TÍCH MÔN LIỆT TRUYỆN
(TỰ TRUYỆN THẦN KINH CỦA TÍCH VŨ MÔN CHỦ, THỈNH KHÔNG CẦN QUÁ
NGHIÊM TÚC)
PHẦN 3
“Ba nghìn dòng nước
xiết,
Ai hứa cùng ai mạch
thượng hoa kỳ?
Hồng trần trằn trọc,
Ai hứa cùng ai sánh
ngang trời đất?
Ngươi thanh tỉnh,
ngươi trầm mê, ta vẫn luôn ở đây, không bi không hỉ.
Ngươi tùy tiện, ngươi
ngang bướng, tay của ta vẫn trong tay ngươi, không hề rời đi.
Tam sinh tam thế,
Ta niêm phong ký ức
khuynh thành.”
Đó là khoảng thời
gian vô cùng đáng nhớ trong quãng đường hành tẩu giang hồ của nàng, cho nên dù
đã qua hơn một vạn năm, trí nhớ chỗ còn chỗ mất, nàng vẫn đặc biệt nhớ rõ mà
ngâm nga những lời vu vơ đó.
Duyên phận của họ bắt
đầu từ câu chuyện này, trải qua phồn hoa lạc tẫn, hồng trần biến đổi, vẫn chưa
thấy một điểm dừng. Từng lần đầu thai chuyển kiếp, từng hồi mơ tỉnh đứt quãng,
nháy mắt đã trôi qua vô tận xuân thu của nhân gian.
Đỉnh tuyết sơn này chỉ
có băng hàn tuyết đọng không tan cùng với những trận gió hiu hắt rét lạnh, nơi
đây trước kia không có bóng người ngoài, điện đài lầu các vẫn vẹn nguyên như
cũ, mà qua trăm năm trở về, nàng đột nhiên nhận ra có điều gì đó đã thay đổi.
Cố nhân của nàng đã
thành gia lập thất, tử đệ đầy nhà, chỉ có chuyện xưa từ đầu đến cuối cũng không
nhắc lại.
Hẳn là đã quên hết rồi
đi...
Sau vách núi có một
bóng người đứng thẳng lặng thinh ngước nhìn trời tuyết, hoàng cân bạch y, thanh
ti bạch phát, hai bên thái dương lất phất vài sợi tóc bạc nổi bật giữa mái tóc
đen tuyền, trên vai vương một lớp hoa tuyết dày, xem ra đã ở đây khá lâu rồi,
phỏng chừng còn sớm hơn cả trận tuyết mới đổ kia.
Thế nhưng, như vậy
thì có ích lợi gì? Có một số chuyện, không phải cứ gặp nhau sớm là có thể thay
đổi được kết quả.
Tới sớm không bằng tới
đúng lúc.
Tiêu Huyền đột ngột mở
mắt.
Hắn từ trong mộng giật
mình tỉnh giấc, còn đang vắt óc hồi tưởng lại cảnh tượng trong mơ cho dù chỉ là
chút xíu mảnh vụn rời rạc, thì đột nhiên nghe thấy tiếng người truyền đến.
“Tiểu tử, ngươi dậy rồi?”.
“Ai đấy?”. Tiêu Huyền
dụi mắt đứng dậy nhìn cảnh vật heo hút xung quanh, cảm thấy toàn thân đau nhức,
chắc lại vừa bị sát khí Phần Tịch nổi lên làm cho mất trí, khua tay múa chân loạn
xạ bất cẩn rớt xuống đây rồi.
“Vị tỷ tỷ này... xin
chào… cho hỏi đây là đâu, người là ai, sao ta lại ở chỗ này, ta ở đây bao lâu rồi,
lạnh quá có chocolate nóng cho ta ăn không, xem chỗ heo hút này chắc cũng không
có rồi, vậy thôi cứ có thứ gì lót dạ là được…”.
“…”
Đứa trẻ này sao mà
nói nhiều quá vậy.
“Hậu sơn tuyết sơn,
ngươi ở Tích Môn lâu như vậy chưa từng đi ra sau núi sao?”. Người kia đáp lại.
Ồ thì ra là hậu sơn
mà thôi, không có bị rơi vào thời không xa lạ nào đó, thường người ta xuyên
không sẽ được làm công chúa hoàng tử, biết không chừng còn có thể dạo núi nhặt
được một Tiểu Tề, nhưng xúi quẩy như ta đây thì cũng không nói trước được điều
gì, có khi lại thành con ngựa bị đám thích khách xiên cũng nên. “Thật ngại quá,
ta mặc dù là sư đệ của môn chủ, sống trên đời cũng mấy nghìn năm, nhưng thời
gian ở trên núi không nhiều, thường xuyên bị sư huynh đá xuống núi, cái mông ta
bị sút đi sút lại cũng ê ẩm lắm rồi…”.
“Pháp lực kém như vậy,
đệ tử Tích Môn thời nay một đời lại kém một đời”.
“Vị tỷ tỷ này…”. Tiêu
Huyền tức tối chống nạnh nhả khói phì phì đằng mũi: “Tỷ là ai mà có thể phán
xét sư môn ta như vậy, coi chừng ta kêu sư huynh đá tỷ xuống núi đấy”.
Người kia hơi ngẩn
ra, Tiêu Huyền không hề để ý thấy ngón tay người đó đột ngột nắm lại trong tay
áo, run rẩy vài cái khó phát hiện, rồi rất nhanh, lại giống như không hề có
chuyện gì, sau đó lắc đầu mỉm cười.
“Tiểu tử này, thật giống
sư huynh ngươi lúc nhỏ.”
Gió nhẹ lướt qua mặt,
thổi tuyết bay lất phất chạm lên mi mắt Tiêu Huyền, hắn ngơ ra trong giây lát,
cảm giác được bóng lưng trống trải trước mắt đột nhiên có vài phần quen thuộc.
Một lúc sau, hắn mới
chớp chớp mắt búng ngón tay cái biểu thị đã hiểu.
“Thì ra là Phong bà
bà trong truyền thuyết, đồ nhi chào bà chào bà.”
Bà bà??? Đối với cách
gọi thô thiển này, Phong Nhi chỉ đành tự nhủ một chữ, thối!!!
Tiêu Huyền gặp được
người “xem như quen” giữa hoang sơn heo hút đột nhiên xúc động không gì sánh được,
khua tay khua chân nắm tay bà bà rối rít:
“Bà bà ơi cuối cùng
con cũng được diện kiến người rồi con có một thắc mắc lâu rồi không biết hỏi ai
rốt cuộc sư huynh là giống loài gì thuộc tính gì mà pháp lực lẫn thần kinh đều
không bình thường như vậy huynh ấy phi nhân phi tiên phi ma chẳng lẽ từ kẽ đá
chui ra ạ?”.
Người được gọi là
“Phong bà bà” tiêu sái phẩy tay, hất Tiêu Huyền bằng một tốc độ thần sầu không
gì sánh được bay từ giữa thâm cốc ở hậu sơn vèo một cái qua ba mươi ba trái
núi, mông đập uỳnh xuống đất bất tỉnh nhân sự.
“Là người tu tiên giữa
đường tẩu hỏa nhập ma, cả nhà các ngươi đều thần kinh như vậy!!!”. Bà bà bỏ lại
một câu trước khi phất áo bỏ vào trong hang.
---
Chú thích ảnh: Đây là Trư Huyền trong mắt sư huynh hắn.
(Còn nữa)
- Viết
bởi: Tích Vũ -
Post a Comment