Jun 24, 2013

[Đam mỹ | Cảnh Khanh | Thiều Hoa Khanh Phụ] Chương 12

Written By Tích Vũ Lầu on Jun 24, 2013 | 20:38

“Hài tử, phù chú này không phải chuyện đùa, nếu cậu trong một canh giờ không lấy ra, nó sẽ phản phệ tâm mạch Trường Khanh, không quá một nén nhang nó liền mất mạng.”

[ĐAM MỸ/CẢNH KHANH] THIỀU HOA KHANH PHỤ

Tác giả: Túy Nguyệt Mê Hoa

Biên dịch: Phong Đình

Beta: Tích Vũ

Chương 12 – Thục Sơn chi biệt




Hôm sau, Cảnh Thiên và Từ Trường Khanh tại Vô Cực Các lắng nghe lời dặn dò sau cùng của chưởng môn trước khi xuống núi.

Trường Khanh, chuyến đi lần này tất có kiếp số, con đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?

Vì Thục Sơn, Trường Khanh vạn chết không từ!” Dứt lời y quỳ xuống. Cảnh Thiên đứng bên cạnh khinh thường liếc mắt một cái, những người khác muốn giữ cái mạng không được, còn Đậu Phụ Trắng huynh lại thích bán cái mạng của mình.

Thanh Vy lão đầu! Ông phải nhớ đã đáp ứng chúng ta những gì.”

Ta đã nhận lời, tất nhiên sẽ không quên.”

Cảnh Thiên nhận được câu trả lời thỏa mãn, liền giục, “Đi thôi, đi thôi. Cứ kì kèo thế này khi hạ sơn được thì trời cũng đã tối rồi.”

Cảnh huynh đệ không cần gấp, lát nữa chúng ta sẽ ngự kiếm hạ sơn.”

Huynh không biết ta rất sợ độ cao hay sao?!”

Không sao, Cảnh huynh đệ có thể đi bộ, ta ngự kiếm.”

Huynh!...” Từ Trường Khanh gần đây thường tự bức mình đến nội thương, Cảnh Thiên âm thầm đắn đo, hạ sơn rồi y cũng sẽ lại làm những chuyện như vậy. Chỉ là võ công của đối phương cao hơn hắn nhiều, e rằng nếu y ngang ngược ỷ thế, chính hắn cũng sẽ không có phần thắng. Cảnh Thiên cười giảo hoạt, quay về phía các vị Trưởng lão, lớn tiếng nói, “Ta không đi nữa!”


Tên hỗn tiểu tử nhà ngươi có ý gì!” Thương Cổ quả là đệ nhất cáu kỉnh, Từ Trường Khanh bên cạnh vội đặt tay lên trước ngực ông, thay ông thuận khí.

Đậu Phụ Trắng bắt nạt ta, y ngự kiếm được nhưng ta thì không, y cái gì cũng biết còn ta chẳng biết gì cả.”

Thương Cổ nghe nói bật cười, đắc ý nói, “Đó là đồ nhi của ta kiếm thuật thâm hậu, võ công tu vi lại tốt!”

“Cho nên, các người phải cấp tốc dạy cho ta, võ công của ta so với y còn phải cao hơn!” Cảnh Thiên tiến đến bên cạnh chưởng môn, cười vô lại.

“Hài tử, võ công tu vi sao có thể xúc tiến trong một sớm một chiều kia chứ.”

“Ta mặc kệ, nếu không các người phải tìm ra biện pháp để ta có thể khắc chế y.”

Thanh Vy đạo trưởng suy nghĩ rồi đáp, “Được rồi, ta sẽ cho cậu một đạo phù, nếu Trường Khanh thực sự bắt nạt cậu, cậu chỉ cần dán đạo phù này lên trước ngực nó.”

Cảnh Thiên ngẫm lại cảm thấy không ổn, chính mình cần phải dán đạo phù lên ngực y trước, vạn nhất ngay từ đầu đã bị đối phương chế trụ, như vậy chẳng phải là vô dụng rồi sao, “Không được, y sẽ không ngốc đến mức đứng yên chờ ta dán.” 

“Ngươi cái tên côn đồ! Không đi thì không đi! Ta cũng không muốn Trường Khanh đồ nhi của ta đi chung với ngươi!” Thương Cổ một phen túm Trường Khanh lại, vẻ mặt Trường Khanh lộ ra nét khó xử, nếu cứ cãi nhau như vậy chỉ sợ sẽ lỡ mất đại sự, “Sư phụ, chưởng môn, hay là như thế này, Miêu Cương có một cổ thuật, Trường Khanh cũng biết ít nhiều, hay là cứ hạ trên người Trường Khanh, Cảnh huynh đệ huynh thấy thế nào?”

“Vô liêm sỉ! Ngươi là người tu đạo lý nào lại biết yêu thuật? Còn có Miêu Cương, ngươi làm sao biết đến Miêu Cương?!” Thương Cổ trưởng lão nhất thời nổi trận lôi đình, các Trưởng lão đứng cạnh liền bảo ông bình tĩnh, ánh mắt chưởng môn cũng như vậy. Cảnh Thiên cảm thấy trong việc này khẳng định có điều kì quái, Miêu Cương, rốt cuộc Đậu Phụ Trắng cùng Miêu Cương có quan hệ gì?

“Sư phụ, Dịch Kinh có ghi lại, quẻ thứ mười trong sáu mươi tư quẻ Bát Quái có nhắc đến cổ thuật. Cổ thuật tuy không phải là chính đạo nhưng cũng không tính là bàng môn tả đạo.”

