêu dừng lại, tiếng sáo cũng ngưng.

Cơm tối hôm ấy, Vô Tình ăn được nhiều hơn bình thường một chén cơm, sài thúc vô cùng cao hứng, nói: “Công tử nên như hôm nay, ăn nhiều một chút, như vậy mới có khí lực luyện công, mới có thể giúp Gia Cát tiên sinh.”

Lúc ấy Vô Tình chỉ mỉm cười, không nói gì cả.

Sau đó vài ngày, chỉ cần tiếng tiêu của Vô Tình vang lên, tiếng sáo kia không lâu sẽ đến. Có khi là ngâm cùng với nhau, cũng có khi đối chọi giống ngày đầu quen biết. Sau đó nửa tháng y phát hiện, đối phương thường muốn ngâm cùng tiếng tiêu của y, chỉ khi nào cảm giác được tiếng tiêu của y quá mức thất thần, quá mức bi ai, người kia mới đối chọi để triệt đi oán khí. Tiếng sáo nhẹ nhàng, tâm tình không loạn, cứ như vậy mà chặn ngang y. Một tiếng lại một tiếng, chậm rãi biến hóa, tựa như muốn đến an ủi y, đừng nên luẩn quẩn tâm sự, buông tất cả xuống, lấy lại tinh thần, vui vẻ lại đi.

Thời gian trôi qua, Vô Tình cùng với người bằng hữu thổi sáo kia liền có mối đồng cảm. Hai người sẽ ở trong tiếng nhạc mà giãi bày tâm sự của nhau, hết thảy những ngọt ngào đắng cay đã trải. Có lúc Vô Tình đang luyện công hay đọc sách, tiếng sáo vang lên, không giống với thanh âm vui vẻ trước kia, từ từ mà đến, tựa hồ nhìn quanh như tìm kiếm thứ gì, tìm tiếng tiêu của y; có lẽ đối phương đang tịch mịch, muốn cùng y, hai người cộng tấu; hoặc giả người kia có điều không như ý, muốn tìm người thổ lộ cõi lòng.

+++

Ngày ấy, lần đối chọi gay gắt đã giúp ý kết giao địch hữu[3]. Buông tiêu, Vô Tình cảm thấy thoải mái vô cùng, tựa hồ đã lâu rồi không còn thoải mái như vậy nữa, giống như được cùng người ngang tài ngang sức so chiêu, vui vẻ nhẹ nhàng, xua đi buồn bực. Thế nên, y cũng đã biết đói bụng, cơm tối ăn nhiều hơn một chén.

Ngày tiếp theo, sau khi luyện công xong, nhìn những văn kiện giấy tờ trên bàn, lại cảm thấy bực mình. Đi tới hậu viện, gió có chút lớn, hoàng hôn thong thả mà kiên định buông xuống, lại nghĩ tới nhân sinh nào có khác gì, không cam lòng mà dốc sức phấn đấu, cuối cùng để cho năm tháng trôi qua, để sinh lão bệnh tử tìm đến. Trong đình viện có một cây hoa trắng đứng thẳng giữa đất trời, y liền nghĩ tới thế thúc, chính trực ngay thằng, trong lòng ngực không khỏi dâng lên cảm giác kích động. Nhưng nghĩ đến mình, đời này đến đứng lên cũng không nổi, không khỏi uể oải chán chường, không bằng cả một thân cây…

Đủ loại tâm tình hỗn loạn, y lấy từ bên luân y ra thanh huyết tiêu, là “Tiểu Vẫn”. Y bầu bạn cùng tiêu, đặt cho tiêu cái tên này, là cảm giác từ làn môi mỗi lần thổi nó, ngón tay y chạm nhẹ vào những lỗi nhỏ ở thân tiêu. Cây tiêu này, gọi là “Tiểu Vẫn[4]”.

Đặt “Tiểu Vẫn” lên môi, đột nhiên nhớ tới, người hôm qua thổi sáo đấu với mình không biết là ai? Nam hay nữ? Già hay trẻ? Quyền thần trong triều hay chỉ là tỳ nữ hạ nhân?

