ĐẠO
MỘ BÚT KÝ
CHUNG
CỰC GIẢI MÊ
Viết
bởi: Noãn Hòa Hồ Ly Bắc Kinh
Dịch
bởi: Tích Vũ
Chung cực giải mê – Phần 06: Bí mật Tây Sa
Bí mật Tây Sa (phần 1):
Theo những gì Tam
Thúc viết, bánh xe số phận dưới đáy biển Tây Sa càng chạy càng nhanh.
Sau khi thất bại ở
ngôi mộ huyết thi Trường Sa, Cầu Đức Khảo dời mắt đến Tây Sa, thật ra trước khi
đội khảo cổ xuống biển, Cầu Đức Khảo cũng đã cho người lặn xuống đó vài lần,
tìm được vị trí hầm mộ từ lâu. Đương nhiên những bí mật này đều thông qua Ngô
Tam Tỉnh mà truyền đến tai “nó”.
Suy cho cũng “nó”
đã có trong tay gần như toàn bộ cuốn sách lụa, còn Cầu Đức Khảo cũng thăm dò và
nắm rõ những bí mật dưới đáy biển này, thời cơ cơ bản đã chín muồi, cần đi đến hành
động then chốt rồi. Đội khảo cổ chuẩn bị đi tới Tây Sa.
Lúc này tình yêu của
Ngô Tam Tỉnh bắt đầu phát huy tác dụng, hắn lợi dụng quan hệ với Văn Cẩm mà gia
nhập đội khảo cổ.
Nhiệm vụ lần này của
hắn rất đơn giản, chính là dẫn cả đội khảo cổ hoàn toàn không biết gì cả vào
trong mộ cổ, đánh thuốc mê, đồng thời cho bọn họ ăn đan dược bọ ăn xác, tiến
hành thí nghiệm trên cơ thể sống.
Hơn nữa, trong danh
sách này còn có cả Giải Liên Hoàn.
Sau đó, Ngô Tam Tỉnh
có thể rời khỏi đáy biển, ra ngoài rồi trắng trợn tuyên bố đội khảo cổ mất tích
dưới đáy biển là xong.
Hành động vốn phải
diễn ra vào đêm đó, là Ngô Tam Tỉnh thừa dịp đội viên ngủ say, vào hầm mộ nhìn
kỹ một lượt để sắp xếp hành động ngày hôm sau.
Thế nhưng, Ngô Tam
Tỉnh không cam lòng chấp nhận số phận như vậy.
Hắn đã nhìn thấy cảnh
tượng bi thảm người biến thành huyết thi ở mộ cổ Trường Sa.
Hoặc có lẽ, hắn đã
thật sự yêu Văn Cẩm, hay đồng cảm với số phận đội khảo cổ, càng không nhẫn tâm
đẩy Giải Liên Hoàn vào bi kịch.
Đương nhiên, hắn
cũng biết, tất cả đều là công cụ của “nó”, chính hắn cũng không ngoại lệ, hắn
đã biết quá nhiều bí mật, một khi mất đi giá trị lợi dụng, số phận sẽ bi thảm
vô cùng.
Vì số phận của hai
nhà Ngô, Giải, hắn phải chống lại.
Bí mật Tây Sa (phần 02):
Cái đêm thật thật
giả giả ở Tây Sa ghi trong Đạo Mộ kia, dòng chữ bằng máu “Ngô Tam Tỉnh hại ta”
hay “Giải Liên Hoàn hại ta”, rốt cuộc đâu mới là sự thật?
Thật ra, đây là nước
cờ mà Ngô Tam Tỉnh và Giải Liên Hoàn cùng bố trí, hoặc có lẽ nên nói đây chính
là nước cờ mà hai nhà Ngô Giải cùng sắp đặt để tự cứu lấy chính mình.
Cái ngày đáng sợ nhất
đối với đội khảo cổ càng lúc càng gần.
Nhưng, Ngô Tam Tỉnh
biết tự mình không cứu nổi Văn Cẩm, không cứu được đội khảo cổ.
