“Đậu Phụ Trắng, ta nói cho huynh biết, hiện tại huynh không được tin bất kì ai, kể cả ta! Thế gian hiểm ác, Từ Trường Khanh huynh dù không phải là hạng người bình thường, song lại quá trang nghiêm đạo mạo, để bảo vệ chính mình thì tuyệt đối không được tin ai cả!”
[ĐAM MỸ/CẢNH KHANH] THIỀU HOA KHANH PHỤ
Tác giả: Túy Nguyệt Mê Hoa
Biên dịch: Phong Đình
Beta: Tích Vũ
Chương 11 – Trạc trọc tự tri
Bên trong phòng bày trí khá đơn giản, ở giữa là chiếc bàn nhỏ, hai bên treo vài bức thư họa đạo gia, còn lại là những vật trang trí đơn giản bằng thanh đồng. Phòng ngủ của đại đệ tử Thục Sơn chỉ có thể dùng một chữ để miêu tả, “Xấu”.
Cảnh Thiên thuận tay cầm lấy một
cái đỉnh bằng thanh đồng xem xét, “Đều là hàng giả cả! Ta nói này Đậu Phụ
Trắng, Thục Sơn các người thực ra có đâu ít tiền, cũng không nên tiết kiệm như
vậy.”
Trường Khanh không để ý tới hắn,
tiếp tục chuẩn bị hành lý. Cảnh Thiên vô cùng buồn chán, tiện tay lấy bừa một
quyển sách trên giá, “Lão Tử Tưởng Nhĩ Chú, tên có cá tính, ta thích!
Trường Khanh liền giải thích,
“Đạo Đức Kinh bản đầy đủ sớm đã thất lạc, đây chỉ là bản khuyết.”
“Đạo đức với không đạo đức, ta
chưa từng thấy, khiếm khuyết thì sớm đã nhìn ra.” Dứt lời, hắn thuận tay cầm
bút của Từ Trường Khanh, cạnh chữ “nhĩ” tùy tiện thêm vào vài nét thật to. Trường
Khanh chi lo chuẩn bị hành lý đến khi phát hiện ra sự việc thì đã quá muộn.
Trên mặt Đậu Phụ Trắng nhất thời mang vài phần giận dữ, “Huynh dám cả gan ngỗ nghịch đạo gia!.... Cũng may đây chỉ là bản chép tay của ta.” Nói xong y vội vàng đem quyển sách giấu vào trong gối.
Cảnh Thiên trái lại không nhanh
không chậm tiến tới trước mặt y, mặt khẽ cười, đôi mắt đen thẫm nhìn thẳng vào
đối phương, nhiếp hồn đoạt phách, “Đậu Phụ Trắng, lão tử nhớ huynh.” Nói xong
còn không quên cười tà mị.
Đối phương nhất thời đỏ mặt,
không nói được gì.
“Sau này huynh nhìn thấy cuốn
sách bị viết bậy này sẽ nghĩ tới việc ta đang nhớ huynh. Cái này gọi là nhìn
vậy nhớ người.”
Trường Khanh quay đầu đi chỗ
khác, Cảnh Thiên chỉ còn nhìn thấy bóng lưng y, “Cảnh huynh đệ, nếu huynh thấy
nhàm chán thì có thể lật xem cổ tịch.”
Cảnh Thiên cố gắng kìm nén lại,
“Như vậy càng nhàm chán hơn!”
Từ Trường Khanh vẫn chưa phát hiện
có điều không ổn, tiếp tục tận tình hướng dẫn, “Tự cổ hữu vân, thư trung tự hữu
nhan như ngọc.[1]”
Cảnh Thiên bịt hai tai lại, thật
sự không còn lòng dạ gì mà nghe y làm phiền. Ngẫm lại Cảnh đại gia ta một khi
nói ra lời tâm tình, nếu là nữ tử bình thường sớm đã ý loạn tình mê. Tại sao
Đậu Phụ Trắng huynh lại không có một chút biểu hiện gì vậy chứ? Huynh làm người
thật quá qua loa mà!
“Vân cái đầu huynh, ta thấy khối
đậu phụ huynh đọc sách đọc đến thiu luôn rồi!”
“Vậy sao?” Nói xong, Trường
Khanh nghiêm túc đưa ống tay áo của mình lên gần mũi... ngửi.
…
Cảnh Thiên thật sự khóc không ra
nước mắt mà. Ông trời cũng quá công bằng đi, cho huynh nhiều thứ như vậy, tất
phải lấy đi của huynh một ít. Nói thật đúng…
Cho nên, vị đạo trưởng tuấn dật
xuất trần, thanh tĩnh ổn trọng trước mặt này liền ngây ra như phỗng.
