Chỉ là, nàng cũng không nguyện quay đầu nhìn lại. Chỉ là, bản thân nàng đã bỏ lại tất cả những tư thái thấp kém, thà rằng đi ngưỡng mộ kẻ khác cũng không nguyện tin tưởng, mỗi người, đều đã từng là thiên hạ vô song.
Tác giả: Nhất Hàn A
Biên dịch: Tích Vũ
Chương 04 – Phong lý lạc hoa thùy thị chủ
Theo sau Hồng Tụ là một nữ tỳ mới
hơn mười tuổi giúp nàng ôm một xấp tơ lụa, hai người vừa từ trong quán đi ra liền
nhìn thấy thân ảnh người nọ quen thuộc dưới tàng cây, lòng thầm trách hắn vô vị,
rồi lại làm như chưa hề trông thấy mà đi về phía tửu lâu.
Cần phải cấp bách đi đặt rượu mới
được.
Hồng Tụ không chỉ là một cô nương
tuyệt sắc, mà còn là ca nữ được sủng ái nhất trong phủ Hàn Hi Tái, nàng hát rất
hay, mắt phượng phong tình. Nghe đồn trong một dạ yến tại Hàn phủ, một điệu múa
của nàng đã khuynh đảo Thái tử, Hàn Hi Tái cùng Thái tử tương giao sâu nặng, từ
đó nàng có thể thường xuyên lui tới cả hai phủ. Chỉ là Hồng Tụ xuất thân bần
hàn, hơn mười tuổi thì bị bán vào vũ quán, nhờ vào sự thông minh khôn khéo mà
được đưa đến Hàn phủ, nay lại có thể ra vào Thái tử phủ, khiến cho các tỷ muội
xung quanh ghen tị đến đỏ mắt. Mấy ngày trước Thái tử thấy nàng đưa đến hảo tửu,
cùng loại với Thanh Hoan Tửu mà quý tộc thường dùng, xưa nay đều phải có người
đặc trách lo chuyện này, không thể để nhiễm tửu khí ô uế của hạ nhân, cho nên
đã để Hồng Tụ đứng ra lo liệu.
Cứ cách mấy ngày, nếu là nhàn rỗi,
nàng sẽ ra ngoài mua sắm vải vóc tơ lụa, hôm nay vừa vặn đặt xong y phục ca vũ,
chuẩn bị đi đến tửu lâu xem xét rượu thì tình cờ nhìn thấy A Thủy.
Tất nhiên nàng nhận ra, từ khi
nàng còn là một cô gái nghèo hèn trong xóm nhỏ mang tên Thúy Liễu Hạng, nàng đã
quen A Thủy rồi. Hồng Tụ chậm rãi đi về phía trước, đáng ra phải rẽ vào đường lớn
phía Bắc, không hiểu sao con mắt lại vô thức hướng về ngõ nhỏ phía Nam, tại đây
mỗi khi khí trời ẩm ướt, vài cánh cửa rách nát lại kẽo kẹt ảm đạm, tương phản với
âm thanh náo nhiệt của phố chợ ngoài kia, càng tương phản với tửu lâu phồn hoa
ca vũ, tựa như một vết xẹo khắc sâu trên mặt mỹ nhân, không cần biết thời gian
đã qua bao lâu, nó lúc nào cũng như nhắc nhở nàng, đó là dấu vết nhơ nhuốc cả đời
ngươi không cách nào xóa được.
Nàng hận ngõ nhỏ kia, nghèo khổ
và hèn mọn đến nỗi không thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời. Nếu một người ra
ngoài nói mình là người của Thúy Liễu Hạng, liền bị người ta khinh bỉ tránh xa,
tựa như tránh một vật thể kinh dị ghê tởm nhất. Nàng vô thức cắn môi dưới, bên
trái đường chính là tiệm rượu Sanh Đỉnh Lâu nổi danh thiên hạ, biển hiệu chữ
vàng do chính hoàng thượng tự tay đề bút trong nước mưa càng thêm phần phú quý
xa hoa. Nàng hà tất phải lưu luyến nữa, nơi
kia đã là quá khứ rồi, cuộc sống của nàng hiện tại đã hoàn toàn thay đổi, nàng
không còn là nha đầu nghèo khổ trong ngõ nhỏ xưa kia. Còn có, còn có sợi tóc của
người kia tôn quý mà kiệt ngạo, uống rượu xong hai mắt lại càng thêm thâm thúy,
không cười không nói lại vô cùng trầm lặng. Nàng vốn tưởng rằng trong đầu nàng
chỉ có Thái tử, một người quả quyết cuồng ngạo, mà hiện tại lại đột nhiên phát
hiện, tự mình không thể quên được người có mi mục tương đồng.
