Đến khi cậu đi tới trước điện, tia sáng đầu tiên đã xuyên qua bầu trời
mà rót lên người cậu, đôi môi tươi hồng khẽ mỉm cười, đôi mày hơi nhướng, ánh mắt
trong sáng đều thoáng ẩn hiện dưới lớp hào quang nhạt nhòa ấy.
Tác giả: Cảnh Văn
Biên dịch: Tích Vũ
Chương 18: Gặp lại
Tháng hai, đại quân
thân chinh của hoàng đế xuất phát từ Đông Kinh.
Các đại tướng Thôi Ngạn
Tiến, Lý Hán Quỳnh, Lưu Ngộ, Tào Hàn chia nhau phụ trách tấn công bốn mặt thành
Thái Nguyên, đại tướng Quách Tiến và Điền Khâm Tộ đóng binh ở Thạch Lĩnh Quan,
đề phòng Khiết Đan cứu trợ.
Hoàng đế tấn công từ
bên ngoài thành Thái Nguyên, kẹp chặt mọi hướng.
Lúc nhận được tin chiến
thắng, toàn bộ Xu Mật Viện tràn đầy không khí vui mừng, chỉ có Tiết Cư Chính vẫn
ngồi yên nhìn chiến báo, gương mặt không hề thả lỏng chút nào.
Triệu Đức Phương ngồi ở
phía trên, mỉm cười, đi đến ngồi xuống bên cạnh Tiết Cư Chính.
“Vương gia!”. Tiết Cư
Chính cúi đầu, xem như chào hỏi, sắc mặt có chút kiêu căng.
Triệu Đức Phương không
để trong lòng mà dựa vào lưng ghế, đưa chiến báo trong tay ra, cẩn thận nhìn một
lượt, sau đó nói: “Có phải Tiết đại nhân lo lắng quân cứu viện của Khiết Đan?”.
Tiết Cư Chính ngẩng đầu,
trong mắt thoáng vẻ ngạc nhiên.
Đức Phương cười thầm,
xem ra Tiết tể tướng thật sự xem mình như đứa trẻ thật rồi.
Thế nhưng Tiết Cư Chính
lại đáp: “Vương gia, sao lão thần lại phải lo lắng mấy thứ này. Bệ hạ đã bí mật
bố trí Quách Tiến và Điền Khâm Tộ rồi, một người cả đời chinh chiến kinh nghiệm
dạn dày, một người lại từng xông pha trận mạc lấy ít địch nhiều. Lão thần không
lo lắng!”.
“Ồ!”. Triệu Đức Phương khẽ
nhướng mày, hơi cong khóe miệng, chậm rãi nói: “Đại nhân không lo lắng, nhưng
ta lại lo lắng. Quách Tiến và Điền Khâm Tộ đều là đại tướng tài năng, có điều
Quách Tiến là người cương trực rộng lượng, nhưng Điền Khâm Tộ lại lòng dạ hẹp
hòi, hai người này mà chiến đấu cùng nhau, chỉ e nội bộ quân Tống có điều bất ổn.
Tiết đại nhân thấy thế nào?”.
Lần này thì Tiết Cư
Chính giật mình thật sự, ông chậm rãi đứng lên, nhìn vị Bát Hiền Vương nơi khóe
mắt đuôi mày vẫn còn mang đậm ý cười này, sau đó đột nhiên trịnh trọng vái dài:
“Lời của vương gia, thật sự là những điều trong lòng lão thần đang lo nghĩ!”.
Triệu Đức Phương vội
vàng đứng dậy, đỡ lấy ông: “Đại nhân, Đức Phương không dám nhận đại lễ này!”.
Tiết Cư Chính nhìn những
ngón tay dài mảnh đang đỡ lấy khuỷu tay mình, tay áo thêu tơ vàng lấp lánh. Ông
ngẩng đầu nhìn vị vương gia trẻ tuổi thân phận tôn quý mà lại khiêm tốn nhường
này, trên hai cánh môi hồng nhuận vẫn luôn nở nụ cười ấm áp: “Vương gia, là lão
thần hồ đồ!”.
“Đại nhân quá lời. Đức
Phương còn ít tuổi, vốn cần đến các vị đại nhân chỉ dạy. Vừa rồi Tiết đại nhân
chẳng qua chỉ muốn kiểm tra Đức Phương một chút, chuyện này cũng có gì đâu!”.
“Dạ…”. Tiết Cư Chính
cúi đầu.
