Apr 5, 2013

[Đam mỹ | Cảnh Khanh | Thiều Hoa Khanh Phụ] Chương 06

Written By Tích Vũ Lầu on Apr 5, 2013 | 13:48

Hai tay Cảnh Thiên nắm chặt lại, nhìn Từ Trường Khanh liên tục bị chưởng phong cường đại đánh cho thổ huyết, nhất thời gân xanh nổi lên, khớp xương trắng bệch, “Dừng tay!” Hắn hướng về phía Ma Tôn hét lớn một tiếng.


Tác giả: Túy Nguyệt Mê Hoa

Biên dịch: Tích Vũ

Chương 06 – Ma Tôn hàng nan (hạ)


Từ Trường Khanh theo phân phó của chưởng môn tức tốc hạ sơn, vừa đến thành Du Châu đã thấy một cổ tà khí Ma giới cường đại dày đặc, nội công tu vi cao như vậy, thật không hổ là nhất đại Ma Tôn.

Trong lòng căng thẳng, y vội đề chân khí, hai ngón tay huy lực, ngự kiếm bay nhanh hơn nữa, tìm kiếm thân ảnh thiếu niên kia.

Dưới chân tường thành, Ma Tôn Trùng Lâu đang đuổi theo Cảnh Thiên, hai tay liên tục tụ hợp năng lượng bắn thẳng về phía người kia. Trường Khanh thấy thế, vội vàng khép hai ngón tay hướng thẳng Cảnh Thiên, trong chớp mắt, Cảnh Thiên đã đứng vững vàng trên Kiến Ngôn Kiếm. Vừa lúc này, tường thành phía sau nhất thời nổ ầm ầm, thoáng chốc đổ sụp, bụi bặm ngập trời.

Cảnh Thiên nhìn đến ngẩn ngơ, “Ngươi cái đồ biến thái!” Hắn nhịn không được chửi bới Ma Tôn một trận, lại sống sống chết chết núp chặt phía sau Từ Trường Khanh, “Đậu Phụ Trắng, huynh đến đúng lúc lắm! Giúp ta dạy dỗ hắn một trận!”

“Cảnh huynh đệ, ngự kiếm!”

“Không được!”

Kiến Ngôn Kiếm ra khỏi vỏ, rào rào một trận, mũi kiếm ngưng tụ một cổ kiếm khí, phảng phất mang theo cuồng phong tàn bạo. Từ Trường Khanh ngưng tụ chân khí huy kiếm, không ngờ thanh tuyết loan đao sáng loáng của Ma Tôn Trùng Lâu lập tức bắn ra, đơn giản phá giải chiêu thức của Từ Trường Khanh, bản thân Ma Tôn không một chút tổn hại, “Tiểu đạo sĩ, ngươi không làm gì nổi ta đâu.” Trong lời nói của hắn có vài phần chế nhạo.

“Ma Tôn Trùng Lâu, người này ngươi không thể động đến.” Câu nói này dường như rất quen, tựa hồ đã từng xảy ra tràng cảnh này.

“Ngươi dựa vào cái gì nói điều kiện với ta?” Chưởng phong cường đại liên tiếp hướng thẳng tới Từ Trường Khanh mà tàn sát, Kiến Ngôn Kiếm dù mạnh mẽ cũng không thể chống lại nội lực cường đại như vậy, ngay cả dư âm của nó cũng có thể làm người thường chấn kinh tê liệt. Cũng may Từ Trường Khanh có Thiên Cương chính khí hộ thể, cho nên mới có thể chịu đựng nhiều chưởng như vậy của Trùng Lâu.

Lại một chưởng nữa, Từ Trường Khanh bị bay ra xa mấy chục thước, lại được Cảnh Thiên đang đứng trên Kiến Ngôn Kiếm nắm lấy, “Đậu Phụ Trắng, Đậu Phụ Trắng, huynh bị thương rồi!”

Cảnh Thiên nhìn khóe miệng Từ Trường Khanh tiên huyết chảy ròng ròng mà tim như bị cứa một nhát.

Từ Trường Khanh chỉ nhàn nhạt đáp lại: “Ta không sao, huynh ngự kiếm cho tốt!”

“Còn muốn làm anh hùng cái gì! Đừng đánh nữa!”

Nhưng Từ Trường Khanh vẫn không hề có ý xin tha, y kiên quyết huy kiếm chống cự, trước mắt chỉ thấy một tầng máu huyết.