Số phận đội khảo cổ
đã được định sẵn, số phận của hắn cũng được được định sẵn, từ trong bóng tối
sâu thẳm, có kẻ đã âm thầm khống chế lần hành động này.
Thế nhưng, Ngô Tam
Tỉnh thông minh đã nghĩ ra một “nước cờ”.
Đêm trước ngày xuống
biển, Ngô Tam Tỉnh xuống mộ đúng theo kế hoạch, thế nhưng, hắn âm thầm gọi theo
cả Giải Liên Hoàn.
Ở trên biển, Ngô
Tam Tỉnh nói cho Giải Liên Hoàn biết nhiệm vụ sắp phải chấp hành vào ngày mai.
Để tự cứu mình và cứu
anh em họ, để hai nhà Ngô, Giải có cơ hội thoát khỏi số phận bi kịch.
Cùng nhau xếp đặt một
nước cờ.
Chính là một trong
hai phải giả chết.
Theo đúng kế hoạch,
lần này sau khi Ngô Tam Tỉnh rời khỏi đáy biển, sẽ tiếp tục lừa gạt và giám sát
Cầu Đức Khảo, cho nên Ngô Tam Tỉnh không thể chết được. Thế nhưng Giải Liên
Hoàn lại không có năng lực cũng như hiểu rõ kế hoạch như Ngô Tam Tỉnh.
Cho nên, họ sắp xếp
một nước cờ như vậy, lợi dụng việc bọn họ vốn là họ hàng, vẻ ngoài khá giống
nhau. Hai người làm bộ mâu thuẫn, xảy ra xung đột ở trong mộ, Ngô Tam Tỉnh hại
chết Giải Liên Hoàn, Giải Liên Hoàn viết dòng chữ bằng máu “Ngô Tam Tỉnh hại
ta”.
Ngày hôm sau đội khảo
cổ phát hiện thi thể Giải Liên Hoàn (thật ra là thi thể một người bị làm cho
nát mặt trong đội ngũ của Cầu Đức Khảo).
Như vậy Giải Liên
Hoàn đã không còn tồn tại trên đời nữa, trong khi Giải Liên Hoàn thật sự đã
đóng giả thành Ngô Tam Tỉnh tiếp tục làm việc cho “nó”. Còn Ngô Tam Tỉnh thật sự
có thể nhân cơ hội này mà chạy trốn, bốc hơi khỏi thế gian, thoát khỏi “nó”, sau
đó ở trong bóng tối âm thầm giúp đỡ hai nhà Ngô, Giải đối phó “nó” cũng như tìm
kiếm bí mật Chung Cực, cứu thoát Văn Cẩm và đội khảo cổ năm đó bị đem ra làm vật
thí nghiệm.
Sau khi bố trí nước
cờ ổn thỏa, Ngô Tam Tỉnh có thể bỏ trốn trong đêm, Giải Liên Hoàn cải trang
thành Ngô Tam Tỉnh trở lại thuyền.
Ngày hôm sau, thi
thể “Giải Liên Hoàn” được phát hiện, đội khảo cổ xuống mộ, Giải Liên Hoàn thay
thế Ngô Tam Tỉnh hoàn thành nhiệm vụ gây mê đội khảo cổ.
Tất cả diễn ra
không một kẽ hở, nhưng, đúng lúc này kế hoạch xảy ra vấn đề.
Bí mật Tây Sa (phần 3):
Trong bóng tối có
người thứ ba!
Khi Ngô Tam Tỉnh và
Giải Liên Hoàn vạch kế hoạch xong xuôi, trong hầm mộ tối tăm đột nhiên xuất hiện
người thứ ba, muốn tung đòn sát thủ giết chết cả hai người. Người này đương
nhiên là thành viên trong đội khảo cổ, hắn là ai?
Là Tề Vũ!
Phía trên tôi đã từng
phân tích, “nó” đã đưa Ngô Tam Tỉnh và Giải Liên Hoàn trà trộn vào đội khảo cổ.