“Có điều, đại nhân cũng
không cần phải lo nghĩ quá nhiều. Nếu quân Liêu muốn đánh, thì phải đi qua dãy
Bạch Mã, nhưng trước dãy Bạch Mã có khe nước sâu ngăn cách. Quân ta đợi quân địch
mệt mỏi rồi tấn công, phần thắng của đại quân trấn giữ Thạch Lĩnh Quan tương đối
lớn. Tiết đại nhân nghĩ thế nào?”. Triệu Đức Phương dìu ông ngồi xuống, nói tiếp.
“Dạ, dạ”. Tiết Cư Chính
cười nói: “Vương gia suy nghĩa thật chu toàn. Thạch Lĩnh Quan đã có sắp xếp
phòng ngự, trấn giữ trong thời gian ngắn quả thực không phải vấn đề quá lớn”.
“Ừm. Vậy đại nhân cho rằng,
việc cấp bách nhất trong triều hiện tại là gì?”.
“Khoa cử chọn hiền tài”.
Triệu Đức Phương ngồi
xuống, cười nói: “Khoa cử chọn hiền tài thật sự là việc lớn của quốc gia”.
“Hiện tại bệ hạ không ở
trong triều. Vương gia, kỳ thì đình ở điện Sùng Chính nên do ngài chủ trì”. Tiết
Cư Chính nghiêm cẩn.
“Đại nhân, ông cảm thấy
bản vương thích hợp sao?”. Lần này Triệu Đức Phương cũng thoáng sửng sốt, cửa ải
cuối cùng của khoa cử xưa nay đều do hoàng đế đích thân giám sát, thể hiện sự
coi trọng đối với các thí sinh. Hiện nay trong triều trên có hoàng thúc Tề
Vương Triệu Đình Mỹ, dưới có trưởng tử của hoàng đế là Sở Vương Triệu Nguyên
Tá. Tiết Cư Chính nói như vậy, ý tứ không đơn giản là sùng bái thôi đâu.
Triệu Đức Phương mỉm cười:
“Đại nhân, người thích hợp hơn so với bản vương, trong triều còn nhiều lắm”.
Tiết Cư Chính nheo mắt
lại, vuốt râu, bật cười: “Vương gia, vốn dĩ người thích hợp giám quốc hơn ngài
trong triều đình cũng còn nhiều lắm. Vì sao bệ hạ lại chọn ngài? Lão thần xin
vương gia hãy suy nghĩ lại”.
Triệu Đức Phương một
mình đứng ở góc hành lang của điện Ngưng Huy, nhìn những mái hoàng cung tầng tầng
lớp lớp phía xa.
Gió lớn thổi qua, nhưng
không thể quét đi lời nói của Tiết Cư Chính vẫn lởn vởn trong đầu Triệu Đức
Phương.
Không sai, trong thành
Đông Kinh này, bất cứ chuyện gì cũng phải có động cơ. Chuyện triều chính vốn giống
như mặt hồ này, bên trên bình lặng mà bên dưới lại không ngừng chảy xiết rối
ren.
Cậu khẽ nhếch khóe môi,
ánh mắt lóe lên tia hiểu rõ.
Lựa chọn cậu, nguyên
nhân hẳn rất đơn giản. Là bởi vì cậu mãi mãi không thể đến gần ghế rồng được nữa,
bản thân vốn không phải con trưởng của hoàng hậu, mà mẹ ruột lại mang trọng tội
trước khi chết. Tất cả những nguyên nhân này, giúp cho hoàng đế có thể đẩy cậu
đến vị trí bị nhiều người nhòm ngó và suy xét nhất. Như vậy vừa có thể tránh
cho nội bộ hoàng tộc nghi kỵ lẫn nhau, còn có thể thăm dò một chút. Chỉ cần
không chú ý chút thôi, đứng ở chỗ cao như vậy té xuống đương nhiên sẽ tan xương
nát thịt, tiện bề dẹp trừ hậu hoạn.
Cậu nghĩ lại trong
phòng khách ngày ấy, lúc nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của hoàng thúc, trong lòng từng
có chút không đành. Triệu Đức Phương cười lạnh, nhắm hai mắt lại, mặc cho gió lạnh
len đầy tay áo, quét nên những tiếng loạt xoạt, cả thân người vẫn đứng thẳng
trong gió không hề lay động.
Cậu trở lại Xu Mật Viện,
thấy Phạm Chất dâng lên một bản danh sách.
Triệu Đức Phương đặt
chén trà trong tay xuống, nhận lấy: “Phạm đại nhân, danh sách các thí sinh thi
đình đều ở đây hết sao?”.
“Vâng. Tổng cộng có một
trăm hai mươi người, là thí sinh đến từ khắp các nơi trong cả nước.”