Cứ nghĩ cứ nghĩ, tiếng tiêu đã cất lên, y đem đủ loại tâm tình vừa rồi biểu đạt hết qua tiếng tiêu này, tự mình say sưa, cảm thấy rõ ràng tiếng sáo đã tới rồi, nhưng lại có chút bất đồng. Có lẽ là vì nghe tiếng tiêu của y không ai oán như ngày hôm qua, mà trầm tĩnh thong thả, nên tiếng sáo cũng không còn kịch liệt. Lúc đầu chỉ là du du dương dương, chậm rãi giống như trong rừng xuân ấm áp, mặt trời lên cao, bao loài động vật, bao nhiêu chim muông, đồng loạt thức dậy, ồn ào líu ríu, náo nhiệt phi phàm…

Vô Tình lại bị quấy rầy rồi, vừa rồi tiếng sáo đưa y đến tiên cảnh bồng lai, say sưa mê mẩn, muốn đem song tấu vừa rồi viết thành phổ khúc. Thế nhưng lại có người mang đến một mớ sự vụ. Tâm tình vừa khá được một chút thì đã bị cắt ngang, ngày hôm qua bị quấy rầy, hôm nay lại bị quấy rầy. Cho nên, tiếng tiêu biến đổi, thoáng cái đã thành cảnh trăng lạnh giữa trời đông Bắc quốc, giá băng ngàn dặm, một mảnh mịt mờ, không còn sinh khí, tan tác cỏ cây, run rẩy khô cằn. Rất tĩnh, mà lại vù vù gió bão nghe không được một điểm thanh âm, vạn vật đều bị lớp truyết trắng thật dày đè nặng, hư vô trống rỗng. Giữa lúc hoang mang, không trung truyền đến vài tiếng chim kêu, ngẩng đầu nhìn, là con chim ưng đang kiếm mồi, nhưng một mảnh trời đất này, trừ cây cối khô cằn, tuyệt không thể tìm ra được một sinh linh nào khác. Con chim nọ vẫn kêu, tựa như đói lắm, nghe quá thê lương.

Địch hữu cảm giác được tiếng tiêu đang tức giận, hiểu rõ tâm tình của chủ nhân. Tiếng sáo chợt cao chợt thấp, chợt dài chợt ngắn, ý tứ hàm xúc giống như thức tỉnh vạn vật dưới tuyết dày: con gà rừng nhảy ra từ bụi rậm, chú chuột run rẩy chui trong lớp tuyết, chồn nhỏ nhìn quanh đề phòng kẻ địch, chim sẻ từ đâu chui ra, nhảy trên nền cỏ đi tìm ngũ cốc…Khoảng không trời đất ấy rất thong dong, không khiến người tịch mịch, không làm người sợ hãi, đặt mình vào trong đó, tâm tình thoải mái vô cùng. Vô Tình đang định lần nữa phản kích, lại nghe thấy tiếng của sài thúc từ hậu đường truyền đến, đành bất đắc dĩ buông tiêu, xoay người về phòng.

Cứ như vậy, trong Hoàng cung Thiên điện, tại “Nhất Điểm Đường”, Vô Tình luyện xong nội công, không có việc gì sẽ cùng với người kia hòa âm hoặc đấu chọi. Mặc dù nhờ vào âm luật mà quen biết, nhưng không hiểu vì sao, Vô Tình lại không nghĩ đến chuyện sẽ gặp mặt người ấy, dù đôi khi cũng băn khoăn đó là ai, từ nơi nào tới. Nhiều khi phỏng đoán, nhưng không có chứng cứ gì lại thôi. Một năm sau, Hoàng Thượng ban chỉ xây dựng Thần Hầu Phủ. Vì sự tình trọng đại, công việc bộn bề, sài thúc không có ở đó, Vô Tình phải thay thế thúc quyết định một số chuyện, thời gian rảnh càng ngày càng ít, nên những lúc cùng tiếng sáo tương hội cũng ngày một ít đi.

