Jun 30, 2013

[Đam mỹ | Cảnh Khanh | Thiều Hoa Khanh Phụ] Chương 14

Written By Tích Vũ Lầu on Jun 30, 2013 | 22:06

Y không viết đi nơi nào, làm gì. Nếu xóa xưng hô đi tổng cộng chỉ mới viết năm chữ. Mực còn chưa khô. Cảnh Thiên thực sự muốn phát điên lên.


Tác giả: Túy Nguyệt Mê Hoa

Biên dịch: Phong Đình

Beta: Tích Vũ

Chương 14 – Nhất trâm tình định


Trong phòng, hai người đều đang tự sửa sang lại y phục, Từ Trường Khanh thấy Cảnh Thiên nhếch cao chân mày, miệng cười vui vẻ, nhịn không được liền hỏi, “Cảnh huynh đệ, có chuyện gì cao hứng vậy?"

Cảnh Thiên đương nhiên sẽ không nói cho y biết, thanh danh của y đã bị hủy đi, mà hung thủ không phải là Cảnh Thiên hắn, lại chính là Từ Trường Khanh y. Mặc dù hắn không thật sự nghe trộm được, nhưng tưởng tượng đến ánh mắt khiếp sợ đến bái lạy của Hà Tất Bình trước khi đi khỏi, hắn liền cảm thấy rất sảng khoái.

Cảnh Thiên chuyển đề tài, “A, Đậu Phụ Trắng, ta giúp huynh chải đầu nha.”

Hắn nhớ lại vừa rồi mái tóc đen của y như tơ như lụa, nếu được chạm vào một chút thì thật tốt.

Từ Trường Khanh đương nhiên không bận tâm, đối phương liền bắt đầu ngay. Cảnh Thiên dùng chiếc lược gỗ anh đào thuở nhỏ của mình một đường thuận theo ngọn tóc chải đến đuôi tóc. Mái tóc đen của Từ Trường Khanh mềm mại như bạch ngọc, ngón tay hắn nhẹ nhàng quấn quanh từng lọn tóc như tơ lụa, khiến cho tên Cảnh Thiên cẩu thả ngày thường ngay tại thời điểm chạm vào tóc của Từ Trường Khanh cũng trở nên mềm nhũn, “Đậu Phụ Trắng, tóc của huynh thật đẹp.” Cảnh Thiên rụt rè lên tiếng.

Từ Trường Khanh càng ngượng ngùng, đôi mắt tràn đầy quang hoa khẽ nhìn lên, đôi môi đỏ nhẹ mỉm cười. Toàn bộ biểu cảm ngượng ngùng này của y soi vào gương, truyền hết vào mắt Cảnh Thiên. 

Cảnh Thiên dựa vào hiểu biết của mình mà búi tóc cho y, vừa lúc hắn định cài trâm để hoàn thành bước cuối cùng thì bị Từ Trường Khanh giữ tay lại, “Cảnh huynh đệ, không cần trâm.” 

Tay hắn chạm đến da thịt lạnh lẽo của đối phương, thoáng có mùi đàn hương phảng phất, Cảnh Thiên liền thả hồn theo. Thật lâu sau, hắn mới hoảng hốt phát giác rằng mình đã thất thố, vội giả vờ lên tiếng hỏi, “Tóc sẽ không rối sao?” 

“Không sao, hiện giờ việc chúng ta làm là thiên cơ, tốt nhất vẫn nên giữ kín thân phận đệ tử Thục Sơn.”

Cảnh Thiên hiếm khi thấy Đậu Phụ Trắng thông minh được như thế nên đành phải đồng ý. Từ Trường Khanh vừa định buông trâm bạch ngọc xuống đột nhiên tay bị nắm chặt, “Không bằng huynh tặng cây trâm này cho ta đi.” 

Nét mặt Từ Trường Khanh lộ vẻ khó khăn, “Nhưng ta còn phải quay về Thục Sơn.”