Triệu Đức Phương mở ra,
danh sách được sắp xếp lần lượt theo các châu huyện. Khi nhìn đến Hoa Châu (Thiểm Tây ngày nay), thì ánh mắt đột
nhiên bị chú ý, không nhịn được dần dần đọc tiếp. Khi nhìn thấy cái tên quen
thuộc kia, mặt cậu thoáng hiện ý cười. Mấy năm nay, cuộc gặp gỡ chuyện trò vui
vẻ ngày ấy, vẫn luôn là niềm vui đơn thuần duy nhất của cậu. Nghĩ tới đây,
trong lòng cậu lại không khỏi thê lương.
Không biết các người đó
còn nói giọng Thiểm Tây nữa không?
Mặc dù không muốn thừa
nhận, nhưng bản thân cậu thật sự rất hi vọng gặp lại người ấy.
Cái người tên Khấu Chuẩn,
đã từng viết thư thề rằng muốn làm bạn bên cạnh cậu.
Tháng ba, quả nhiên quân
Liêu đã xua quân cứu viện Bắc Hán, đại quân đi thẳng tới dãy Bạch Mã.
Quách Tiến nắm chắc thời
cơ, đợi lúc quân địch vừa qua sông, dẫn cả đội quân xung phong tiến vào lòng địch,
đánh bại quân Liêu. Chủ soái quân Liêu là Gia Luật Địch Liệt và con trai Hoa
Cách, cùng với Đức Lâm con trai chủ soái Gia Luật Sa đều chết trận. Gia Luật Sa
và Gia Luật Mục Tề cũng bị vây khốn trong trận, như cá trong chậu như chim
trong lồng. Đang giữa lúc nguy kịch, đại tướng quân Liêu là Gia Luật Tà Chuẩn
đem quân cứu viện, bắn lui quân Tống, hai người mới “giữ được thân tàn”.
Chiến báo truyền đến
Đông Kinh, trên dưới đều vui mừng.
Xu Mật Viện và các địa
phương đều tổ chức ăn mừng. Lần này thì ngay cả trên gương mặt lúc nào cũng nghiêm
khắc của Tiết Cư Chính cũng tràn đầy vui vẻ. Đây là lần đầu tiên quân Tống đối
đầu trực tiếp với quân Liêu mà đã thắng lớn như vậy, quả thực khiến cho trên dưới
quân dân đều rất lấy làm kích động.
Đức Phương nhìn bộ dạng
vui mừng khôn xiết của các vị đại thần, trong lòng lại khó mà thả lỏng được. Đại
thần trong Đông Kinh đã hân hoan như vậy, chỉ e đại quân nơi tiền tuyến còn mừng
vui gấp bội phần. Lòng cậu gợn chút bất an, với tính cách của hoàng thúc, trận
mở đầu đã thắng lớn như vậy, rất dễ khiến người xem thường Đại Liêu.
Phạm Chất thấy ánh mắt
cậu không hề vui vẻ, bèn tiến lên hỏi: “Vương gia, ngài…”.
“Ồ!”. Đức Phương mỉm cười:
“Không có gì, Phạm đại nhân, chuyện thi đình chuẩn bị đến đâu rồi?”.
“Chuyện này vương gia
có thể yên tâm, thí sinh các nơi đều đã tề tựu về Đông Kinh. Công việc ngày mai
đã sắp xếp ổn thỏa rồi. Các học sinh giờ Dần vào cung, bắt đầu thi ở điện Sùng
Chính đúng giờ Dần ba khắc”.
“Ừm”.
“Vương gia, đây là danh
sách quan viên các nơi cất nhắc, sắp tới họ sẽ phải vào kinh báo cáo công tác
và diện thánh…”.
“Chuyện này ta biết rồi,
sau kỳ thi đình sẽ thu xếp chuyện này”. Triệu Đức Phương đón lấy tấu chương
trong tay lão, ngồi xuống xem.
Mỗi năm đến đợt tuyển
chọn quan viên đều khiến cho cậu đặc biệt chú ý một người, đó chính là Bàng Tịch.
Kẻ tâm kế sâu xa như hắn, quyết không thể cam phận làm một Chuyển Vận Sứ nho nhỏ
được. Quả nhiên mấy năm nay hắn đã làm cho người trên tin tưởng, trút bớt việc
nặng, củng cố ảnh hưởng, tiếng tăm quả thực không nhỏ, cứ đà này chắc không lâu
nữa là vào được kinh thành.