Nhất mục trọng đồng, tử đàn
hương.
Nàng cả kinh không dám nghĩ tiếp,
quay đầu lại, ngõ hẹp kia còn đó, mà nàng bất luận thế nào cũng phải thoát ra.
Nghĩ về quá khứ, hà tất gì, Hồng Tụ hơi lắc đầu, cuối cùng vẫn xoay người đi về
hướng Bắc.
Nàng chưa kịp nhấc chân, phía sau
bỗng có người gọi lớn, “Hồng Nhi.”
Cái tên này khiến nàng biết được
chủ nhân của giọng nói là ai, cho nên càng không muốn quay đầu lại, “Thủy ca
hôm nay được nghỉ sao? Không bằng đi dạo đi, Hồng Tụ còn có chuyện, không thể ở
lại.”
Nàng nói xong hướng thẳng về phía
Bắc, tiểu tỳ nữ vội vàng đuổi theo.
“Vậy… vậy…” A Thủy do dự hồi lâu,
cuối cùng tựa như lấy được mười vạn phần dũng khí, “Vậy… Rượu, rượu mấy ngày
trước… Cảm tạ muội… Ta…” Thanh âm của hắn càng về cuối càng nhỏ dần.
Hồng Tụ đột nhiên xoay người, có
chút bực mình, “Thủy ca nhỏ giọng một chút, nhiều người như vậy ta còn mặt mũi
nào nữa.”
A Thủy càng chẳng biết phải làm
thế nào cho phải, thì thào nói lời xin lỗi, đã thấy hồng y nhân lại muốn rời
đi, trong lòng sốt ruột vội đuổi theo, bất chấp khoảng cách mà kéo tay áo hồng
tụ.
“Huynh… Mau buông tay.” Hồng Tụ vừa
ngượng vừa giận, hung hăng đẩy hắn ra, thấy tiểu tỳ nữ bên cạnh vẫn còn ôm lụa
nhìn, liền nói, “Muội đi đến Sanh Đỉnh Lâu trước chờ ta, ta sẽ đến ngay.”
Khi không còn người ngoài, Hồng Tụ
lôi kéo hắn vào một góc khuất, nàng không nói gì, hắn liền không biết phải nói
thế nào cho phải. Giằng co một hồi lâu, rốt cuộc Hồng Tụ lên tiếng hỏi hắn, “Có
phải lại muốn uống rượu nữa?”
“Không phải… Ta…”
“Huynh có chuyện gì thì nói mau
đi.”
“Ta muốn cảm ơn muội, còn có… Ta
làm nha dịch rất tốt, mẹ ta muốn cảm ơn muội… Còn có…”
“Phàn thẩm… có khỏe không?” Hồng
Tụ đúng là vẫn còn mềm lòng, nghĩ đến mẹ của A Thủy, người đàn bà quanh năm áo
xám thường hơ ấm hai bàn tay lạnh buốt của Hồng Tụ, lại thu lượm những mảnh vải
không dùng của bà chủ để may cho nàng những kiện xiêm y rực rỡ. Nàng còn nhớ rõ
bà rất đẹp, nếu là người nhà quan lại quyền quý, chắc chắn sẽ là một vị phu
nhân không lo cơm áo gạo tiền, ai biết được bà bần hàn đến nỗi phải làm người
giặt giũ quần áo thuê cho người ta, đợi sau này Hồng Tụ lớn lên một chút, mới
biết được Phàn thẩm cũng từng là tiểu thư đã đọc qua thi thư, chỉ là gia đạo sa
sút nên lưu lạc đến nông nỗi này, thảo nào ngày đó vô luận khốn quẫn thế nào,
bà cũng phải mời cho được thày giáo dạy học cho A Thủy.
