“Đệ đã quên một chuyện rồi. Tử Huyên là Nữ Oa hậu nhân, đối với kiếp trước kiếp này đều hiểu rõ, Cảnh Thiên hiện tại chính là Long Dương chuyển thế, nhưng hắn vốn không nhớ gì về chuyện kiếp trước. Nếu chúng ta không ai nói cho hắn biết, làm sao hắn có ý nghĩ không an phận đối với Trường Khanh?”
[ĐAM MỸ/CẢNH KHANH] THIỀU HOA KHANH PHỤ
Tác giả: Túy Nguyệt Mê Hoa
Biên dịch: Phong Đình
Beta: Tích Vũ
Chương 10 - Nữ Oa hậu nhân
Có rất nhiều chuyện Trường Khanh hoàn toàn không nhớ, đương
nhiên Cảnh Thiên cũng không định giải thích với y, bởi vì làm vậy sẽ tốt cho
khối đậu phụ đó hơn.
Hôm ấy, sau khi chữa thương cho Từ Trường Khanh, các Trưởng lão
đều vây quanh giường y, nhìn y bằng ánh mắt thương yêu hết mực. Trường Khanh đã
đi theo bọn họ từ thuở ấu thơ, dù còn nhỏ tuổi nhưng y lúc nào cũng thông minh
lanh lợi, luôn được lòng tất cả mọi người, hiện tại khi lớn lên lại mang phong
thái tuấn dật xuất trần, tu vi đạo pháp cũng rất thâm hậu, thực không uổng công
bọn họ khổ tâm dạy dỗ. Nhìn thấy Trường Khanh bị thương như vậy, ai nấy đều
không khỏi đau lòng.
“Tính mệnh nó có thể bảo toàn, nhưng nguyên thần lại hầu như tan
rã…” Thương Cổ thực tiếc thương thay cho ái đồ của mình.
“Nguyên thần Trưởng lão, kiếp nạn lần này của Trường Khanh xem
như đã qua, đệ cũng có thể an tâm rồi. Nguyên thần nó hao tổn quá độ, chính là
vì Thần Giới không muốn nó tiếp tục, nhưng chỉ cần nó không phạm vào điều đó,
căn nguyên trần tục của nó tự sẽ không sao, nhất định sẽ lại vượt qua mệnh
kiếp.”
Thương Cổ liên tục cau mày, “Nếu thực sự là vậy thì quá tốt rồi,
hiện tại mạng của Trường Khanh còn suýt không giữ nổi, sợ rằng sau này chúng ta
khó có thể đoán trước được số mệnh của nó.”
“Hết thảy đều tự có an bài…” Thanh Vy chỉ nhẹ nhàng vuốt râu.
Thương Cổ đột nhiên nhớ tới điều gì, hỏi, “Chưởng môn, huynh làm
sao biết được tên côn đồ Cảnh Thiên kia có thể cứu Trường Khanh?”
“Đệ có còn nhớ kiếp trước của Cảnh Thiên?”
Thương Cổ không cần nghĩ ngợi, lập tức nói ngay, “Phi Bồng tướng
quân!”
Đối với chuyện kiếp trước của Trường Khanh, người chân chính
hiểu rõ kỳ thực chỉ có mỗi mình Thanh Vy, bởi vì những người khác đạo hạnh chưa
đủ, Thanh Vy lại sợ gây ra nhiều chuyện nên vẫn chưa hoàn toàn tiết lộ cho bọn
họ.
Nhưng nay đề cập đến việc sinh tử an nguy của Trường Khanh,
Thanh Vy cũng sẽ không kiêng dè, “Sai rồi. Kiếp trước của Cảnh Thiên là Long
Dương thái tử.”
“Cái kia… cùng Nghiệp Bình… Lúc trước huynh nói là… ngăn cản
Trường Khanh cùng ả Tử Huyên kia dây dưa, hiện tại đổi thành Long Dương thì có
khác biệt gì!”
“Đệ đã quên một chuyện rồi. Tử Huyên là Nữ Oa hậu nhân, đối với
kiếp trước kiếp này đều hiểu rõ, Cảnh Thiên hiện tại chính là Long Dương chuyển
thế, nhưng hắn vốn không nhớ gì về chuyện kiếp trước. Nếu chúng ta không ai nói
cho hắn biết, làm sao hắn có ý nghĩ không an phận đối với Trường Khanh?”
Thương Cổ nhất thời vô pháp tranh cãi, “Vậy, vậy… Quá nguy hiểm!”
“Cái nên xảy ra sớm muộn cũng xảy ra, chúng ta cũng chỉ có thể
thuận theo thiên mệnh.”
Không cam lòng thuận theo thiên mệnh, các vị Trưởng lão đều lên
tiếng đề nghị, “Chưởng môn, chi bằng chúng ta cứ phong ấn hết thảy trí nhớ kiếp
này của nó.”
“Xóa đi phần ký ức liên quan đến Cảnh Thiên.”
“Cứ dứt khoát đưa nó đến Thối Tư Nhai chịu phạt, vậy sẽ không
thể gặp lại Cảnh Thiên.”