Nhưng “nó” làm sao
có thể yên tâm không chút phòng bị đối với hai kẻ dòng dõi trộm mộ nức tiếng
này? Đương nhiên phải chơi chiêu “bọ ngựa bắt ve, chim sẻ ở phía sau”, chính là
giám sát lẫn nhau.
Tề Vũ mới thật sự
là người của “nó” – là gián điệp bí mật.
Nhiệm vụ ban đầu của
Tề Vũ chính là giám sát hai người, hắn âm thầm theo dõi hai người xuống biển,
phát hiện ra mưu đồ bí mật của hai người, đương nhiên muốn tung đòn sát thủ! Thế
nhưng hắn cũng không thể để lộ thân phận mình. Hắn bèn chơi đòn đánh lén trong
bóng tối, nếu một đòn không trúng, hắn sẽ rút lui an toàn, sau đó quẳng bình dưỡng
khí của bọn họ xuống nước, vây khốn hai người trong mộ cổ.
Lúc này, Ngô – Giải
mới phát hiện, chuyện phức tạp hơn họ nghĩ rất nhiều, trong đội khảo cổ cũng có
gián điệp của “nó”, nhưng lại không biết là ai. Có điều cung đã giương lên,
không thể không bắn, họ vẫn quyết định giữ nguyên kế hoạch, bởi vì bọn họ đoán
rằng tên gián điệp kia cũng không dám tùy tiện để lộ thân phận, nếu không sẽ
không thể nào đánh lén đội khảo cổ nữa.
Giải Liên Hoàn đóng
giả Ngô Tam Tỉnh trở lại thuyền, còn Ngô Tam Tỉnh lại ở lại trong mộ.
Hôm sau, bọn họ diễn
vở tuồng “có hai Ngô Tam Tỉnh”, cùng lúc tranh thủ tìm ra tên gián điệp kia.
Bí mật Tây Sa (phần 4):
Sau này, ở Xà Chiểu, Văn Cẩm nói với Ngô Tà, rằng
chú Ba là do Giải Liên Hoàn giả mạo, điều này không sai, nhưng chuyện Tây Sa
ngày đó có rất nhiều kẽ hở, chủ yếu vẫn là để che giấu bí mật thân thế thật sự
của Ngô Tà.
Sự thật ngày đó hẳn
là:
Buổi sáng, đội khảo
cổ phát hiện ra Giải Liên Hoàn đã chết giữa đống đá ngầm (cỗ thi thể đã bị làm
nát mặt trong đội của Cầu Đức Khảo).
Sau đó, đội khảo cổ
vì tránh bão mà phải xuống mộ, Ngô Tam Tỉnh giả do Giải Liên Hoàn cải trang mượn
cớ không được khỏe mà ngủ một giấc, sau đó lén lút đi theo đội khảo cổ.
Còn người chải đầu
dẫn dụ đội khảo cổ vào trận kỳ môn độn giáp chính là Ngô Tam Tỉnh thật vẫn ẩn
náu trong mộ, khi đi vào đường hầm bí mật thì đánh thuốc mê đội khảo cổ, giữ
nguyên kế hoạch cho đội khảo cổ ăn đan dược bọ ăn xác.
Trong trí nhớ của
mình, trước khi ngất đi Muộn Du Bình đã nhìn thấy Ngô Tam Tỉnh ngồi xổm trước mặt,
đây là sự thật, hơn nữa, khi đó Ngô Tam Tỉnh thật sự chắc hẳn đã bắt đầu nghi
ngờ tiểu Muộn chính là gián điệp trong bóng tối kia, vì muốn diệt khẩu mà hắn
đã dùng Thanh Đồng cổ trong mộ xóa tan ký ức Muộn Du Bình, có lẽ đây là nguyên
nhân Muộn Du Bình mất trí nhớ lần thứ nhất (đây cũng là lý do chỉ có tiểu Muộn
mất trí nhớ, còn những người khác thì không).
Nước cờ “có hai Ngô
Tam Tỉnh” này thật sự là kế hoạch tuyệt vời, khiến người ta khó phân thật giả.
Theo đúng kế hoạch
của “nó”, sau khi gây mê đội khảo cổ thì Ngô Tam Tỉnh phải rời khỏi đó ngay,
ngoi lên mặt biển giả vờ được cứu.