Lúc này, truyền đến một tiếng “bịch”,
là do Trường Khanh lơ đãng đánh rơi Đồng Thanh Kính xuống gầm bàn. Y vội khom
người nhặt lên, trong mắt bỗng lóe ra điều gì đó, còn vô thức hướng về phía Cảnh
Thiên vài lần, cho đến khi ánh mắt chạm nhau mới giật mình quay đi. Tất cả hành
động dị thường này thu hết vào mắt Cảnh Thiên, “Đậu Phụ Trắng, huynh nhớ lại
điều gì rồi phải không?”
“Không có, không có, tuyệt đối
không có!” Phản ứng quá khích như vậy xưa nay chưa hề xuất hiện trên người đại
đệ tử Thục Sơn tuấn dật xuất trần, chắc chắn có gì đó không ổn!
“Huynh đang nói dối?” Hắn vốn
muốn hỏi cho rõ, ai ngờ đối phương lại không đáp lại.
Cư nhiên dám chơi trò giả chết
với ta, huynh giỏi lắm!
Đề tài câu chuyện chính thức
được chuyển, “Thì ra huynh lúc ở Thối Tư Nhai gạt ta! Rõ ràng huynh đều nhớ rõ
mọi chuyện!”
Gừng càng già càng cay, xem ta
làm sao trị huynh!
Quả nhiên, Trường Khanh lập tức
cực lực giải thích, “Không phải, lúc ấy Trường Khanh thật sự không nhớ được,
vừa rồi ở Thông Thiên Thạch cảm nhận được dòng nước xiết chạy qua trí nhớ mới
dần hồi phục.”
“Cho nên huynh mới đáp ứng ý
nguyện kia?”
“Trường Khanh cũng không rõ, vì
lúc trước vốn không nhớ gì, lúc sau lại…” Ngữ khí thấp dần rồi cuối cùng tiêu
thất. Kỳ thật, trong lòng y đã rõ, chỉ là không muốn thừa nhận mà thôi.
“Nói đến Thông Thiên Thạch quả
thật rất quái lạ, lúc trước huynh toàn thân chỗ nào cũng bệnh, sau khi chạm vào
Thông Thiên Thạch lại hồi phục hoàn toàn.”
“Nguyên thần ta vốn hao tổn
nghiêm trọng, tinh khí không đủ, sau đó ngược lại cảm giác được chân khí lưu
chuyển, thiên cương chính khí tràn đầy.”
Nghe Từ Trường Khanh nói vậy,
quả thật linh thạch này rất có lợi cho y, ngẫm lại Thanh Vy lão đầu lúc trước
bảo mình đi tìm Trường Khanh đến, chắc hẳn đã biết Đậu Phụ Trắng cùng Thông
Thiên Thạch có cảm ứng, hoặc giả ngay từ đầu, việc hai người họ gặp mặt quen
nhau cũng là do Thanh Vy an bài sẵn? Thế chẳng phải là làm quân cờ cho người
khác hay sao?
Chung quy vẫn nên suy xét lại,
“Đậu Phụ Trắng, nếu huynh nhớ ra rồi vậy thì có nhớ ngày Ma Tôn đánh ta, huynh
hạ sơn là để làm gì không?”
“Là chưởng môn phân phó ta phải
mang huynh về Thục Sơn.”
“Trùng Lâu muốn tới đánh ta,
Thanh Vy lão đầu lại biết?”
Trường Khanh gật đầu, nói, “Đúng
vậy, chưởng môn xưa nay am hiểu bói quẻ. Có chuyện gì sao?”
“Đậu Phụ Trắng, ta nói cho huynh
biết, hiện tại huynh không được tin bất kì ai, kể cả ta! Thế gian hiểm ác, Từ
Trường Khanh huynh dù không phải là hạng người bình thường, song lại quá trang
nghiêm đạo mạo, để bảo vệ chính mình thì tuyệt đối không được tin ai cả!” Cảnh
Thiên bỏ lại những lời này rồi rời khỏi, hắn còn muốn đi gặp một người.
Trong phòng chỉ còn lưu lại vẻ
mặt mờ mịt của Đậu Phụ Trắng. Hồi lâu, y chậm rãi đi về phía chiếc gối kia, rút
ra bản chép tay, trong miệng lẩm bẩm, “Lão tử nhớ huynh ~”
Trong lòng y không khỏi nhộn
nhạo, lại cảm thấy rung động thực nhẹ nhàng, chợt mỉm cười đẹp hơn cả tinh tú
trên cao.
Cảnh Thiên nổi giận đùng đùng tiến
vào Vô Cực Các, “Thanh Vy lão đầu!”
“Hài tử, có chuyện gì? Sao lại
sốt ruột như vậy?”
“Ngay từ đầu ông đã biết người
thích hợp đi cùng với ta chính là Từ Trường Khanh đúng không? Ông vốn muốn
nghịch thiên ai ngờ sự không thành. Không phải ông còn thi pháp hủy đi trí nhớ
của y nữa sao? Ông ngăn cản y đi như vậy có đúng hay không y đi lần này sẽ gặp
phải nạn kiếp? Hay nên nói là, ta và y đều gặp phải nạn kiếp?” Kỳ thật từ lúc ở
Thông Thiên Thạch nhìn thấy phản ứng của Thanh Vy hắn đã cảm thấy có điều kỳ
quái, nói cái gì thiên mệnh để ý, điều làm hắn nghi ngờ nhất chính là để hắn
trực tiếp đi gọi Đậu Phụ Trắng đến, lại còn hủy đi trí nhớ của y.