Hai tay Cảnh Thiên nắm chặt lại, nhìn Từ Trường Khanh liên tục bị chưởng phong cường đại đánh cho thổ huyết, nhất thời gân xanh nổi lên, khớp xương trắng bệch, “Dừng tay!” Hắn hướng về phía Ma Tôn hét lớn một tiếng.

Cảnh Thiên ngự kiếm dừng lại ở bãi đất trống cách đó không xa, Từ Trường Khanh ngã thẳng vào khuỷu tay hắn.

Ma Tôn thật sự đã thu hồi chưởng lực, “Phi Bồng, ngươi nghĩ lại rồi, muốn cùng ta quyết đấu?”

“Ta… Ta sẽ suy nghĩ, ngươi trước tiên đừng đánh y nữa!” Hắn vừa nói vừa liên tục vuốt ngực Từ Trường Khanh giúp y thuận khí.

Trùng Lâu đối với hai người này sản sinh một chút hiếu kỳ, một người bảo hắn không được động đến kẻ kia, một người hét lớn ra lệnh hắn dừng tay, “Hắn là gì của ngươi, hắn có chết hay không thì quan hệ gì đến ngươi?”

“Y là… Y là nương tử của ta…” Hắn còn chưa dứt lời, chân khí trong người Từ Trường Khanh nhất thời rối loạn, còn chưa đến đan điền đã tiết ra toàn bộ, máu tươi dâng lên yết hầu, một ngụm tiên huyết phun ra. Cảnh Thiên thấy thế vội vàng đỡ lưng giúp y thuận khí, người này chỉ sợ là cường ngạnh đề khí dẫn đến nội thương rồi, thật không phải, nhưng hắn kiên quyết hướng ánh mắt cứng rắn về phía y, tỏ vẻ tất cả đều do ta chỉ thị.

“Hắn đã là nương tử của ngươi, ta có thể không giết hắn.” Trùng Lâu vẫn cứ là Ma Tôn, đối với ái tình thế gian đều chẳng hiểu, Phi Bồng nói cái gì thì tin là cái đó.

“Đa tạ! Sau này ta sẽ luyện võ công thật tốt rồi cùng ngươi quyết đấu! Bây giờ bỏ qua, bỏ qua!” Nói xong, hắn tức khắc nâng Từ Trường Khanh trọng thương dậy, muốn rời đi.

“Khoan đã, đón lấy!” Nói xong, Trùng Lâu vứt Ma Kiếm về phía Cảnh Thiên.

Cảnh Thiên không kịp trở tay, một tay đang đỡ Từ Trường Khanh, hắn chỉ có thể dùng một tay tiếp kiếm, xung lượng cường đại khiến hắn liên tiếp lui về phía sau mấy bước cho đến khi chạm vào vách đá.

“Ngươi định dùng kiếm đập ta diệt khẩu sao!” Hắn lắc lắc cánh tay khó chịu.

“Cảnh Thiên, ngươi muốn ta tha cho hắn cũng được, ngươi phải tiếp của ta ba chưởng.” Từ Trường Khanh nghe vậy bật dậy, gắt gao túm chặt lấy vạt áo Cảnh Thiên, “Cảnh huynh đệ, không thể! Ngươi mang thân thể người thường, không chịu nổi ba chưởng của hắn.”

“Huynh sắp chết rồi vẫn còn lề mề!” Cảnh Thiên đem Từ Trường Khanh dựa tạm vào vách núi, rồi lại ra hiệu một ánh mắt “yên tâm”. Có lẽ, cũng chỉ có ở trước mặt Đậu Phụ Trắng, hắn mới có thể làm một kẻ không biết sợ như vậy.

“Đến đây đi! Ba chưởng thì ba chưởng! Nhưng nếu ngươi còn muốn quyết đấu với ta, ta có lòng nhắc nhở, ngươi tốt nhất đừng đánh chết ta.” Hắn vừa cười gian xảo lại vừa chau đôi mày. Kỳ thực, Cảnh Thiên rất sợ, ngay cả Đậu Phụ Trắng còn không chịu nổi mấy chưởng của hắn, cho thấy lần này cái mạng nhỏ của hắn sẽ đến nơi bích lạc hoàng tuyền rồi.

Không ai để ý lúc này Từ Trường Khanh đã hợp hai ngón tay lại, hóa thành một đạo chân khí, chân khí đó cấp tốc tụ lại ở đan điền, đầu ngón tay chỉ thẳng vào lưng Cảnh Thiên chậm rãi thoát ra, chậm rãi thư khí ngưng thần.

“Phi Bồng, cầm kiếm!”