Còn quá trình “nó”
bị đội khảo cổ đưa đi, thì Ngô Tam Tỉnh không nên thấy cũng không thể thấy.
Lúc này, Giải Liên
Hoàn – người cải trang Ngô Tam Tỉnh bên ngoài kỳ môn độn giáp – hẳn nên trở lại
mặt biển rồi.
Còn Ngô Tam Tỉnh thật
sự thì có thể trốn ở trong mộ, nhìn thấy “nó”, thậm chí có thể theo dõi nó, biết
được tung tích của đội khảo cổ.
Thế nhưng, khoan
đã, còn có một người.
Bí mật Tây Sa (phần 5):
Đúng vậy, còn có Tề
Vũ!
Tề Vũ không ở cùng
nhóm người này, Tề Vũ mới là gián điệp thật sự. Đương nhiên không thể bị gây
mê, ăn đan dược, cậu ta hẳn nhiên phải trốn, rồi chờ bước tiếp theo phối hợp với
“nó” đưa đội khảo cổ đã sập bẫy đi.
Như vậy, giấc mơ kỳ
lạ của Ngô Tà trên núi Tần Lĩnh kia có thể giải thích rõ ràng:
Trước khi đội khảo
cổ còn chưa sập bẫy, có người hỏi Tề Vũ đã đi đâu, có tiếng đáp lại: Cậu ta ham
chơi chẳng biết đã chạy đi đâu rồi, không đợi cậu ta nữa.
Lúc đó nhất định Tề
Vũ đã trốn gần một quan tài, quan sát toàn bộ những gì diễn ra với nhóm người
này.
Đương nhiên, cậu ta
bị Ngô Tam Tỉnh phát hiện.
Cho nên mới có câu
nói “Thì ra thằng nhãi con mày vẫn đi theo tao” cùng lúc đó bóp cổ Tề Vũ.
Thật ra, mặc dù lúc
ấy Ngô Tam Tỉnh đã phát hiện thân phận của Tề Vũ, nhưng lại không biết phải xử
lý cậu ta thế nào. Nếu như giết chết cậu ta rồi, chính hắn cũng sẽ bại lộ, nước
cờ do hai người Ngô – Giải bày ra sẽ thất bại ngay tức khắc.
Chuyện xảy ra hẳn
là thế này:
Đang trong lúc vật
lộn với Ngô Tam Tỉnh, Tề Vũ bị ngã vào trong quan tài.
Đây cũng là lúc bắt
đầu trong giấc mơ, Ngô Tà thấy mình nằm trong một cỗ quan tài.
Trùng hợp là, cỗ
quan tài đó lại do chính Uông Tài Hải bố trí, Tề Vũ chính là kẻ xúi quẩy bị cuốn
vào tròng kia.
Thế nhưng khi ấy nhất
định đã xảy ra sai sót, chính là trí nhớ của Tề Vũ còn chưa bị xóa sạch thì đã
ăn đan dược bọ ăn xác (Uông Tàng Hải bố trí cơ quan nhất định vô cùng tinh xảo),
nhận lấy ký ức của Uông Tàng Hải, dẫn đến việc đại não của cậu ta bị quá tải rồi
phát điên!
Lúc này, Ngô Tam Tỉnh
thật nhất định đã bảo Giải Liên Hoàn mau chóng tránh đi.
Còn chính hắn thì bắt
đầu nấp kỹ, chứng kiến “nó” chuyển đội khảo cổ và Tề Vũ đi khỏi rồi bắt đầu bỏ
trốn.
Thứ năm, từ khoảng
năm 1984 đến năm 1992.
Sau sự kiện ở Tây
Sa.
