“Đây là câu trả lời của ngươi sao? Triệu Đức Phương, có phải ngươi chắc chắn rằng ta sẽ không cưỡng ép ngươi, cũng sẽ không giết ngươi?”.
Tác giả: Cảnh Văn
Biên dịch: Tích Vũ
Chương 17: Giám quốc
Một ngày tháng Giêng
năm thứ tư niên hiệu Thái Bình Hưng Quốc, trong Nam Thanh Cung.
Gió hiu hiu thổi khiến
cho mặt nước hồ trong hậu hoa viên Nam Thanh Cung khẽ lăn tăn. Trên ngọn giả
sơn gắn hai tấm bia, đối diện mặt hồ, thị vệ đứng thành một vòng, vô cùng hứng
thú quan sát vương gia luyện bắn tên.
Triệu Đức Phương dùng
hai dây lụa buộc tay áo gọn gàng, để lộ lớp áo tơ tằm trắng muốt bên trong. Những
ngón tay trắng trẻo bắt đầu kéo cung, ba ngón tay kẹp chặt hai mũi tên, gió nhẹ
mơn trớn những sợi tóc mai lấm tấm mồ hôi hai bên thái dương cậu. Khuôn mặt mới
ngày nào còn đầy nét trẻ con, nay đã bừng bừng khí khái. Giữa hai con ngươi
đang ngắm chuẩn đích kia còn lộ ra chút rét lạnh khó lường.
“Vút!”. Hai mũi tên xé
gió bay đi, lướt qua mặt hồ, găm thẳng vào bia.
Ngay lập tức có người
chạy từ sau ngọn giả sơn ra kiểm tra tấm bia, sau đó phất cờ. Đám lính đối diện
nhìn thấy cờ hiệu đều rào rào vỗ tay.
“Vương gia, cả hai mũi
đều trúng bia rồi!”.
Triệu Đức Phương vui vẻ
mỉm cười, quay đầu nhìn Mộ Vân Phong đang đứng đằng sau, thấy người kia mỉm cười
hành lễ: “Vương gia thiên tư thông minh, chỉ chưa đầy hai tháng đã có thể bắn
thành công hai tên cùng một lúc, thật không dễ gì”.
Triệu Đức Phương thấy hắn
nói vậy, chợt nghiêm mặt: “Mộ Vân Phong, bản vương không thích nghe lời nịnh nọt,
ngươi cứ nói thật lòng đi”.
“Vương gia, tiểu thần
không hề có ý a du nịnh nọt, thật sự Vương gia tiến bộ rất nhanh, chỉ là nếu muốn
luyện tập bắn hai mũi tên cùng trúng hồng tâm, thì còn cần thêm chút thời gian
nữa, chăm chỉ khổ luyện thì mới đạt thành”.
Triệu Đức Phương mỉm cười:
“Ừm, nghe vậy còn thấy lọt tai”.
Lúc này có một cô gái
xinh đẹp mặc đồ trong cung bước ra khỏi đám thị vệ, hành lễ nói: “Vương gia, Cố
thống lĩnh về rồi, nói có việc muốn bẩm báo ngài”. Giọng của nàng nghe thật êm
tai, khiến cho đám thị vệ xung quanh không khỏi thi nhau nhìn lén nàng.
“Mọi người giải tán hết
đi, Mộ Vân Phong, đi gọi anh ta lại đây”. Triệu Đức Phương buông chiếc cung
trong tay xuống, vào trong lương đình. Nàng cung nữ xinh đẹp vội vàng đi theo,
cởi dải lụa tơ tằm trên người ra giúp cậu, nhẹ nhàng sửa sang lại y phục, dâng
nước rồi đứng ở một bên.
Triệu Đức Phương ngồi dựa
vào thành ghế, cầm chén trả lên nhấp một ngụm.
Cố Kỳ Thụy vội vàng đi
đến trước đình hành lễ, rồi nhìn lên bộ dạng nhàn nhã của Triệu Đức Phương,
khuôn mặt không khỏi có chút lo lắng:
“Vương gia, hôm nay
ngài lại không lên triều sao?”.
“Phải!”. Triệu Đức
Phương đặt chén trà xuống, mỉm cười: “Kỳ Thụy, ngươi nếm thử xem, Bình Nhi pha
trà ngon thật đó”. Cô gái đằng sau Đức Phương không khỏi đỏ ửng mặt.
“Vương gia”. Cố Kỳ Thụy
có chút bất lực: “Nếu ngài vẫn không lên triều, người ta sẽ có cớ nói ra nói
vào đấy”.
“Trên triều có chuyện
gì tự khắc có người đến truyền đạt, cần gì ngày nào cũng đi”.
“Nhưng ngài đã hơn một
tháng không lên triều rồi.”
“Ta không đi có lý do của
ta. Có việc gì thì ngươi cứ nói thẳng ra đi?”.
Cố Kỳ Thụy hết cách
khuyên nhủ, bèn đứng thẳng dậy: “Hôm nay ngay giữa triều đường bệ hạ đã tuyên bố
muốn Bắc phạt”.
“Ờ”. Triệu Đức Phương
không hề ngạc nhiên: “Hoàng thúc đã tính toán việc này lâu rồi, thảo phạt Bắc
Hán là chuyện sớm muộn thôi. Nhưng không phải đám người Tiết Cư Chính vẫn phản
đối suốt sao?”.
“Lần này bệ hạ đã tự
quyết hết rồi, không chỉ tán thánh ý kiến của Tào Bân đại nhân, mà còn muốn
thân chinh nữa.”
“Thân chinh?”. Triệu Đức
Phương ngồi thẳng người: “Hoàng thúc định thân chinh?”.
