May 24, 2018

[TÍCH MÔN LIỆT TRUYỆN] TỰ TRUYỆN THẦN KINH CỦA TÍCH VŨ MÔN CHỦ (PHẦN 2)

Written By Tích Vũ Lầu on May 24, 2018 | 10:49

TÍCH MÔN LIỆT TRUYỆN
(TỰ TRUYỆN THẦN KINH CỦA TÍCH VŨ MÔN CHỦ, THỈNH KHÔNG CẦN QUÁ NGHIÊM TÚC)
PHẦN 2

Khắp tam giới không ai biết gốc tích và chủng loại thật sự của Tích Vũ môn chủ, có người nói hắn là thần tiên, nhưng có thần tiên nào suốt ngày ra đường bị sét đánh khét lẹt như hắn không? Rồi có người nói hắn là yêu quái, nhưng yêu quái vốn là các loài sinh vật tu luyện lâu năm thành hình dựa vào nội đan mà sống, một khi tan biến sẽ không có kiếp sau, sao có thể tối ngày chơi trò lịch kiếp thoát thai hoán cốt lăn lộn khắp bát hoang tứ hải? Nếu là con người thì càng chẳng phải, loài người cùng lắm sống được trăm năm đã phải bước vào lục đạo luân hồi quên hết tất thảy, đâu có như hắn nhớ hết mọi chuyện còn thỉnh thoảng nhảy nhót giữa các thời không bẻ cong lịch sử chứ? Giống như lúc này đây, hắn rảnh rỗi quá bèn xuống đất Trung Viên đang đánh nhau loạn xạ mà đăng cơ làm quốc mẫu rồi.

Về nguyên nhân dẫn đến quyết định này, Tích môn chủ từ chối cho ý kiến, chỉ nghe thiên hạ đồn là quá rảnh đấy mà. Lễ đăng cơ diễn ra vô cùng náo nhiệt, khách mời đủ mọi thành phần, từ cao nhân ẩn cư trên núi đến lao công chong đèn Tuyền cung, từ lão hữu kết giao mãi thuở khai thiên lập địa cho đến quần chúng lạ mặt qua đường, có người chúc tụng nhiệt tình, có người thả ha ha rồi đi mất. Nhưng cho dù thành phần tham dự có đông đảo thế nào, chúc tụng nhiệt tình ra sao, riêng đối với việc quốc lễ toàn là nồi, Tích môn chủ biểu thị thái độ tức không chịu nổi.

Cười cười đón khách nửa ngày vẫn chẳng thấy nửa món quốc lễ nào ra hồn, Tích môn chủ chán chết bước ra ngoài hoa viên dự tiệc rượu ngoài trời với khách khứa hiện đã ngồi đông đủ. Đột nhiên Tích môn chủ nhìn thấy tra sư đệ đã bị hắn sút thẳng xuống núi năm nào bỗng dưng lù lù xuất hiện, bèn thốt lên: “Ủa tên titan này là ai vậy sao ngươi ở đây chúng ta quen nhau sao?”.

“Hình như không”. Tra Huyền gãi cằm ngẫm nghĩ giây lát rồi đáp: “Nhưng đệ có quan hệ khá mật thiết với bồ cũ của huynh”.

“…”

Tích môn chủ trợn mắt: “Điêu dân to gan ngươi nói cho rõ ràng bằng không ta ném ngươi vào chuồng heo cái đồ ăn như heo ngủ như heo nhà ngươi!!!”.

“Này nhé con heo cũng có tự tôn nha huynh”. Tra Huyền chống nạnh nghẹn ngào ứa lệ: “Thích ăn không phải lỗi của đệ, còn ngủ thì ai mà chẳng thích ngủ chứ, huynh không nghĩ mà xem đệ đây là tiểu thụ yếu đuối chẳng nơi nương tựa trên người còn vương sát khí Phần Tịch bản lĩnh chẳng có bao nhiêu lại không quen biết ai không người dựa dẫm đùng một cái bị huynh đá bay xuống núi phải tự lăn lộn giang hồ lao động cật lực chẳng được mấy giấc ngủ say bao năm sống qua ngày có ai thương đệ chứ, đệ chỉ là thấy có ăn free thì đến huynh còn chẳng thương lấy cho người dọn chocolate lên đây cái đồ đào hoa khắp Trung Viên không ai không biết nhà huynh!!!”.