“Nghiệt đồ! Sao có thể không tính là bàng môn tả đạo!” Thấy Thương Cổ phát cơn cuồng nộ, Cảnh Thiên liền bước lên phía trước, “Quên đi quên đi, Đậu Phụ Trắng, ta cũng không muốn hạ cổ độc với huynh, chuyện này coi như bỏ qua vậy.” Cảnh Thiên như vậy cũng xem như là thuận nước giong thuyền, dù gì việc này cũng do hắn khơi mào, gây tai họa cho Đậu Phụ Trắng cũng không phải ý muốn của hắn.

“Thanh Vy lão đầu, đạo phù kia ông có còn không?” Hắn nói xong, tiếp tục mang vẻ mặt vô lại đưa tay ra đòi đạo phù vừa rồi còn ghét bỏ.

Thanh Vy bật cười, rút từ trong tay áo ra một mảnh giấy màu vàng, sau đó dùng chu sa bút lưu loát vẽ lên, chỉ lát sau phù chú hoàn thành.

Cảnh Thiên đưa tay tiếp nhận, đưa ra ngoài sáng xem xét, “Cái này dùng như thế nào?”

Thanh Vy liền dùng hai ngón tay lấy đạo phù trong tay Cảnh Thiên phi về phía ngực Đậu Phụ Trắng, sức lực y như bị sụt giảm, Trường Khanh lấy hai tay ngăn nơi huyệt Thái Dương nhưng vẫn không chặn được một trận chóng mặt, hai hàng lông mày cau chặt, cả thân thể tê liệt cứ như vậy mà ngã xuống, Cảnh Thiên vội đỡ lấy thân thể trụy xuống của y, giật nhanh đạo phù trên ngực y ra, “Lợi hại như vậy!”

“Hài tử, phù chú này không phải chuyện đùa, nếu cậu trong một canh giờ không lấy ra, nó sẽ phản phệ tâm mạch Trường Khanh, không quá một nén nhang nó liền mất mạng.”

Cảnh Thiên nghe xong cả kinh, vội ném đạo phù kia ra xa, “Ta không cần nữa! Đậu Phụ Trắng chúng ta đi mau.” Nói xong liền chạy ra khỏi Vô Cực Các.

Các Trưởng lão nhìn Thanh Vy cười, nói, “Ngài là cố ý dọa cho hắn sợ, ta còn không biết Thục Sơn có phù chú nguy hiểm như vậy.”

Thanh Vy vuốt râu, “Đều là giúp hài tử kia thôi.” Trong lòng Thanh Vy cũng cảm thấy kì lạ, Cảnh Thiên ngày hôm qua khởi binh vấn tội cùng Cảnh Thiên hôm nay cố tình gây sự có phải là cùng một người hay không?

Chiều tà, gió thu thổi mạnh.

Sam y mỏng manh đi xuyên qua rừng.

Cảnh Thiên đột nhiên nhận ra điều gì, “Đậu Phụ Trắng, không phải lúc nãy huynh nói sẽ ngự kiếm sao?”

“Cảnh huynh đệ sợ độ cao, Trường Khanh tự nhiên sẽ đi cùng Cảnh huynh đệ.” Đôi mắt đen thẫm thản nhiên lộ ra nét chân thành.

“Vừa rồi rõ ràng không phải nói như vậy.” Nhỏ giọng lầm bầm, Cảnh Thiên đi tới trước mặt Đậu Phụ Trắng, một phen nắm lại bàn tay thon dài của y, lại còn nũng nịu đong đưa, “Đậu Phụ Trắng, chúng ta bay xuống núi đi, ta đói bụng.”

“Cũng được.” Trường Khanh nói xong, nhanh như chớp bước lên Kiến Ngôn kiếm, đồng thời túm lấy Cảnh Thiên đứng bên cạnh còn chưa kịp phản ứng gì.

Đậu Phụ Trắng, huynh ngự kiếm thật sao!

“A — — A” Một trận gào khóc thảm thiết vang lên.

“Cảnh huynh đệ, đừng nhìn xuống phía dưới.” Nói xong nắm lấy tay Cảnh Thiên, rõ ràng cảm thấy được lòng bàn tay đối phương đang đổ mồ hôi, “Nếu sợ huynh có thể ôm thắt lưng của ta.”

Cảnh Thiên quả thật rất sợ, liền vòng hai tay ôm lấy thắt lưng Trường Khanh, eo vừa nhỏ vừa thon, hắn càng ôm chặt hơn, lúc này mới có được một tia bình yên. Nhưng chớp mắt lại nghe đối phương nói một câu, “Nắm chặt!” Sau đó là một trận lao nhanh xuống dưới khiến Cảnh Thiên hồn vía lên mây, vô thức lại càng ôm chặt thắt lưng đối phương hơn. Chính hắn cũng không biết mình ra tay rất mạnh, chỉ thấy Trường Khanh khó chịu hấp một ngụm lãnh khí mới hoảng hốt phát giác mình dụng lực có điểm rất không đúng mực.   

Vừa định hỏi đối phương có đau lắm không thì lại phát hiện hai chân đã muốn rơi xuống đất.

2 comments

6/24/2013 9:03 PM Reply

trước xem phim đến cảnh kì kèo của lão đại lúc xuống núi này ta cũng thấy bùn cười rồi, giờ đọc cái này mới thấy lão đại quả thực ko khác gì đứa con nít mà =)))
chẹp chẹp, lão đại lợi dụng thời cơ ôm eo con nhà lành nhá :3

kim
7/24/2013 11:09 PM Reply

bên vn có xe ôm ,bên đó các anh có kiếm ôm
ta cũng muốn 1 cước kiếm ôm của khanh nhi !!!

Post a Comment

Thục Thiên Mộng Hoa Lục