“Kinh mạch đứt đoạn, ngũ tạng lục phủ toàn bộ vỡ nát, ngay cả nguyên khí cũng vì cưỡng chế thi hành Âm Dương Di Hoán Thuật mà tan rã gần hết.” Trong thời điểm Thường Dận nói chuyện toát ra một loại ẩn nhẫn đau đớn, Cảnh Thiên ngay lập tức nắm lấy cổ tay Thường Dận, “Đậu Phụ Trắng có phải chết không?”
[ĐAM MỸ/CẢNH KHANH] THIỀU HOA KHANH PHỤ
Tác giả: Túy
Nguyệt Mê Hoa
Biên dịch:
Phong Đình
Hiệu chỉnh: Tích Vũ
Chương 08 - Âm Dương Di Hoán
Khi Cảnh Thiên tỉnh dậy
thì đã thấy mình được an bài tại phòng Từ Trường Khanh. Nếu hỏi hắn hôn mê thế
nào mà lại biết đó là phòng của Từ Trường Khanh, thì chính là vì mùi đàn hương
trên người Đậu Phụ Trắng và trong phòng này không có gì khác biệt.
Trên người hắn hiện tại
là một đạo bào sạch sẽ, “Thật là, ta cũng bị biến thành một khối đậu phụ rồi,
nhưng nói đi cũng phải nói lại, ta ở giữa đám đậu phụ này, cũng xem như hạc
giữa bầy gà!” Cảnh Thiên tự cảm thấy vĩ đại ngênh ngang đi bộ bên ngoài Vô Cực
Các, nhìn đoàn đậu phụ luyện kiếm trước mắt thật là hưởng thụ.
“Cảnh Thiên, ngươi tỉnh
rồi?” Đây là lời của Thường Dận, sư đệ của Từ Trường Khanh.
“A!
Ta biết thanh âm này! Ngươi chính là người hôm đó dùng vật truyền tin nói
chuyện với Đậu Phụ Trắng, Thường...”
“Thường
Dận.” Liếc mắt nhìn Cảnh Thiên một cái, hắn không nói còn tốt, vừa mở miệng lập
tức khiến người ta ghê tởm.
“Đúng đúng! Thường Ngạnh!” Nói xong vẻ mặt giảo hoạt nhìn
xuống phía dưới của đối phương.[1]
Thường Dận khó chịu nhìn lại. “Ngươi làm cái gì?”
“Không có gì, đúng rồi, trong tay ngươi không phải y phục
của ta sao?”
“Phải, đem đi giặt sạch, giờ đã khô rồi.”
“Đưa cho ta, đạo bào của các người mặc vào thật khó chịu,
ta phải thay ra ngay.”
Thường Dận không nói gì, đưa trả lại cho hắn. Cảnh Thiên vẫn
còn huyên thuyên chưa dứt. “Đạo sĩ các người cũng thật là, ưa thích sạch sẽ quá
độ? Bản thân mặc đồ trắng không nói, cũng không nên giặt y phục của người
khác.”
“Trên y phục ngươi đều dính máu của đại sư huynh, cho nên
cần giặt sạch.”
“A! Máu...” Lúc này hắn mới nhớ tới Đậu Phụ Trắng sống
chết chưa rõ. “Đậu Phụ Trắng thế nào rồi? Có nghiêm trọng không?”
“Không cần ngươi bận tâm.”
Ta, như thế nào ta lại không bận tâm, lời nói vừa tới
miệng đột nhiên nuốt xuống, từ nhỏ phụ mẫu dạy làm người phải biết nhún nhường.
“À à, không có việc gì là tốt rồi.” Hắn cười hà hà.
“Ngươi còn không mau thay?” Thường Dận giơ
y phục của Cảnh Thiên lên.
“Ngươi không đưa cho ta, ta làm sao thay!” Nói xong hắn
giật lấy y phục, đi về phía sau chậu cây bắt đầu thay. Cảnh Thiên là một người
thô kệch, lại càng không như Đậu phụ trắng kiêng dè bị người khác xem, có khi
còn mong cho người vây lại mà nhìn.