Thanh Vy thấy trên người hắn
tràn đầy lệ khí, cũng từ tốn đáp lại, “Cậu một hơi hỏi nhiều như vậy, làm sao
ta có thể trả lời hết được.”
“Nếu ông không giải thích rõ
ràng, ta sẽ không đi!” Ai mà không biết Cảnh Thiên hắn là một tên bất chấp đạo
lí.
“Đúng vậy, cậu và Trường Khanh
được Thần Giới tán thành, điều này ta đã biết trước, ta không cho Trường Khanh
đi bởi vì biết chắc rằng nếu nó làm việc này ắt sẽ có mệnh kiếp. Ta vốn nghĩ
rằng, sau khi nó cứu cậu hao tổn tinh khí sẽ không thể qua Thông Thiên Thạch,
không ngờ… Số mệnh đã định, lão phu ta vẫn là không thể tùy ý thay đổi.” Trong
lời nói của Thanh Vy thoáng có vài phần thương tiếc.
“Chúng ta lần đầu tiên gặp mặt
tại Du Châu cũng là do ông an bài?”
“Chuyện Trường Khanh và cậu gặp
nhau trước đó ta thật sự không biết, cũng có lẽ, cậu và nó đúng là người hữu
duyên.” Thanh Vy ý vị bất minh đưa mắt nhìn Cảnh Thiên.
Nghe được ba chữ “người hữu
duyên” Cảnh Thiên quả thực rất vui vẻ, nhưng hắn vẫn phải cố gắng khắc chế,
hỏi, “Vậy các người hủy đi trí nhớ của y để làm gì?”
“Về phần này là do các vị trưởng
lão sợ gây ra nhiều chuyện đã lén đi làm, nói ra cũng không có gì hay ho. Với
lại, chuyến đi lần này thật sự quá nguy hiểm, cậu có nguyện ý thay ta chiếu cố
nó thật tốt hay không?”
“Y, ta đương nhiên chiếu cố! Ta
chỉ mong các người tốt nhất đừng giấu diếm điều gì!” Nói xong hắn nghênh ngang
bỏ đi.
Lớn thế này rồi, đây là lần đầu
tiên hắn thực sự cảm thấy oai phong!
Bên ngoài Vô Cực Các, hàn phong
hiu quạnh.
Vì huynh mà bất chấp tất cả.
Lại không chắc thắng nửa phần.
Vì huynh nhuốm thân hồng trần,
kéo huynh ra khỏi bùn sâu.
Mà huynh lại hoàn toàn không
biết, điều ta sợ nhất, chính là mất đi huynh.
----------------------------------
[1]: Từ xưa có nói, trong sách tự
có người như ngọc.
“Thư trung tự hữu nhan như
ngọc”, câu này có xuất xứ từ một bài thơ của Tống Chân Tông Triệu Hằng, nguyên
văn như sau:
富家不用买良田,Phú gia bất dụng mãi lương điền,
书中自有千锺粟; Thư trung tự hữu thiên chung
túc;
安居不用架高楼,An cư bất dụng giá cao lâu,
书中自有黄金屋; Thư trung tự hữu hoàng kim ốc;
娶妻莫恨无良媒,Thú thê mạc hận vô lương môi,
书中自有颜如玉; Thư trung tự hữu nhan như ngọc;
出门莫恨无人随,Xuất môn mạc hận vô nhân tùy,
书中车马多如簇; Thư trũnga mã đa như thốc;
男儿欲遂平生志,Nam nhi dục toại bình sinh chí,
五经勤向窗前读。Ngũ kinh cần hướng song tiền đọc
Tạm dịch:
Nhà giàu chẳng phải mua ruộng
tốt,
Trong sách tự có ngàn bồ thóc;
An cư chẳng phải xây nhà cao,
Trong sách tự có nhà lầu vàng;
Lấy vợ chẳng hận không người
mối,
Trong sách tự có người như ngọc;
Ra đường chẳng hận không tùy
tùng,
Trong sách xe ngựa nhiều vô
khối;
Làm trai muốn thỏa chí tang
bồng,
Bên cửa chuyên cần đọc ngũ kinh.
Ý bài thơ muốn nói nếu chăm chỉ
dùi mài kinh sử, đi thi đỗ đạt làm quan thì tự sẽ giàu sang phú quý, vợ đẹp như
ngọc, kẻ hầu người hạ, xe đưa ngựa đón.
1 comments:
/cậu có nguyện ý thay ta chiếu cố nó thật tốt hay không?”/
sao nghe cái câu này như
"con có nguyện ý lấy người này làm vợ và chăm sóc đến hết đời ko"
Post a Comment