Đội khảo cổ sau khi
trúng bẫy bị đưa đến Cách Nhĩ Mộc, dưới sự giám sát cẩn mật của “nó”, mỗi người
đều bị ghi hình để quan sát phản ứng sau khi ăn đan dược bọ ăn xác. Khi đó, tuy
phản ứng của bọn họ đều không rõ ràng cho lắm, nhưng cũng đã dừng lão hóa, Hoắc
Linh chải đầu nhiều lần chẳng qua là thói quen của cô ấy thôi, đội khảo cổ mơ
màng bị nhốt lại đã bắt đầu điều tra sự thật đằng sau chuyện này. Văn Cẩm nói
có vài người trong đội khảo cổ không còn ở đó nữa, bảy người được cha của Thuận
Tử đưa lên núi hẳn đều là những người ở trong trại an dưỡng, đội khảo cổ có 11
người, như vậy thiếu mất 4 người chính là: Ngô Tam Tỉnh, Giải Liên Hoàn (trên
danh nghĩa đã chết), Tề Vũ và Muộn Du Bình.
Dù sao Muộn Du Bình
cũng là dòng dõi Xi Vưu và đời sau của Trương Diêm Thành, bản lĩnh không tầm
thường, hẳn đã tự trốn thoát sau khi bị đưa đến Cách Nhĩ Mộc, thế nhưng cậu ta
cũng không già đi, hơn nữa còn mất trí nhớ, sau đó, cậu ấy lên đường tìm kiếm
ký ức và tiếp tục hành trình giải mê, cũng chính là hành trình ra vào rất nhiều
ngôi mộ cổ có liên quan.
Tề Vũ đã tách ra khỏi
nhóm người Văn Cẩm, một mặt là người của “nó”, mặt khác lại là người trúng bẫy
nghiêm trọng nhất, cậu ta đã mất đi toàn bộ ý thức mà rơi vào trạng thái điên
khùng, cũng trở thành đối tượng để “nó” trông giữ và nghiên cứu.
Cỗ quan tài đen
trong trại an dưỡng Cách Nhĩ Mộc là cỗ quan tài vẫn ngọc của Uông Tàng Hải,
cũng là thứ bị “nó” đưa từ đáy biển lên nghiên cứu, khả năng chính là cỗ quan
tài mà Tề Vũ ngã vào kia.
Về phần Giải Liên
Hoàn và Ngô Tam Tỉnh, Giải Liên Hoàn sau khi ra ngoài đã bắt đầu giả mạo Ngô
Tam Tỉnh, nói với mọi người rằng đội khảo cổ và người yêu Văn Cẩm của hắn đã mất
tích dưới đáy biển, đương nhiên hai nhà Ngô – Giải đều biết rõ sự thật, cùng
nhau bảo vệ bí mật này. Đây vốn là sự nghiệp chung tay chống lại “nó”. Bằng
không, Giải Liên Hoàn căn bản không gạt được nhà họ Ngô.
Đương nhiên “nó” phải
tiếp tục lợi dụng Ngô Tam Tỉnh đi đối phó với Cầu Đức Khảo, cho nên ngoài mặt “nó”
tiếp tục dùng Ngô Tam Tỉnh (Giải Liên Hoàn đóng giả) củng cố sự nghiệp đổ đấu
và thế lực của mình. Còn Ngô Tam Tỉnh (Giải Liên Hoàn đóng giả) ngoài mặt cũng
tiếp tục cống hiến sức lực cho “nó”.
Mà Ngô Tam Tỉnh thật
thì biến thành “người vô hình” không có thân phận, chắc hẳn đã cải trang phiêu
bạt khắp nơi, ẩn náu vô cùng kỹ, một mặt âm thầm để ý đến “nó” và đội khảo cổ, mặt
khác tiếp tục giữ liên lạc với Giải Liên Hoàn, nhà họ Giải và nhà họ Ngô, đồng
thời tiếp tục thăm dò bí mật khủng khiếp kia.
Chuyện ấy, kéo dài
khoảng 8 năm.
Thứ sáu, khoảng năm
1992, một chuyện then chốt khác lại xảy ra.
Tám năm sau, đến
khoảng năm 1992, khả năng xảy ra chút biến động trong lực lượng chính phủ hoặc
quân đội khiến “nó” dần suy yếu, cũng có nghĩa là, mức độ giám sát bị nới lỏng
hơn nhiều.