“Hừ, keo kiệt, trả lại cho huynh!” Cảnh Thiên khinh khỉnh ném trả cây trâm vào tay Từ Trường Khanh.

Thình thịch - Tim hắn bỗng nhiên đập thật mạnh.

Cảnh Thiên cũng không biết tại sao hắn lại như vậy, chỉ là một câu nói đùa, hắn chỉ xin y một cây trâm, nhưng đối phương cư nhiên không chịu cho, “Uổng công ta và huynh cùng chung sinh tử hoạn nạn mấy lần, chỉ là một cây trâm cũng tiếc không cho ta.” Hắn nhất thời bực dọc, hầm hầm bỏ đi.

Từ Trường Khanh lẳng lặng ngắm nhìn trâm bạch ngọc trong tay, trâm này chính là vào năm y nhược quán [năm hai mươi tuổi], sư phụ đã tặng cho y. Thứ nhất, nó gửi gắm niềm hy vọng của chưởng môn, sư phụ cùng các vị trưởng lão, rất có ý nghĩa với y. Thứ hai, trâm này tượng trưng cho cả đời y phải kế thừa y bát của sư phụ, chuyên tâm tu đạo. Không phải y không muốn tặng cho Cảnh Thiên, nhưng việc này thật sự rất khó lòng chọn lựa.

Trên trâm còn mơ hồ lưu lại hơi ấm của đối phương, hơi ấm nhẹ nhàng truyền từ trâm sang từng ngón tay y. Từ Trường Khanh nhớ lại vừa rồi Cảnh Thiên hết lòng thay mình vấn tóc, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác nhộn nhạo.

Nhưng giây tiếp theo Từ Trường Khanh đột nhiên cau mày, tay nắm thành quyền đặt trên bụng mình, tựa hồ chân khí nghịch chuyển điên cuồng, đau nhức không chịu nổi. Đầu ngón tay cầm trâm mềm nhũn, gương đồng phản chiếu dung nhan vốn đã trắng thuần nay càng tiều tụy hơn, môi dưới bị y cắn đến rỉ máu.

Rốt cuộc làm sao vậy?

Từ Trường Khanh nắm chặt tay lại, ngón tay khảm thật sâu vào lòng bàn tay, đau đớn thống khổ. Ước chừng thời gian một nén nhang, y gắng gượng không hề kêu đau, chính là đang cố nén lại.

Từ Trường Khanh chỉ nghỉ ngơi một chút, cố gắng điều dưỡng, đợi cho sắc mặt mình khôi phục huyết sắc, y mới miễn cưỡng dựa theo vách tường đi ra khỏi phòng. Từ Trường Khanh tiến vào đại sảnh chỉ thấy Cảnh Thiên lạnh nhạt hé mặt ra, “Cảnh huynh đệ vẫn còn giận Trường Khanh?”

Đối phương tức giận đáp lại, “Huynh cũng không phải mới biết ta lòng hẹp dạ hòi!”

“Cảnh huynh đệ, là lòng dạ hẹp hòi.” Từ Trường Khanh sửa lại. 

“Đậu Phụ Trắng, huynh thì giỏi rồi!” Nói xong hắn một phen đi tới xô Từ Trường Khanh.

Vừa rồi chân khí trong cơ thể y nghịch lưu, đến bây giờ vẫn còn rất hỗn loạn, bị Cảnh Thiên đẩy một cái, y lảo đảo thiếu chút ngã xuống đất. Cũng may ngay trước khi y ngã xuống, Cảnh Thiên đã vững vàng đỡ lấy thân thể của y, “Đồ ngốc, ngay cả đi đường cũng không được.” Trong mắt hắn tràn đầy quan tâm nhưng Từ Trường Khanh tất nhiên không biết.

Thấy đối phương đã đứng vững lại, Cảnh Thiên lập tức buông tay.

