Jun 19, 2013

[Đam mỹ | Cảnh Khanh | Thiều Hoa Khanh Phụ] Chương 09

Written By Tích Vũ Lầu on Jun 19, 2013 | 13:23

Dung nhan Từ Trường Khanh lộ ra tia mệt mỏi, sắc mặt trắng bệch như tuyết, môi đã chuyển dần sang màu tím, nhãn thần lại có vài phần rã rời. Cảnh Thiên cầm lấy tay của đối phương, lòng bàn tay lập tức truyền đến cảm giác lạnh thấu xương.

[ĐAM MỸ/CẢNH KHANH] THIỀU HOA KHANH PHỤ

Tác giả: Túy Nguyệt Mê Hoa

Biên dịch: Phong Đình

Beta: Tích Vũ

Chương 09 - Thông Thiên linh thạch


“Quyết định như vậy nhé, cậu đi theo ta đến một nơi.”

Cảnh Thiên đang mờ mịt không biết chuyện gì thì bị dẫn đến một mảnh đất trống, gần đó có dựng phiến đá lớn, trên phiến đá là hai chữ Thục Sơn rõ ràng bắt mắt, phía dưới chính là Thái Cực Đồ.

Thanh Vy chưởng môn vừa dẫn Cảnh Thiên đến Thông Thiên thạch đã lập tức cùng hắn rạch tay, sau đó ấn lên bát quái thái cực. Thế nhưng Thông Thiên thạch lại không hề phản ứng. “Sao lại như vậy? Rõ ràng phải có biến hóa…” Trong mắt Thanh Vy toát ra điểm khó tin.

“Cái gì mà biến hóa với không biến hóa? Cảnh Thiên ta chảy máu đến sắp chết rồi đây này!” Hắn vừa kêu vừa nắm lấy bàn tay đang chảy máu, Thanh Vy liền vung tay một cái, thương thế lập tức không còn, ngay cả nửa điểm dấu vết cũng không có.
“Hài tử, Trường Khanh đang ở Thối Tư Nhai, cậu đi gọi nó lại đây.” Nói xong Thanh Vy giơ tay lên, Cảnh Thiên còn chưa kịp chuẩn bị lại phải bay bay trên trời, lần này là ngự kiếm, hoàn toàn lơ lửng giữa không trung, “Má ơi, cứu mạng!” Hắn lấy hai tay che kín mắt, không dám nhìn xuống phía dưới.

“Các người một đám lão đầu Thục Sơn, tay lúc nào cũng vung vung vẩy vẩy, giờ vứt ta giữa không trung thế này, cũng không biết là sắp đi tới đâu!”

Mãi cho đến lúc bình an đáp xuống đất, hai tay Cảnh Thiên vẫn còn che mắt lại.

“Cảnh huynh đệ?” Bên tai hắn truyền đến thanh âm quen thuộc, chính là giọng nói mà hắn ngày nhớ đêm mong, “Đậu Phụ Trắng, huynh khỏe rồi sao?”

“Ta không sao.” Bởi vì Trường Khanh đang quỳ nên y chỉ có thể nhẹ nhàng gật đầu.

Cảnh Thiên nhìn nhìn tư thế quỳ của đối phương, hẳn là y đã quỳ rất lâu.

“Tại sao đám lão đầu kia mới vừa cứu huynh tỉnh lại lại bắt huynh quỳ ở đây?!” Dung nhan Từ Trường Khanh lộ ra tia mệt mỏi, sắc mặt trắng bệch như tuyết, môi đã chuyển dần sang màu tím, nhãn thần lại có vài phần rã rời. Cảnh Thiên cầm lấy tay của đối phương, lòng bàn tay lập tức truyền đến cảm giác lạnh thấu xương.

“Đứng lên!” Hắn đau lòng ôm lấy thắt lưng đối phương, muốn đỡ y đứng dậy.

Đối phương lại nhất định không đứng, “Trường Khanh cần tu tỉnh.”

Cảnh Thiên không tranh luận với y nữa, chỉ đơn giản dụng lực, dù gì bây giờ Trường Khanh cũng rất yếu, không phải là đối thủ của hắn. Hắn dìu y đứng dậy, thương thế y chưa hồi phục lại phải quỳ gối rất lâu, lảo đảo một chút rốt cuộc cũng ngã vào lòng Cảnh Thiên, cánh tay hư nhuyễn vô lực đặt trước ngực đối phương, như cành liễu mặc theo gió, tựa lục bình trôi theo dòng, thật làm hắn tiếc thương, “Huynh thật ngốc! Không muốn sống nữa phải không?”