“Mẹ ta rất khỏe, vẫn thường nhớ đến
muội.”
“Phàn thẩm đối xử với muội như
con gái ruột, muội rất biết ơn, thế nhưng…” Hồng Tụ đột nhiên nhìn ống quần ẩm
ướt của A Thủy, vài giọt nước tí tách chảy xuống, rốt cuộc quyết tâm trở lại,
“… Thủy ca, muội hiện tại đã… không còn là nha đầu Hồng Nhi của Thúy Liễu Hạng
ngày ấy nữa, sau này đừng đến tìm muội, có nhiều điều bất tiện.”
Mười ba tuổi bước vào ca quán, mười
bảy tuổi vào Hàn phủ, những người quen cũ đều nói, Hồng nha đầu một đôi mắt phượng
có vẻ như đậu cành cao, thật ra cũng chỉ là một ca cơ, tự lo ấm lạnh.
A Thủy nghe vậy gấp gáp đến độ muốn
nói gì, nhưng cúi đầu chỉ nhìn thấy những giọt nước ướt sũng dưới chân, toàn bộ
từ ngữ đều nuốt vào cổ họng.
Nước vẫn đang nhỏ giọt, đối diện
với nữ tử mặc trên mình một thân y phục đỏ thắm bằng gấm vóc, còn đeo một chuỗi
ngọc sáng bóng, lại tự nhìn lại đôi giày cũ nát của mình, dù là cách nhau một
cái ô, cũng khiến cho yết hầu hắn nghẹn lại không sao nói ra lời.
Hắn nhớ lại, mùa đông Giang Nam
phong tuyết không kéo dài như miền Bắc, nhưng cái lạnh thì lại buốt giá hơn nhiều.
Hồng Nhi vài tuổi giúp hắn giặt y phục, hai tay đông lạnh đỏ ửng vẫn kiên trì
viết chữ, sát vách truyền đến thanh âm mẫu thân nàng quát lớn, chỉ nghe tiếng
nàng nhẹ giọng đáp lại. “Đây là chữ hôm nay Thủy ca dạy con, con cần phải viết
cho thật tốt.” Mẫu thân nàng tức giận mắng mỏ, “Thủy ca Thủy ca, mày là một đứa
con gái lại chạy theo nó học mấy thứ này, nó ngày nào cũng mơ mộng đi thi lấy
công danh, tao thấy kiếp sau cũng chẳng thực hiện được…”
Nàng cho rằng hắn sẽ là ánh sáng
của nàng, đã từng tin tưởng như vậy, khi mà nàng còn chưa rành thế sự, nhìn hắn
viết chữ đọc thơ liền cho rằng đó là thứ đẹp nhất.
Thế nhưng hôm nay nam tử trước mắt
này, bởi vì say rượu mà thời gian dài không để ý đến chính mình, râu ria mọc lởm
chởm, nước bẩn dính đầy quần áo giày tất, hắn nói hắn muốn đi thi lấy công
danh, nhưng chỉ sau vài lần thất bại liền chán nản phải nhờ đến sự giúp đỡ của
nàng. Người như vậy, làm sao có thể đem so sánh với Thái tử, dù cho chính bản
thân nàng cũng chỉ là một gốc hoa nhỏ trong hàng ngàn hàng vạn bông hoa, nhận
được sự sủng ái một thời của người thưởng hoa, đợi cho đến khi hoa héo tàn
không khỏi tự ôm một tràng thương tiếc.