Nhưng Thường Dận lại tự giác xoay người sang chỗ khác
không thèm ngó tới. Đợi Cảnh Thiên thay y phục xong, chậm rãi nói một câu,
“Chưởng môn muốn gặp ngươi.”
Trên đường đi, bản mặt Thường Dận tối sầm, khiến cho Cảnh
Thiên vô cùng khó chịu, “Haha, ta nói ngươi nha, Đại sư huynh của ngươi vẫn
chưa lợi hại bằng ta đâu!” Cảnh Thiên thích nhất chính là đùa giỡn[2]
Đậu Phụ Trắng, hiện giờ Đậu Phụ Trắng bị thương hôn mê, một nồi đậu phụ này sẽ
mặc hắn trêu chọc[3]. (Lời tác giả: Đậu Phụ Trắng là đùa giỡn, những
người khác là trêu chọc, Cảnh Thiên vẫn phân biệt rõ ràng đâu là người mình đâu
là người ngoài)
Quả nhiên mặt Thường Dận nhất thời đỏ lên, “Ngươi nói bậy
cái gì!”
“Ta không có nói bậy, y bị Ma Tôn đánh thành như vậy,
ngươi xem không phải ta vẫn còn bình yên vô sự sao! Ngươi sờ thử xem...” Nói
xong đem tay Thường Dận đặt trước ngực mình, “Chỗ này bị đánh hai chưởng đó.”
“Ngươi biết cái gì! Đó là Đại sư huynh dùng Âm Dương Di
Hoán Thuật.
Cảnh Thiên nghe vậy nổi tính tò mò, chạy đến bên cạnh
Thường Dận, huých lấy bả vai y, “Âm Dương Di Hoán Thuật là thứ gì vậy?”
“Chính là người thi pháp phải đem toàn bộ thương tích
trên người đối phương chuyển sang mình, hai chưởng kia của ngươi đều do đại sư
huynh thay ngươi nhận rồi, ngươi vẫn còn nghĩ mình là Thiên nhân sao?!”
Cảnh Thiên nhất thời không cười được nữa, mắt lộ ra tia
giận dữ, “Ngươi nói cái gì?” Sau đó như nghĩ ra được điều gì, tự bấm lấy vạt áo
của mình, chợt thấy trước mắt tối tăm mù mịt, “Đậu Phụ Trắng, tại sao huynh lại
ngốc như vậy!”
“Đại sư huynh chính là ngốc, cư nhiên vì ngươi....”
“Đúng rồi! Huynh ấy hiện tại ra sao?”
“Kinh mạch đứt đoạn, ngũ tạng lục phủ toàn bộ vỡ nát,
ngay cả nguyên khí cũng vì cưỡng chế thi hành Âm Dương Di Hoán Thuật mà tan rã
gần hết.” Trong thời điểm Thường Dận nói chuyện toát ra một loại ẩn nhẫn đau
đớn, Cảnh Thiên ngay lập tức nắm lấy cổ tay Thường Dận, “Đậu Phụ Trắng có phải
chết không?”
“Đại sư huynh tự đã có các trưởng lão thi cứu, không liên
can đến ngươi, nhưng lần này huynh ấy vì ngươi mà thương thế thành như vậy, ta
nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!” Nói xong hắn rút kiếm ra khỏi vỏ, kiếm
khí khiến bụi đất tung bay một trận, chỉ nghe một tiếng kêu lên, lưng quần Cảnh
Thiên lập tức bị kiếm khí xẻ ngang, quần chảy xuống đến tận bắp chân, cứ như
vậy mà lộ ra quần cộc tươi đỏ hoa lệ, chết tiệt, “Ngươi!” Cảnh Thiên nổi cáu,
ngược lại Thường Dận xem như không có việc gì mà nhàn nhã rời đi.