“Đúng đấy môn chủ, cái này ta xác nhận”. Tên họ Triệu chong đèn Tuyền cung vừa cầm cái bánh quế lên nhai vừa gật gù chen miệng.

“Phải rồi nước ta tuy có hơi xa nhưng cũng nghe suốt mà”. Ngô tiên sinh đến từ Nam Túc vừa cười vừa đưa một mớ dây tết tóc đến: “Đặc sản chỉ Nam Túc mới có, ta thay mặt quốc chủ tặng ngài làm đồ trang trí lúc đi vượt tường nè”.

“Phải đó nhớ cái thuở mấy vạn năm về trước…”. Vị lão hữu sánh vai cùng thiên địa tên A Lan cũng tranh thủ thơ thẩn hoài niệm chuyện xưa.

“Đúng rồi… phải đó…”. Quần chúng xung quanh nhất loạt gật gù.

Đúng lúc ấy môn chủ phu nhân thong dong từ xa đi tới bằng một phong thái thiên tiên thoát tục niêm hoa phất liễu, môn chủ cảm thấy có gì đó không ổn, mặt lập tức đen như cái đít nồi, cùng sư đệ trừng mắt nhìn nhau, à thì ra ngươi bẫy ta. Dù sao ở đây cũng là nhân giới không tiện thi triển phép thuật, hai sư huynh đệ bèn dứt khoát bỏ qua thi pháp trực tiếp xắn tay áo ngươi đấm ta đá không khác nào loài người bình thường đánh lộn cả, thiếu điều nắm tóc bóp mũi nữa thôi… Quần chúng, bao gồm cả hai đồ đệ rất mực ngoan hiền đều vô cùng thức thời nhảy ra xa một bên, tự nhủ hiếm thấy trận chiến giữa những nhân vật sừng sỏ nào lại bình dị gần gũi với cuộc sống nhân dân như vậy thì không khỏi cảm khái gật gù.

Môn chủ phu nhân cũng không nói gì, trực tiếp ngồi xuống ghế rót trà xem náo nhiệt. Hai người tấn công liên tục như đánh tiết gà, lúc thì kéo nhau lên lúc thì vật nhau xuống, bóp cổ nhau thành một đống lăn lộn trên đất, mắt trợn trừng lưỡi thè ra, tay chân quẫy đạp liên tục…

“Sư nương ơi người mau nói một câu đi, sư phụ nghe lời người nhất…”. Sau nửa canh giờ đại đồ đệ Tích Ngôn được môn chủ phu nhân sủng ái nhất rụt rè lên tiếng, mắt vẫn không dám nhìn thẳng vào cục diện hỗn loạn kia.

Môn chủ phu nhân chỉ thong thả đáp một câu vừa đủ cho toàn trường nghe thấy: “Đồ nhi ngươi không nghe đánh là thân mắng là yêu sao? Đánh lộn được đến thế này chắc phải yêu nhau sâu sắc”.

Gần như ngay lập tức Tích môn chủ đã ngừng động tác, lộn vèo một cái đứng thẳng dậy, còn chìa tay kéo sư đệ mặt mày bầm tím lên, phủi phủi y phục cho sư đệ bằng sự dịu dàng không gì sánh được, hề hề nàng coi đi chúng ta một chút cũng không thân không yêu…

Tình hình đảo ngược hoàn toàn như phải bệnh thần kinh thế này khiến cho quần chúng đang cắn bỏng ngô xem náo nhiệt đều ngẩn tò te lục tục giải tán. Môn chủ lấy lại phong thái, mới làm quốc mẫu được nửa ngày đã tuyên bố chán chết nắm tay cùng phu nhân trở lại núi tuyết vạn năm của mình, để lại lời dặn hai tiểu đồ đệ ở lại chăm nom sư thúc tiện thể dắt nhau hành tẩu giang hồ mở mang tri thức đi. Hai tiểu đồ đệ còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra vội vàng đuổi theo nhưng pháp lực không đủ, vất vả lắm mới tìm về được chân núi thì nhớ ra quả núi này đã được giăng kết giới, nếu không có sư phụ đưa lên thì ngay cả đám thần tiên ăn cơm trời cũng chẳng thể vào được.