“Muội thật sự còn có chuyện quan
trọng, muội đi trước đây.” Nàng xoay người muốn rời đi, người phía sau đột
nhiên kéo áo nàng, “Ta… Năm nay ta nhất định sẽ đi thi, thật đấy, Hồng Nhi muội
hãy tin tưởng ta, đừng bồi rượu bọn họ nữa, bọn họ đều không đáng…”
“Cái gì gọi là không đáng? Ta
không muốn trở lại ngõ nhỏ kia, ngay cả cái tên kia cũng không muốn nghe lại,
huynh có hiểu không?” Ngữ khí nàng lạnh lùng mang theo tức giận, “Mục đích trở
thành ca nữ tốt nhất ta đã đạt được, bất luận là Hàn phủ hay Thái tử phủ, đều
là nơi khiến huynh phải ngưỡng mộ cả đời. Thủy ca của Thúy Liễu Hạng, huynh hãy
quý trọng chức nha dịch bé nhỏ này, đừng có lại xảy ra chuyện gì, ít nhất, hiện
tại Phàn thẩm còn cần huynh, đừng…” Nàng ngừng lại một chút, “Đừng… mơ giấc mộng
không thực tế, công danh, không phải là thứ
ai cũng có thể đạt được.”
Nàng dứt khoát đi thẳng.
Mạt thân ảnh hồng sắc bung dù
lên, đi đến Sanh Đỉnh Lâu.
A Thủy si ngốc đứng đó, thì ra
nàng vẫn còn nhớ, nhớ rõ hắn từng nói qua, hắn muốn có công danh, để cho nàng
không bị rét buốt, để cho nàng được mặc cẩm y.
Còn nhớ rõ. Là tốt rồi. Như vậy niềm
tin của hắn, còn đáng giá.
Cả người vẫn còn ẩm ướt, thế
nhưng hắn vẫn muốn thấy nàng, một đường lén lút theo đuôi, dường như rất nhiều
lần như vậy, chỉ là muốn đứng từ xa mà nhìn, thế thôi.
Hồng Tụ chỉ là đi mua rượu, nhưng
tay lại có chút run.
Nàng nhớ lời Thái tử dặn, giả vờ
trấn định trao đổi với lão bản, lòng lại cảm thấy bất ổn, bất giác có chút sợ
hãi khi rượu này được đưa đến phủ Thái tử.
Đêm hôm đó phù dung ấm áp, ánh mắt
tỉnh táo của Lý Hoằng Ký khiến cho nàng thấy sợ, hắn cúi đầu, thanh âm lộ ra
quyết tuyệt, “Triệu Khuông Dận vô ý làm mất Thấm Cốt, nhưng hắn cũng đã trà trộn
được vào phủ An Định Công, hôm nay chỉ có thể tận dụng cơ hội ngươi đi gặp Nga
Hoàng, tới An Định Công phủ, bỏ thứ này vào rượu, để hắn tìm cách cho lục đệ…”
Một câu nói như vậy, nói đến nhẹ nhàng trôi chảy lại quyết liệt đến không thể
lay chuyển, hắn cầm lấy tay nàng, chậm rãi an ủi, “Hồng tụ thiêm hương, quả
nhiên là một đôi tay đẹp, chỉ tiếc, cổ tay này nếu là…” Hắn nói đến phân nửa
thì lắc đầu, nàng biết hắn đang nghĩ tới thứ gì, người nọ khuynh thành tuyệt thế
đâu phải người như nàng có thể so sánh được.
Lý Hoằng Ký cười đến sâu xa, “Việc
này hoàn thành, ta sẽ nắm chắc phần thắng trong tay, tương lai…” Thanh âm hắn
ép tới thấp dần, “Nàng sẽ là hoàng phi, không cần tiếp tục ca vũ, không cần tiếp
tục nhìn sắc mặt người khác.” Ý tứ ở đó tất nhiên Hồng Tụ hiểu rõ, nhưng An Định
Công là lục hoàng tử được hoàng thượng sủng ái nhất, nếu như xảy ra sơ xuất, sự
tình bại lộ, toàn bộ tội trạng cũng sẽ đổ hết lên đầu nàng, nàng cắn môi không
nói, một lát sau cười đến yêu mị, một đôi mắt phượng di động sinh tình, “Thái tử
yên tâm, việc này giao cho Hồng Tụ.” Người đối diện thỏa mãn ôm lấy nàng.