Nhìn bốn bề vắng lặng, Cảnh Thiên vội ngồi xổm xuống cài
lại lưng quần, đại trượng phu co được dãn được!
“Hài tử à, cậu đến rồi.” Hắn nghe tiếng vội quay đầu lại,
“Lão đầu, ông muốn nói chuyện với ta hả?”
“Vào trong đi, ta chờ cậu đã lâu.” Nói xong kéo Cảnh
Thiên tiến vào Vô Cực Các.
“Vô Cực Các.... A! Thì ra ông chính là chưởng môn!”
Thanh Vi nhẹ nhàng mỉm cười, “Haha, đa tạ cậu đã cứu mạng
Trường Khanh.”
“Khách khí cái gì! Nhưng huynh ấy thật sự không có việc
gì chứ?” Chung quy cũng là vì mình, sao có thể không quan tâm tới.
“Các Trưởng lão đã thi pháp cứu y, hiện tại đã không còn
trở ngại gì nữa, chỉ cần tịnh dưỡng là được.”
“Vậy ông gọi ta đến để làm gì?”
Thanh Vy xoay người lại, ánh sáng chói chang làm Cảnh
Thiên chỉ nhìn thấy bóng dáng mờ mờ, “Cậu chính là Thiên nhân, Ma Tôn đoạt kiếm
cho cậu cũng bởi vì điều đó.”
“Thế Phi Bồng mà hắn gọi là ai?”
“Tên gọi cũng chỉ là danh xưng, cần gì phải so đo?” Thanh
Vy trước giờ đối với chuyện kiếp trước của Cảnh Thiên đều giữ kín như bưng, làm
như vậy cũng chính vì muốn tốt cho Trường Khanh cùng Cảnh Thiên.
“Vậy thì có lợi gì?”
“Vạn vật tương đối, nếu cậu muốn có lợi thì phải làm một
việc. Lần này ta cần cậu hiệp trợ, giúp ta hộ tống chiếc hộp này đến nơi thanh
tịnh nhất ở Thần giới.”
Cảnh Thiên có điểm sốt ruột, “Có lợi gì trước đã?”
“Vĩnh An Đường sẽ do cậu phụ trách.”
“Không đủ.”
“Vậy cậu còn muốn gì? Chỉ cần lão phu làm được thì nhất
định sẽ làm.”
Nghe đối phương nói vậy, hắn cảm thấy trận buôn bán lần
này quả thực Thiên nhân hắn có hời rất lớn, không thể không nâng giá, nhưng,
phải đòi cái gì bây giờ? Bỗng trước mắt lại hiện lên bộ dáng Đậu phụ trắng chậm
rãi ngoảnh đầu lại, hơi cau mày nhìn hắn, chính là y! Nhưng ngẫm nghĩ lại thì
sợ đối phương không chấp thuận, “Chưởng môn, ta còn một món chưa nghĩ ra, trở
về rồi nói sau có được không?”
“Đương nhiên.” - Giao dịch thành công, Cảnh Thiên vui vẻ
nháy mắt, “Lão đầu, ta thích ông~”
_______________________________________
[1]: Lí do Lão đại nhìn xuống phía dưới của Thường Dận:
Ngạnh có nghĩa là cứng =)) Lão quá bỉ =))
[2], [3]: Lão đại với Đậu Phụ Trắng là “điều hí”, nghĩa
là đùa giỡn, chọc ghẹo nhưng từ này chỉ thường dùng với tiểu cô nương mà thôi
=)))~ Còn với nồi đậu phụ kia là “điều khản”, chỉ là trêu chọc, trêu đùa bình
thường =v=
2 comments
chờ không biết là bao lâu rồi mới lại thấy chương mới ak~
lão Thiên quả thực quá bỉ,đọc đến đoạn lão nhìn phía dưới của Thường Dận ta thật sự không nói nên lời...
chúc nàng trở lại hảo vui vẻ nhé!
Nhớ đôi bạn trẻ này quá. Cảm ơn các nàng đã quay lại với Thiều Hoa :x
Post a Comment