“Đậu Phụ Trắng, vài ngày sau chúng ta mới khởi hành có được không? Hai ngày nữa chính là ngày giỗ của phụ mẫu ta, ta muốn tế bái xong rồi đi.” Thời điểm Cảnh Thiên nói không nhìn Từ Trường Khanh, đưa lưng về phía y, chỉ chừa cho y bóng lưng mình.

“Cũng tốt, Trường Khanh đúng lúc có việc cần làm.”

“Không thể tốt hơn.” Dứt lời, Cảnh Thiên bỏ ra Vĩnh Yên Đường.

Từ Trường Khanh biết Cảnh Thiên vẫn còn giận mình. Nếu là lúc bình thường, Cảnh Thiên nhất định sẽ dán lấy y, truy vấn chứng thực mọi chuyện, mà nay phản ứng của Cảnh Thiên lại lạnh lùng như vậy làm y có vài phần buồn bã. Nhất là vừa rồi, hắn lại đột nhiên buông tay y. Thoát chốc trong tâm không khỏi khó chịu vô cùng.

Buổi tối, Cảnh Thiên say mèm trở về phòng, muốn gặp Đậu Phụ Trắng nhưng lại không tìm thấy.

Say biết rượu nồng, tỉnh biết mộng không.

Đậu Phụ Trắng đã đi rồi.

Trên bàn chỉ chừa lại một phong thư, “Cảnh huynh đệ, hai ngày sau ta về.”

Y không viết đi nơi nào, làm gì. Nếu xóa xưng hô đi tổng cộng chỉ mới viết năm chữ. Mực còn chưa khô. Cảnh Thiên thực sự muốn phát điên lên.

“Bốp”, một vật rơi xuống mặt đất. Cảnh Thiên vỗ vỗ hai má nóng hổi của mình, nhặt lên tập trung nhìn vào, đúng là chiếc trâm bạch ngọc ban sáng Từ Trường Khanh không cho hắn, nhất thời trong lòng dâng lên một cảm giác vui sướng.

Sáng sớm, mọi chuyện nhàn nhạt như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi. Cảnh Thiên ôm trâm cài tóc đi ngủ, cảm giác rất chân thực.

Như say, như mê, thật tốt đẹp.

Kỳ thực, Từ Trường Khanh trước khi đi đã do dự rất lâu. Y để lại một phong thư xin lỗi, nhưng thật sự người sai không phải là y, rõ ràng là đối phương cố tình gây sự, nên đành xé bỏ. Y cũng có để lại một vài thỏi bạc, nhưng lại cảm thấy không ổn.

Từ Trường Khanh cũng đã viết một phong thư kể rõ ràng địa điểm, sự tình y sẽ làm trong chuyến đi lần này, nhưng nghĩ lại y cũng chẳng phải là gì của hắn, đâu cần cái gì cũng phải báo lại.

Còn về phần cây trâm, rốt cục vẫn quyết định tặng cho Cảnh Thiên, nhưng lúc trước chính mình đã từng cự tuyệt hắn, hiện giờ nếu trực tiếp đem tặng thì sẽ rất ngại.

Cuối cùng Từ Trường Khanh để trâm vào phong thư, thứ nhất, xem như là tín vật tặng cho Cảnh Thiên, thứ hai, cũng có thể giữ lại chút thể diện cho bản thân.

Như vậy y mới yên tâm rời khỏi.

2 comments

B_B
7/01/2013 3:25 AM Reply

Đoạn tả tâm trạng của Trường Khanh đáng yêu quá :) mà tớ ngửi thấy mùi ngược a. Cái cổ độc mấy vị vi sư dạy Trường Khanh đây mà :) đọc hài mà nhớ ngược a :))

7/01/2013 10:38 AM Reply

Đọc xong Thục Thiên phản xạ có điều kiện mất rồi :)) Hễ đọc hài là sợ có ngược tiếp theo :))

Post a Comment

Thục Thiên Mộng Hoa Lục