Có cái gì ghê gớm chứ, Hồng Tụ nỗ
lực trấn an mình, vươn tay dò xét, mưa đã bắt đầu ngừng. Tốt xấu cũng là người
trong phủ quyền quý, tranh quyền đoạt vị sớm đã thành quen, nàng tưởng tượnng nếu
là lúc này đây, người uống rượu độc không phải Lý Tòng Gia, có phải nàng sẽ thản
nhiên hơn một chút, nghĩ kỹ lại thấy ý niệm này thật đáng sợ, lúc này sao lại bận
tâm những thứ này. Thái tử đã đồng ý sẽ cho nàng tất cả, hơn nữa nếu nói nhân
tình, cũng càng nên vì Thái tử chứ không phải người kia.
Vì vài lần cơ duyên chạm mặt thì
sao, cũng chỉ là tử đàn hương khí.
Đúng là nàng vẫn còn ngưỡng mộ
người như vậy, đường nét thanh thanh nhàn nhạt lại khiến cho người ngoài cả đời
không sao với tới, số phận chính là như vậy, chung quy thân sơ hữu biệt, người
có trong tay thì bất động thanh sắc, ung dung thưởng trà, người không có được
thì mải miết tranh giành, bất chấp nhân tính. Nàng là một nữ tử thông tuệ, nàng
hiểu, nhưng lại không thể buông tay.
Nàng sợ, sợ cái u ám đói khát của
Thúy Liễu Hạng, sợ giống như mẫu thân cùng những người khác cả cuộc đời chìm
trong đêm tối và tuyệt vọng. Con mắt chết khô của mẫu thân vào năm nàng mười ba
tuổi khiến nàng lạnh đến tận cùng, nàng thề vô luận thế nào cũng không giẫm lên
vết xe đổ đó, bất chấp cái giá phải trả có lớn đến đâu, cũng phải khoác lên
mình xiêm y cẩm tú khiến người đời ngưỡng mộ.
Mà thôi.
Ai lại chẳng có dục vọng khát cầu,
giống như Lý Hoằng Ký muốn ngôi vị hoàng đế, Thủy ca muốn công danh. Thế nhưng,
tại sao người mặc thiên thủy bích đó, lại dường như không muốn thứ gì.
Nàng hận người như vậy, trong
lòng lại càng lưu tâm đến y. Sự tồn tại của Lý Tòng Gia tựa như phải thế. Y phải
là người xuất trần tuyệt thế, không vướng bụi trần.
Chỉ là hai cổ tay, lại khiến Thái
tử day dứt không nguôi.
Bao nhiêu ý niệm xẹt qua đầu vẫn
không thể đi đến kết luận, rốt cuộc nàng tự bỏ cuộc, dù sao tay đã nhúng chàm,
rượu độc đã hạ, từ nay về sau trên đời sẽ chẳng còn một Lý Tòng Gia.
Giản đơn như vậy.
Tựa như… Tựa như… Giống hệt Tề
Vương.
A Thủy lén lút đi theo Hồng Tụ,
người qua đường che miệng cười cợt. Ngay cả tỳ nữ đi theo Hồng Tụ cũng phải
quay lại liếc hắn, rốt cuộc vẫn thấy buồn cười. Thật không ngờ vị Hồng Tụ cô
nương mới được sủng ái này cũng có một đoạn cố sự, bất quá hình dạng người này
như vậy cũng thật không có tiền đồ, thảo nào giai nhân không để ý tình cũ, thái
độ quyết tuyệt.
Mưa đã hết, Hồng Tụ thu ô, A Thủy
đừng ở phía xa nhìn mạt thân ảnh ưu nhã gấp cây dù lại, ngẩng đầu lên thần sắc
như thường, đúng là Hồng Tụ tình sinh ý động của ngày xưa, một chút cũng chưa hề
biến đổi.
Chỉ là.
Mạt thân ảnh hồng sắc đâm vào con
mắt sinh đau, cặp mắt phượng kia dường như không còn sự trong trẻo ngây thơ
ngày trước. Hắn chỉ mong được nhìn thấy Hồng Nhi mặc bộ y phục chắp vá trong
ngõ nhỏ kia.
Khi đó, nàng ở trong lòng hắn – chính
là thiên hạ vô song.
Chỉ là, nàng cũng không nguyện
quay đầu nhìn lại.
Chỉ là, bản thân nàng đã bỏ lại tất
cả những tư thái thấp kém, thà rằng đi ngưỡng mộ kẻ khác cũng không nguyện tin
tưởng, mỗi người, đều đã từng là thiên hạ vô song.