+++

Từ năm Vô Tình mười bốn tuổi đến nay, thế thúc đã hướng dẫn y quản lý những chuyện liên quan đến nhân sự và hoạt động của Lục Phiến Môn. Đến năm mười lăm tuổi, y đã trực tiếp lo sự vụ và án kiện. Đến khi Thần Hầu Phủ xây xong thì hai năm ngắn ngủi cũng trôi qua, Vô Tình tại Lục Phiến Môn đã có thể tạo được uy tín cùng tin cậy. Bình thường chỉ cần Gia Cát Tiểu Hoa không có ở đây, mọi chuyện đều do Vô Tình lo liệu. Đặc biệt trong lúc xây dựng Thần Hầu Phủ, tình hình chiến sự ở biên quan phức tạp, thế thúc càng thêm bận rộn, Vô Tình ngoại trừ lo liệu sự vụ hằng ngày, lại cùng huynh đệ Lục Phiến Môn phá được hai trọng án. Đôi khi y cũng buồn bực vì ám khí không có đột phá gì, nhưng công phu hiện tại của y cũng đủ làm người ta kinh hãi. Y tuổi trẻ, mưu trí vô song, kín đáo tinh tế, được bộ đầu trong kinh thành hết lòng ca tụng. Chỉ là Vô Tình vẫn luôn nghiêm khắc với bản thân mình, yêu cầu rất cao, thiếu niên khí thịnh, tâm tính cũng khác, cho nên trước sau vẫn cứ tự nhận mình không có tiến triển gì.

Thần Hầu Phủ xây xong được một năm, buổi tối nọ thế thúc nhìn thấy Vô Tình một mình ngồi ở sân sau, liền lại gần, nói: “Dư nhi, hai năm này khổ cực cho con rồi, thế thúc đã nhiều tuổi, sau này Thần Hầu Phủ và Lục Phiến Môn đều phải nhờ vào con chống đỡ.”

“Thế thúc đang lúc trung niên, sao lại nói là gìà, Thần Hầu Phủ thành lập, cũng chính là lúc thế thúc thi triển tài năng, trừ gian đảng trong triều.”

“Phải, con cũng nói, Thần Hầu Phủ xây xong, cũng cùng lúc kẻ gian trong triều lớn mạnh, cho nên vi sư sau này sẽ dốc hết sức lực tranh đấu trong triều, càng dành tâm trí cho biên quan chiến sự. Triều thần có kẻ gian cấu kết với Đại Liêu, ta phải thận trọng, gần đây lại truyền đến tin tức, Hoàn Nhan tộc ở phía Bắc lãnh đạo nhiều tộc du mục dời khỏi Đại Liêu, chiêu binh mãi mã, cũng tuyệt không thể khinh thường. Thế lực võ lâm ở kinh sư, tạm thời vững vàng, Kim Phong Tế Vũ Lâu cùng Lục Phân Bán Đường, còn có Lục Phiến Môn chúng ta là ba thế lực mạnh nhất, tạm thời bình an vô sự, lại khó đảm bảo ngày sau không có biến cố gì. Trong chốn võ lâm không thiếu anh hùng xuất thiếu niên, tỷ như con, tỷ như hai sư đệ của con, các con đã lộ diện, thiếu niên ở các môn phái khác cũng bắt đầu thi triển tài năng. Cho nên giang hồ lúc này chỉ là bình yên trước cơn bão lớn. Nhiệm vụ của con muôn vàn khó khăn, Lục Phiến Môn sau này đành trông cả vào con.”

Gia Cát Tiểu Hoa có chút mệt mỏi phân tích trạng huống kinh thành cùng triều đình lúc này.

Vô Tình nhìn Gia Cát Tiểu Hoa, thân thể mệt mỏi, ánh mắt từ ái, trong lòng ngực một trận đau lòng, chỉ cảm thấy trên vai gánh nặng thật lớn, trách nhiệm không thể chối từ.

“Thế thúc yên tâm, Dư nhi sẽ không làm người thất vọng.”

Gia Cát Tiểu Hoa đi rồi, Vô Tình ngồi yên trong chốc lát. Ở Hoàng cung đại nội này cũng đã gần bốn năm, cũng có ít nhiều tình cảm, nhìn hoa cỏ cây cối trong hậu viện, không hỏi có chút cảm giác thương tâm. Chúng đã cùng y lớn lên, cùng y luyện công, cùng y vượt qua công phu chướng ngại, cùng y suy tư vụ án, còn có người bạn sáo quen biết hai năm, từ nay về sau, sợ là cũng không còn nghe lại nữa.

Nghĩ đến chuyện ấy, lại nghĩ đến đã lâu không thổi tiêu, không biết lúc này người kia có còn đó hay không. Vô Tình trở về phòng, cầm Tiểu Vẫn, trong viện cất lên tiếng tiêu bi ai.