Tất cả bọn họ đều vì muốn bảo hộ Trường Khanh, cũng không nghĩ
đã gây ra thương tổn cho y, chỉ là thương tổn này chính bản thân Trường Khanh
cũng không hay biết. Xưa nay sư tôn bọn họ đều phẩm hạnh thanh cao nhưng đối
với đệ tử lại không tránh khỏi có tư tâm thiên vị, vẫn làm ra những chuyện vô
lý thế này. Mà ai cũng chưa từng phác hiện chính mình đôi lúc thực rất cực
đoan.
Ngay cả Thanh Vy chưởng môn cũng không ngoại lệ, phàm là chuyện
có ích lợi cho Trường Khanh ngài đều nguyện ý đi làm, “Sự tình đã đến nước này,
tốt nhất chúng ta vẫn phải tiếp tục giữ kín, ta còn phải gặp một người, hôm nay
tạm thời như vậy đi.”
Sau khi nói xong, bốn vị Trưởng lão liền rời khỏi Vô Cực Các.
Thần sắc Thanh Vy đạo trưởng nhất thời ngưng trọng, “Tử Huyên cô nương, cô có
thể xuất hiện rồi.”
“Thanh Vy đạo trưởng, ngài biết rõ địa sát đột nhiên biến hóa,
hơn nữa ngày ấy vừa vặn lại là sinh thần Từ Trường Khanh, y nhớ lại tình duyên
tiền kiếp, cho nên ngài cố tình ngăn trở.”
“Cô có nhớ lúc trước đã từng đáp ứng ta điều gì không?”
“Ta đáp ứng ngài không gặp, không hỏi, không quan tâm.”
“Nếu đã đáp ứng như vậy, tại sao nói mà không làm?”
“Tam sinh tam thế há có thể nói hết là
hết.”
“Là do chấp niệm của cô quá sâu, chính cô
tự hủy đi hai trăm năm đạo hạnh của mình, còn hủy cả đạo hạnh của Trường Khanh,
buông tha cho y đi.”
“Cái gì là buông tha? Ta không biết.” Nói
xong Tử Huyên nắm chặt tay lại, năm đầu ngón tay bấm sâu vào lòng bàn tay.
“Ta đã sớm nói qua, sinh thần hai người đã
biểu hiện tất cả, chủ quẻ thuần âm, ứng với âm kém dương sai, biến hóa trái
ngược với sáu hướng thuần dương, không thể thành phu thê, tội tình gì phải như
vậy.”
“Ta nguyện đời đời kiếp kiếp ở cùng một chỗ
với y.”
Thanh Vy không một chút động dung, “Nhưng
cô không phải duyên mệnh của nó.”
“Ta không tin, ta tam sinh tam thế đều có
duyên cùng y gặp lại.”
“Cô nương, đây đều là do một mình cô tình
nguyện, áp đặt lên sinh mệnh của Trường Khanh. Hà cớ gì phải cố chấp như vậy?”
“Nói bậy! Ngài bây giờ chẳng phải cũng đang
làm xáo trộn sinh mệnh của y sao? Làm vậy là có ý gì? Ta cố chấp, còn các người
không phải hay sao?”
Ánh mắt Thanh Vy chưởng môn lập tức né
tránh, “Ta không hiểu cô đang nói gì.”
“Các người nghĩ ta không biết? Ngài một
lòng cầu y hướng đạo, cho nên tự mình tìm tòi cổ tịch, đem cấm thuật Thục Sơn
dạy cho y. Nếu Trường Khanh thanh tâm quả dục, đoạn tuyệt thất tình lục dục tất
sẽ không sao, nhưng các người biết rõ y tơ tình phức tạp lại còn dạy y, một khi
y động tâm, chân khí sẽ nghịch lưu phản phệ tâm mạch. Y chỉ có con đường chết!”
“Đúng, chúng ta đã dạy y Thục sơn cấm thuật.
Nếu thật chúng ta muốn giấu diếm thì cô không thể nào biết được. Làm vậy là vì
muốn cô hiểu rõ, không thể cùng Trường Khanh tiếp tục dây dưa.”
Mắt Tử Huyên bỗng như chu sa đỏ rực, đáy
mắt mang căm thù vô tận, “Hay cho kẻ tự xưng là sư tôn, nếu Trường Khanh biết
được việc các người làm cũng sẽ thấy hổ thẹn thay cho các người.” Bỏ lại những
lời này, Tử Huyên rời khỏi Thục Sơn.
Phong hoa bút mặc,
Trần ai,
Cố Lưu Phương,
Ta tam sinh tam thế chờ đợi, lại không đổi
được một cái nhìn của ngươi.
---------------------------
Phong Đình: Đến tột cùng thẩm thẩm cũng gọi
Trường Khanh là Cố Lưu Phương!
1 comments:
ta thích kiểu yêu thương của các bác già nhà mình
bảo vệ đến cố chấp, ko nói lý
like
đã yêu thương thì cứ dốc sức mà bảo vệ, sao phải quan tâm cái gì nghịch thiên
Post a Comment