-----------------------
Chương
này, ta mặc kệ cái gì A Thủy, cái gì Hồng Nhi, thứ duy nhất đọng lại, chính là
3 chữ Sanh Đỉnh Lâu. Nơi này, bắt đầu, cũng là kết thúc. "Sự tồn tại của
Lý Tòng Gia tựa như phải thế. Y nên là người xuất trần tuyệt thế, không vướng bụi
trần." Thế nhưng, không được.
Mà Hồng
Tụ, nàng cũng thật đáng thương. Yêu người không nên yêu, hận thứ không thể hận.
Sự dằn vặt nội tâm và sức ép ngoại cảnh khiến cho kết cục đến với nàng chính là
tất yếu.
Thật kỳ
lạ rằng, Sơn Hà Vĩnh Tịch là bộ đam mỹ đầu tiên ta đọc mà không ghét bỏ bất cứ
nhân vật nữ nào, các nàng được đầu tư xây dựng rất công phu, rất thuyết phục.
Cho nên nếu ai muốn đọc một bộ thuần đam mỹ thì có lẽ không thích hợp với Sơn
Hà, bởi ở đây có những mối tình nam - nữ thật sự sâu nặng và ám ảnh.
Còn nữa,
rất thích đoạn này:
"Khi
đó, nàng ở trong lòng hắn – chính là thiên hạ vô song.
Chỉ là,
nàng cũng không nguyện quay đầu nhìn lại.
Chỉ là,
bản thân nàng đã bỏ lại tất cả những tư thái thấp kém, thà rằng đi ngưỡng mộ kẻ
khác cũng không nguyện tin tưởng, mỗi người, đều đã từng là thiên hạ vô
song."
2 comments
Ta thương cho A Thủy. Chí lớn ôm mộng nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu. Hắn ngoài một tấm chân tình và giấc mộng hão huyền dường như chẳng còn gì đáng giá. Mà chân tình của hắn đem bán chắc gì đã có người mua. Hình ảnh tên A Thủy bất tài vô dụng đó làm ta cực kì thương cảm. Một người như vậy trong loạn thế có là gì? Chân tâm có đáng?
Ta còn thương cho Hồng Tụ. Quá khư nghèo hèn làm nàng chẳng muốn nhìn lại, cũng chẳng muốn giữ lại gì từ cái quá khứ ấy. Nàng đã từng là thiên hạ vô song với người có chân tâm nhưng giờ nàng trốn chạy. Sau này, nếu phải đối mặt thì sẽ ra sao?
Đọc Sơn Hà mà thấm thía nỗi đau thời loạn thế.
Còn về Lý Tòng Gia. Nếu hai con người kia là điển hình thời loạn, một chấp nhận nghèo hèn vô dụng, chấp nhận hạ thấp giá trị của bản thân để giữ lấy một tấm chân tâm, một lại dùng chân tâm đánh đổi cái gọi là cao sang quyền quý. Lý Tòng Gia, y chẳng quan tâm đến thứ gì nhưng tựa hồ đều nắm tất cả trong tay. Hoàn toàn khác biệt. Quá xa vời với những con người kia. Đứng giữa hồng trần lại như cách biệt hồng trần. Loạn thế có mấy ai thanh sạch như vậy? Không lo không nghĩ, hoặc giả nghĩ rất nhiều, quan tâm đến điều nhỏ nhặt nhất. Vì một đoá hoa chẳng màng sinh tử, trên đời được mấy người như vậy? Quả thật, “có một số người không cần ra vẻ, cũng toát lên một trận kinh hồng”
Chỉ trong một chương lại có thể khắc họa được loạn thế nhân sinh, đau thương như vậy, rõ ràng như vậy. Còn có thể làm bật lên phong thái của Lý Tòng Gia. Thật sự Sơn Hà Vĩnh Tịch là bộ đầu tiên làm ta cảm nhận sâu sắc được nỗi đau loạn thế của người trong cuộc lẫn người ngoài cuộc. Chân thực như rất gần đây thôi, lại tựa hồ cách xa vạn dặm, không thể nào với tới được.
Post a Comment