“Trường Khanh không sao… Khụ khụ…” Ngực hơi phập phồng, y vô thức lấy tay áp lên ngực, chế trụ hơi thở hỗn loạn của mình. Cảnh Thiên vòng tay ôm y đứng dậy, sau đó bế y lên. “Cảnh huynh đệ, huynh đây là…”

“Dong dài, đại gia ta nhìn thấy huynh như vậy rất đau lòng!” Người trong lòng một trận ngại ngùng…. Đúng rồi, tại sao Trường Khanh không giận ta? “Đậu Phụ Trắng, lời nói của ta ngày đó huynh đừng tưởng thật. Ta chỉ nói khích huynh thôi”

Người trong lòng hơi cau mày, tựa hồ đang cẩn thận suy nghĩ, “Nói khích ta? Trường Khanh không nhớ rõ, Cảnh huynh đệ đã nói gì?”

“Bộ dạng của huynh ngày đó cứ như hận không thể giết chết ta.”

“Ngày đó? Ta tróc yêu bị thương sau mới gặp lại Cảnh huynh đệ…”

Cảnh Thiên trừng mắt nhìn thẳng vào Từ Trường Khanh, “Huynh nói xem vì sao lại bị thương?”

“Tỏa Yêu Tháp bị phá, yêu nghiệt chạy trốn đến nhân gian, ta bị thương khi đang thu yêu.” Hắn nhìn đôi mắt trong suốt của đối phương, quả thật không giống nói dối, chẳng lẽ trí nhớ y đã bị thay đổi?

“Vậy huynh có nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt là khi nào, ở đâu không?”

Trường Khanh đưa tay xoa nhẹ thái dương, “Có thể tại Thối Tư Nhai quá lạnh, Trường Khanh cảm thấy đau đầu, kì thực nhớ không được…”

Tâm Cảnh Thiên bỗng chốc lạnh đi, trí nhớ của Đậu Phụ Trắng chẳng lẽ bị hủy rồi?

“Đậu Phụ Trắng, đám lão đầu kia tại sao lại bắt huynh quỳ gối ở Thối Tư Nhai?”

Trên mặt Trường Khanh hiện lên vẻ mờ mịt, “Sư phụ trách phạt, đệ tử tất nhiên phải chấp hành, hẳn là do ta không hoàn thành trách nhiệm thu yêu ở Tỏa Yêu Tháp.”

“Hẳn là?” Cảnh Thiên thật sự bị y làm tức chết, người có thể đơn thuần nhưng không thể ngu ngốc, chẳng lẽ nói huynh có tội là huynh liền ngoan ngoãn quỳ gối chịu phạt như vậy sao? “Cái khác còn được, không phải là bọn họ nghĩ huynh phạm vào sắc giới chứ?”

“Cảnh huynh đệ không thể nói lung tung!” Khuôn mặt Trường Khanh bỗng phủ một tầng ửng đỏ. Thôi đi, ta không đùa với huynh nữa, việc này sớm muộn gì ta cũng tìm đám lão đầu kia tính sổ rõ ràng.

Khi hai người đến Thông Thiên Thạch thì các trưởng lão và Thục Sơn đệ tử đã tụ tập từ lâu. Trường Khanh thấy vậy vội giãy ra khỏi vòng tay đối phương, Cảnh Thiên đưa tay dìu đỡ cũng bị y né tránh, “Ta có thể tự đi được.” Bỗng nhiên Thương Cổ tiến lại gần, lôi Trường Khanh ngã xuống đất, “Ta thấy ngươi tu tỉnh còn chưa đủ!” Nghe Thương Cổ nói vậy, Cảnh Thiên biết mình đã đoán đúng, nguyên nhân Trường Khanh bị phạt chính là vì sắc giới.

Lúc này Thanh Vy đạo trưởng xuất hiện, chậm rãi lên tiếng, “Nguyên Thần trưởng lão, ta nghĩ nên bỏ qua đi.” Cảnh Thiên không thèm nhìn đám lão đầu tự biên tự diễn, rõ ràng là hủy đi trí nhớ của Đậu Phụ Trắng, bây giờ lại giở trò thuận nước giong thuyền. E là đã có điều hiểu lầm, Trường Khanh cùng ta không có vượt qua giới hạn, lý nào huynh ấy lại phạm phải sắc giới!