Lúc này, bảy người
trong đội khảo cổ của Văn Cẩm tranh thủ cơ hội trốn khỏi Cách Nhĩ Mộc.
Ban đầu, “nó” vẫn
huy động một số đông người đuổi bắt bọn họ.
Trong lúc nhóm người
Văn Cẩm chạy trốn, Ngô Tam Tỉnh thật đang ẩn núp nhất định đã tìm được Văn Cẩm,
nói cho Văn Cẩm biết toàn bộ sự thật, cũng bắt đầu giúp đỡ Văn Cẩm và đội khảo
cổ.
Ngô Tam Tỉnh đang
âm thầm quan sát hoạt động của “nó” đã phát hiện ra:
Chỉ trong một đêm, “nó”
đột nhiên biến mất một cách thần bí. Trại an dưỡng Cách Nhĩ Mộc bị bỏ hoang, tựa
như “nó” đã hoàn toàn bỏ qua kế hoạch
này. Chỉ còn lại quan tài của Uông Tàng Hải và Tề Vũ điên khùng bị vứt bỏ.
Ngô Tam Tỉnh đề nghị
đội khảo cổ trở lại trại an dưỡng như trước, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an
toàn nhất.
Vào khoảng năm
1992, đội khảo cổ bắt đầu sôi sục, tiến hành nhanh chóng việc thăm dò bí mật.
Thứ nhất là vì họ
đã nhận được hỗ trợ ngầm của Ngô Tam Tỉnh, có được nhiều đầu mối hơn.
Thứ hai là thân thể
họ đã bắt đầu xảy ra vấn đề. Bọn họ đã tận mắt chứng kiến một cô gái bị thi hóa
mà biến thành Cấm Bà, cô gái này không nhất định là người của đội khảo cổ, mà
có thể là người trúng bẫy trong đội ngũ của Cầu Đức Khảo, cũng bị “nó” đưa tới
trại an dưỡng tiến hành nghiên cứu (trại an dưỡng giống như một phòng thí nghiệm,
khả năng còn chứa rất nhiều quái vật đã bị thi hóa), thời gian không đợi người,
bọn họ phải nhanh chóng tiến hành giải cứu chính mình.
Khoảng những năm 1992,
một lần nữa xảy ra vấn đề then chốt (phần 2):
Lúc đó, nhóm người
Văn Cẩm đã nhận được tin tức về núi Trường Bạch, bắt đầu chuẩn bị đi đến Vân Đỉnh
Thiên Cung.
Lúc này, Tề Vũ trở
thành một vấn đề rắc rối.
Ngô Tam Tỉnh đối với
Tề Vũ nhất định tồn tại nhiều mâu thuẫn:
Một mặt, tuy rằng Tề
Vũ là người của “nó”, nhưng chỉ là làm theo mệnh lệnh, bản thân không có tội
tình gì, lại vì Ngô Tam Tỉnh mà rơi vào hoàn cảnh bi thảm, còn bị “nó” vứt bỏ, khiến
cho Ngô Tam Tỉnh không đành lòng.
Mặt khác, dù thấy “nó”
đã hoàn toàn từ bỏ kế hoạch này, thế nhưng tình hình vẫn hết sức mờ mịt, Tề Vũ
vẫn khiến cho Ngô Tam Tỉnh lo lắng, bởi vì không ai có thể nắm chắc được việc
thi hóa của cơ thể sau khi ăn đan được. Nếu như một ngày nào đó Tề Vũ lấy lại
được ký ức, thì nước cờ của Ngô Tam Tỉnh và Giải Liên Hoàn sẽ bại lộ, vạ lây đến
cả hai nhà Ngô – Giải.
Đúng lúc này, cháu
trai của Ngô Tam Tỉnh – Ngô Tà mười mấy tuổi hẳn đã mắc phải chứng bệnh nguy hiểm
nào đó, không lâu sau thì mất.
Thế là, Ngô Tam Tỉnh
nghĩ đến một biện pháp không tưởng.
Phần
07: Bí mật thân phận của Ngô Tà.
Post a Comment