Vì vậy từ đó trở đi, hai sư huynh đệ Tích Ngôn và Tích Uyên, thuộc tính hỗ thụ, giới tính không rõ, vị trí chưa phân, niên hạ cường cường, vinh dự trở thành cặp đôi vô công rồi nghề, phiêu bạt giang hồ, nhàn tản trong xã hội.

Về phần phu phụ môn chủ…

Cuộc chiến tranh lạnh làm cho không khí vốn đã đóng băng trên núi tuyết càng rét lạnh hơn…

Tích môn chủ uất ức: “A Ninh nàng không chịu nghe ta nói ta khóc cho nàng xem!!!”.

Môn chủ phu nhân xoay người, nhướn mày, mỉm cười, bày ra bộ dạng ta tự nguyện thỉnh quân tự tiện.

Một khóc hai nháo ba thắt cổ, Tích môn chủ đều làm cả rồi mà môn chủ phu nhân vẫn tiếp tục lạnh lùng cao ngạo nhấp trà không nói.

Tích môn chủ không còn cách nào khác, đành dùng tình lý để giải thích rõ ràng, nào là ta sống mấy chục vạn năm quãng đường hành tẩu giang hồ dài đằng đẵng, có kết giao bằng hữu vướng vài món nợ đào hoa là chuyện hết sức bình thường, nào là những tin đồn thất thiệt kia đều là do kẻ xấu cố tình phá hoại chúng ta nàng tuyệt đối không thể dễ dàng mắc bẫy…

Tích Môn Liệt Truyện

Nói hoài nói mãi vẫn chẳng ăn thua, môn chủ phu nhân vẫn lạnh lùng nhấp trà không thèm để ý. Tích môn chủ muốn phát cáu rồi, bèn cắn răng hạ quyết tâm, không thèm giữ thể diện gì nữa, hừ hừ nàng tưởng ta đây là tiểu công vô dụng sao nói lý không được thì dùng sắc nói chuyện… Nói rồi Tích lâu chủ nhanh như chớp đè phu nhân xuống, để coi nàng có gan thì cứ bảo trì im lặng, xem ta đây làm chuyện quân công cần phải làm như thế nào… nói rồi môn chủ đưa hai tay giữ lấy mặt phu nhân định hôn xuống, ai dè đầu choáng mắt hoa, mặt đập xuống đất chảy máu mũi luôn.

Một lúc sau...

Khắp bầu trời Tích Môn vang vọng tiếng kêu la thảm thiết của Tích môn chủ: “A a a đau ta... phu nhân nàng nhẹ thôi nhẹ thôi... hu hu hu... nàng thực xấu xa... nàng ăn hiếp người ta... hu hu hu…”.

Hết thảy muông thú, chim chóc, sâu bọ, lưỡng cư, giáp xác, phù du… sinh sống trên ngọn tuyết sơn kia đều đua nhau chạy nháo nhác tìm nơi tránh trú, biểu thị phi lễ vật ngôn phi lễ vật thị phi lễ vật thính, lần trước có tên gà rừng đi kể chuyện lung tung bị Tích lâu chủ hầm xương cho phu nhân hắn tẩm bổ rồi. Thành ra bí ẩn thuộc tính trong nhà Tích môn chủ vẫn chỉ là chuyện suy đoán lúc trà dư tửu hậu của cư dân tứ hải bát hoang…

---
Lời bàn: Đã biết vì sao sư đệ và đệ tử Tích Môn thường xuyên bị đá xuống núi rồi chứ?

(Còn nữa)
- Viết bởi: Tích Vũ -

Post a Comment

Thục Thiên Mộng Hoa Lục