“Này! Tại sao lại rạch tay ta?!” Tên phúc hắc trưởng lão, cư nhiên dám thừa lúc ta đang say sưa suy nghĩ rạch tay ta! “Đậu Phụ Trắng, tay huynh?” Rạch tay ta thì thôi đi, lại còn rạch tay Đậu Phụ Trắng, sắc mặt y đã trắng bệch không còn chút sinh khí, các người vẫn dám xuống tay, đúng là thích hành hạ người khác!

Khi tay hai người chạm đến Thông Thiên Thạch, nhất thời ánh sáng rực rỡ tỏa ra, lòng bàn tay như có dòng nước xiết uốn quanh, mười ngón tay đan nhau bỗng có sự biến hóa, “Cảnh huynh đệ, cảm giác này ta đã từng trải qua…” – Ngốc thật, lần trước huynh cứu ta cũng phát sinh tình huống thế này, chỉ là huynh đã quên mất thôi.

 “A!” Một tiếng kinh hô vang lên, hai người song song ngã xuống đất. “Thiên môn Thần giới đã khai mở, Trường Khanh, chưởng môn phái con đi tìm năm viên linh châu, sau đó đến Thiên Trì hoàn thành nhiệm vụ, con có nguyện ý hay không?” Thanh Vy lên tiếng hỏi.

“Đệ tử nguyện ý!”

Nhưng Cảnh Thiên lại không bằng lòng, “Chậm đã! Để cho công bằng các người cũng phải đáp ứng Trường Khanh một yêu cầu, về phần muốn cái gì chờ trở về nói sau.”

“Cảnh huynh đệ, chúng ta không phải đang buôn bán. Chưởng môn, đệ tử không cần gì cả.”

Cảnh Thiên phát bực rồi, đúng là đầu heo mà, như vậy chẳng phải là có lời cho năm vị sư tôn bọn họ sao?

“Các người không đáp ứng hắn, ta không đi!” Đến nước này vẫn là Cảnh Thiên hắn phải ra tay.

Thanh Vy ngẫm nghĩ rồi đáp “Được rồi, Trường Khanh, vi sư chấp thuận cho con một ý nguyện, khi con trở về có thể nói lại.” Lúc này các vị trưởng lão đều nhẫn nhịn không được, nhãn thần có ý bảo chưởng môn việc này không ổn, Thanh Vy cũng không để ý tới.

Cảnh Thiên thấy vậy quay ngay sang Trường Khanh nháy mắt ra hiệu, cũng may lúc này tên đậu phụ ngốc cũng mở miệng, “Trường Khanh đa tạ chưởng môn.” 

7 comments

Anonymous
6/19/2013 6:58 PM Reply

nàng đã trở lại... nhớ muốn chết luôn (T.T)

6/19/2013 7:16 PM Reply

Trời ơi, cô nương là độc giả lặng thầm hay bằng hữu trước đây đã thay tên đổi họ đấy hả :))

Anonymous
6/19/2013 9:54 PM Reply

nick trước kia là Hồ Hoắc, bị khóa lâu ời vừa nãy mới tạo nick khác (vì lúc trước thấy nàng lặn nên ta lặn theo nàng luôn hehe)

6/19/2013 10:21 PM Reply

Ồ thì ra là Hồ Hoắc cô nương, cô đổi tên thế này thì ai mà nhận ra được chứ. Từ nay ta tái xuất rồi, cơ mà động lực chính là Sơn Hà Vĩnh Tịch, chứ Thiều Hoa là ta giao phó trách nhiệm chính cho Phong Đình cô nương rồi :))

6/20/2013 11:59 AM Reply

oh thì ra là thế,vậy là thiều hoa chỉ mỗi nàng Phong Đình đảm nhiệm
tại quảng thời gian này tâm trang ta không được tốt mấy nên chưa dám ghé thăm Sơn Hà Vĩnh Tịch
khi nào ổn định ta sẽ ghé xem nhé..

6/20/2013 12:15 PM Reply

Đâu phải chỉ còn mỗi Phong Đình, ta đây vẫn theo sát, chăm chút, sửa chữa cho nó cơ mà. Yên tâm đi, ta đã có tâm thư, Thiều Hoa là dự án vì tình bằng hữu, ta không có thả trôi nó đâu nha :))

B_B
6/28/2013 5:13 AM Reply

Truyện này đọc nhẹ nhàng, thích ghê. Ta cũng thích ngược, có mà giải lao cũng rất thích. Thế mới cân bằng :)

Cảm ơn các nàng nhé :)

Post a Comment

Thục Thiên Mộng Hoa Lục