Cảnh Thiên tức giận giơ Ma Kiếm lên, Ma Kiếm được tạo ra từ huyền thiết ngàn năm, thân kiếm chuôi kiếm liền một khối, nói không chừng có thể giúp hắn chống đỡ lại một chiêu nửa thức của kẻ kia.

Hắn còn chưa thấy rõ chiêu thức, một luồng chưởng phong lạnh thấu xương đã ào ào lao đến, hắn giơ kiếm chém lung tung, tựa hồ chém vào hư không, xung lượng cường đại khiến Cảnh Thiên liên tiếp bắn ra xa mấy trượng, trên mặt đất là vệt kiếm chạy dài, đâm sâu xuống đất ba thốn.

Nếu không phải Cảnh Thiên cơ trí nhanh nhạy, biết dùng kiếm để giảm bớt xung lượng, chỉ sợ chính hắn đã bay ra khỏi thành Du Châu mấy dặm rồi không chừng. Nhìn mặt đất bị kéo thành một khe rãnh sâu, tim Cảnh Thiên không khỏi đập nhanh. Đây mới là chưởng đầu tiên, vẫn còn hai chưởng nữa.

Một chưởng này, thật ra lại không có cảm giác máu tanh, chẳng lẽ mấy chiêu mình chém lung tung khi nãy có thể làm chưởng phong giảm bớt?

“Ngươi cư nhiên có thể chịu được, thế thì ta yên tâm đánh thật rồi.” Ma Tôn ngưng khí, khí chất thô bạo dày đặc.

“Thế chưởng vừa rồi không phải là thật à?” Cảnh Thiên nhất thời nhũn người, nếu không có Ma Kiếm chống đỡ, sợ rằng hắn từ lâu đã quỳ mọp xuống trước mặt Ma Tôn rồi.

“Tiếp chiêu!” Một cổ khí lực cường đại chớp mắt ào tới, hắn không kịp phân rõ phương hướng đã bị bắn trúng, liên tục lùi lại vài thước, cho đến khi đập lưng vào vách đá, “Phốc”, một ngụm tiên huyết phun ra. Trên người hắn cũng là một trận đau nhức, phảng phất kỳ kinh bát mạch đều bị dập nát, nhất thời ngã xuống trước vách đá.

Qua nửa ngày hắn mới khổ sở bám vào thạch bích mà bò lên, “Máu… Xong rồi xong rồi!” Có phải ngũ tạng lục phủ cũng nát bét rồi không? Năm ngón tay Cảnh Thiên dính đầy tiên huyết, trước mắt hoa lên.

“Đồ vô dụng, hôm nay chỉ đánh ngươi hai chưởng, để lại cho ngươi một mạng ngày sau còn phân cao thấp.” Nói xong Ma Tôn liền hóa thành diều hâu diễm sắc, giương cánh bay đi.

“Ê! Ngươi quên kiếm!”

“Cho ngươi!”

“Là chính ngươi nói cho ta ha, đừng có hối hận.” Hắn nói xong xoa xoa Ma Kiếm, bảo bối a. Sai rồi, thiếu chút nữa đã quên Đậu Phụ Trắng, hắn vứt Ma Kiếm sang một bên chạy tới bên người Từ Trường Khanh, “Ê, hắn đi rồi, đi rồi!”

“Ừm, ta không sao.” Y cố nén máu tanh đang dâng lên đậm đặc ở yết hầu.

--------------------------
Hờ, Thiên chịu được hai chưởng của Trùng Lâu mà không chết, có gì gian lận ở đây? Mời cả nhà suy đoán!

3 comments

4/06/2013 1:40 AM Reply

Đương nhiên lại là Khanh Khanh bí mật vận nội công yểm trợ cho hắn rồi, huhu

"Nương tử của ta"....bó chíu lão Thiên nham nhở thật ý hihi

4/06/2013 3:43 AM Reply

thì chẳng phải rành rành đó sao Trường Khanh vận nội công truyền cho lão chứ ai,chứ cái tướng lão hiện tại chỉ sợ chưa tới nữa chưởng là lão bay khỏi thành Du Châu rồi...
à mà thiều hoa đúng là có khác nha,ngang nhiên dám nhận nương tử giữa thanh thiên bạch nhật như thế chứ ^^
thanks nàng nhé!

4/07/2013 4:51 PM Reply

Tiểu Thiên toàn mạng qua 2 chưởng, quay lưng lại ... TK nằm một đống ... thiệt là quá bỉ cho đội bạn Thiên =))

Post a Comment

Thục Thiên Mộng Hoa Lục