Cho đến khi cái tên
Bàng Tịch cuối cùng cũng đập vào mắt cậu, Triệu Đức Phương không nhịn được cười
lạnh một tiếng. Quả nhiên không tồi, tất cả đều góp mặt đông đủ rồi, xem lại
thành tích khoa trương được liệt kê dưới cái tên của hắn, khóe miệng Triệu Đức
Phương không khỏi nhếch lên nụ cười thâm sâu.
Trời còn chưa sáng, các
thí sinh đã tập hợp đông đủ trước cửa Tuyên Đức.
Thái giám phụ trách bắt
đầu xướng tên, sau đó các vị đại thần của Lễ Bộ sẽ dẫn các thí sinh đã từng trải
qua đủ cuộc thi tuyển gắt gao mà tiến vào đại nội.
Đọc tên xong xuôi, giờ
Dần một khắc, cửa hông Tuyên Đức mở rộng. Những học sinh này nể sợ trong lòng,
đi qua lớp cổng sâu dày. Rồi trước mắt đột nhiên bừng sáng, một quảng trường lớn
hiện ra, mà ngay đầu sân rộng, ở vị trí cao nhất là Đại Khánh điện nguy nga lộng
lẫy.
Bước qua cửa bên điện Đại
Khánh, bọn họ đi tới cửa điện Sùng Chính.
Mọi người đứng chỉnh tề
trước điện chờ tiếng báo thi, bốn bề lặng ngắt không một tiếng động.
“Bát Hiền Vương đến!”.
Lúc này viên thái giám kia đột nhiên cao giọng.
Mọi người đều ngẩng đầu,
thấy ngay dưới hàng lang có một bóng áo trắng đi tới, tay áo rộng cùng với dây
cột tóc dưới mũ miện vàng đều khẽ lay động theo bước đi tao nhã trong làn gió
xuân của cậu. Đến khi cậu đi tới trước điện, tia sáng đầu tiên đã xuyên qua bầu
trời mà rót lên người cậu, đôi môi tươi hồng khẽ mỉm cười, đôi mày hơi nhướng,
ánh mắt trong sáng đều thoáng ẩn hiện dưới lớp hào quang nhạt nhòa ấy.
Mọi người đều nhìn đến
ngây ngốc.
Triệu Đức Phương nở nụ
cười nhẹ nhàng mà nhìn lướt qua những học sinh dưới điện. Ánh mắt đụng phải một
đôi ngươi đen sẫm, không chỉ hàm chứa sự vui mừng thích thú mà còn cả ý vị quen
thuộc ngày nào, trong lòng không khỏi ấm áp khó nói.
Ha ha, cậu bật cười, ta biết huynh sẽ đến mà. Khấu Chuẩn ngốc nghếch của
Thiểm Tây, cuối cùng đã tuân thủ đúng lời hứa của mình, tới được đại nội Đông
Kinh rồi đây.
“Hành lễ!”. Thái giám phụ trách lễ nghi không hiểu thế nào mà mọi người
đều đứng đơ ra đó, bèn cao giọng nhắc một câu. Các thí sinh phía dưới tới giờ mới
sực tỉnh, ào ào quỳ xuống, chỉ có Khấu Chuẩn vẫn đứng nguyên như cũ, ánh mắt
như bị đông lại theo nụ cười của Triệu Đức Phương. Đến khi hắn kịp phản ứng lại,
thì mọi người đã quỳ hết xuống rồi, bèn vội vàng quỳ theo, đến lúc đứng dậy trở
lại thì đã thấy nụ cười trên gương mặt Triệu Đức Phương rõ ràng hơn rất nhiều.
Lòng hắn không khỏi ảo não, sao lại tự biến mình thành trò cười trong mắt người
ta thế này.
Triệu Đức Phương đứng ở trên thềm, giọng nói trong trẻo quanh quẩn trước
điện: “Các vị sĩ tử, các vị đều là trụ cột tương lai của Đại Tống ta, ta hi vọng
hôm nay các vị có thể phát huy hết tài học của mình mà đề tên bảng vàng!”. Cậu
nói xong thì ra hiệu cho quan Lễ Bộ tuyên đọc quy định thưởng phạt của triều
đình theo thông lệ.
Cửa lớn Sùng Khánh điện mở rộng.
Kỳ thi trước điện rồng ba năm mới có một lần đã chính thức bắt đầu.
------------
Xin lỗi vì chương này dùng hình người thật để minh họa, nhưng thật sự ta cảm thấy tạo hình này của Vương Tuấn Khải rất thích hợp với Triệu Đức Phương trong lòng ta, cậu ấy năm nay cũng vừa vặn mười bảy tuổi đó ^^
Post a Comment