Tiếng tiêu vừa dứt, như nói lời trân trọng, lưu luyến, chia tay. Sau thời gian một chén trà, tiếng sáo kia vẫn chưa thấy đến. Vô Tình nghĩ đến sau này không còn cơ hội cùng người tương hợp, tiếp tục thổi tiêu, cứ như vậy nửa canh giờ, địch âm vẫn không dấu vết.

Buông Tiểu Vẫn, Vô Tình khẽ nói: “Tạm biệt, có duyên sẽ gặp lại!”

+++

Hôm nay, cầm Tiểu Vẫn trong tay, nhớ tới những chuyện trước kia, nhớ đến mình năm ấy mười bốn tuổi được thế thúc đưa vào Lục Phiến Môn, mười lăm tuổi thay thế thúc xử lý sự vụ, nhớ tới hai năm trước tại “Nhất Điểm Đường” sống những ngày buồn bực sầu muộn, đều là nhờ Tiểu Vẫn giúp mình giải tỏa tâm tình. Đến nay Thần Hầu Phủ ngày một vững chãi, thu nạp không biết bao nhiêu cao thủ giang hồ. Hệ thống tình báo của Lục Phiến Môn cũng bắt đầu hoạt động, bản thân mình ám khí cũng đã thành, chỉ là khinh công vẫn còn vướng mắc.

Đã bao lâu rồi không thổi Tiểu Vẫn? Vô Tình ở bên giường, đối Tiểu Vẫn mà giãi bày tâm sự.



[1] Tiếng tiêu xưa nên mối tri giao, thiếu niên nhẹ nhàng như nước chảy
[2] Thúc thúc trông coi chuyện củi lửa
[3] Người bạn thổi sáo
[4] “Vẫn” là “môi”

2 comments

4/29/2014 11:10 AM Reply

Hay, viết hay, dịch hay, văn phong khá giống Ôn gia, tác giả dựa nhiều vào cố sự "Thiếu niên Vô Tình" để viết, lại làm nổi được tâm tư của nhân vật. Tại hạ ít khi đọc đam mỹ, không phải do thành kiến gì mà do từ xưa đến nay vốn quen đọc nguyên tác, nên chỉ khi nào vớ được bộ đam mỹ hay thì đọc. Đến lúc đọc rồi mới biết, trí tưởng tượng của fangirl nó vô đối không thể lường. Có điều, các nàng sao nỡ bỏ bê không dịch nguyên tác, báo hại ta phải hì hụi đi kiếm sách về ngồi học tiếng để tự đọc? Truyện Ôn gia rõ nhiều mà chuyển sang Việt ngữ thì lèo tèo vài bộ, nghĩ cũng tức cười.
Anyway, cảm ơn Tích Vũ tiểu thư đã giới thiệu cho tại hạ những truyện rất đáng đọc về couple Phương Vô, mặc dù tại hạ đọc nguyên tác xong không hề nghĩ tới việc ghép hai công tử này với nhau, nhưng đọc fànic rồi mới biết khả năng soi hint của mình công lực còn kém lắm, đang hổ thẹn thay!

4/29/2014 8:15 PM Reply

Việc Ôn gia có nhiều tác phẩm hay mà lại ít bộ được dịch sang tiếng Việt, thì các hạ cũng phải tự kiểm điểm lại mình nữa chứ, chẳng phải các hạ cũng biết tiếng Trung sao, sao không góp 1 tay dịch tác phẩm Ôn gia vậy hả @@
Đùa thôi!
Tại hạ cũng ít đọc đam mỹ, và không quan trọng số lượng, ít nhưng chất là được, trong đó Phương Vô có thể coi là couple in dấu sâu nhất trong tâm can tại hạ, có điều thời gian hạn hẹp, cuộc sống bộn bề, tại hạ không đủ kiên định để theo dịch đến cùng, đành đứt gánh giữa đường ở đây. Nhưng dù thế nào thì cũng rất vui và cảm kích vì được quen biết với một bằng hữu đồng đạo Ôn lão cũng như đam mỹ Phương Vô *cúi đầu* Không biết các hạ giới tính ra sao để ta tiện xưng hô nhỉ?

Post a Comment

Thục Thiên Mộng Hoa Lục