“Vâng”. Cố Kỳ Thụy đầy
vẻ lo lắng: “Hơn nữa người còn đề xuất ý kiến trong thời gian người thân chinh,
thì ngài sẽ làm nhiệm vụ giám quốc. Hôm nay bàn chuyện lớn như vậy mà ngài lại
không có mặt, thật không ổn chút nào”.
Triệu Đức Phương nghe
xong lại nghiêng người dựa vào lưng ghế, khẽ nhếch khóe miệng: “Để ta giám quốc?”.
Ý tưởng kiểu gì vậy? Chẳng lẽ hoàng thúc cho rằng đám già Tiết Cư Chính sẽ chịu
nghe lời một vương gia mới có mười bảy tuổi hay sao? Đây hẳn là một vấn đề
nghiêm trọng đấy. Hoàng thúc lại muốn dò xét cái gì? Triệu Đức Phương nhìn ra mặt
hồ sóng biếc xa xa, trong tay bưng tách trà, con ngươi lóe lên ý cười.
“Được thôi, nếu hoàng
thúc hạ chiếu thật, thì ta đây cũng sẵn lòng tiếp chỉ.”
“Vương gia?”. Cố Kỳ Thụy
hết sức kinh ngạc vì sự tự tin của cậu, còn đang muốn khuyên cậu nghĩ lại, thì
phía xa đã có một thái giám hớt hải chạy tới, vội vội vàng vàng nói: “Khởi bẩm
thiên tuế, bệ hạ giá lâm Nam Thanh Cung!”.
Hoàng đế tự mình đến
đây? Triệu Đức Phương đứng dậy, sửa sang lại y phục rồi đi đến đại sảnh.
Cậu vừa đi vào sảnh trước
thì nhìn thấy hoàng đế đã xuống kiệu, đi vào bên trong.
“Cung nghênh hoàng thúc
đại giá”. Triệu Đức Phương cúi người hành lễ.
Hoàng đế cười vô cùng
thân thiết: “Không cần đa lễ như vậy. Đức Phương, hình như lâu lắm rồi trẫm
không được thấy con”.
“Đã phiền hoàng thúc nhớ
nhung”. Đức Phương cúi đầu đáp.
Hoàng đế lặng im quan
sát cậu: Dáng người cao thẳng, mái tóc đen mượt buộc gọn trên đầu, để lộ ra
khuôn mặt tuấn tú, bên môi thoáng hiện ý cười. Cậu đã bớt đi nét trẻ con ngây
thơ của mấy năm trước, thêm vào vẻ tao nhã trưởng thành, trông lại còn xuất
chúng hơn nhiều. Hoàng đế có chút thất thần.
“Đức Phương, đã lâu
không gặp, hôm nay chú cháu ta ở chỗ này ăn uống no say, được không?”. Hoàng đế
cười nói vui vẻ.
“Đây là vinh hạnh của
điệt nhi”. Đức Phương trả lời.
Hoàng đế bật cười đi về
phía hậu đường. Đức Phương ngẩng đầu nhìn bóng lưng hoàng đế, thầm nhíu mi.
Trong phòng khách hậu
đường, chỉ có hoàng đế và Đức Phương ngồi đối diện nhau.
Triệu Đức Phương cúi đầu,
chốc chốc lại rót rượu cho hoàng đế chứ không hề chủ động nói chuyện.
Hoàng đế nhấc ly rượu,
uống một hơi cạn sạch.
“Đức Phương, trẫm quyết
định thân chinh Bắc Hán, con giúp trẫm giám quốc ở hậu phương có được hay
không?”.
Đức Phương mỉm cười:
“Hoàng thúc, ngài tin tưởng điệt nhi như vậy, điệt nhi nhất định dốc hết sức
mình”.
Hoàng đế nhìn nụ cười vừa
vụt hiện lại tắt ngấm của Đức Phương, ánh mắt mờ mịt: “Đức Phương, con rất ít
khi cười với ta”.
Triệu Đức Phương thấy
hoàng đế không tự xưng là trẫm, lòng thoáng cả kinh, cúi đầu không nói tiếp nữa.
Hoàng đế cười đầy bất lực:
“Đức Phương, con không thượng triều… có phải định tránh ta không?”.
“…”. Triệu Đức Phương
không ngờ hoàng đế lại đột nhiên hỏi câu này, không biết phải trả lời ra sao.
Bên ngoài phảng phất
hương mai vàng dịu nhẹ, hoàng đế đứng dậy đi đến bên cửa sổ, giọng nói chợt trở
nên xa xôi: “Ở chỗ con trồng nhiều mai vàng thật đấy”.
“Vâng, điệt nhi lấy từ
chỗ Tề ma ma ở Tây Uyển về, bà ấy nói ngày trước mẹ rất thích mai vàng, nên mới
trồng thật nhiều trong vườn”. Đức Phương cẩn thận nói.
“Ồ!”. Hoàng đế thoáng
trầm ngâm, đột nhiên cười ra tiếng: “Đức Phương, tính cách của con thật khác với
mẫu thân”. Hoàng đế quay ra nhìn Đức Phương, nhẹ giọng: “Nhiều năm như vậy, ta
vẫn không cách nào quên được nàng ấy. Mặc dù trong hậu cung có không ít người giống
Hoa Nhị, nhưng bọn họ không cách nào sánh với mẫu thân con. Ta không còn gặp được
người con gái nào cao ngạo lại nhẫn tâm như nàng ấy”.
Đức Phương đối mặt với
ánh mắt của hoàng đế, hiện lên tâm tình hết sức rõ ràng, khiến cho cậu không
cách nào trốn tránh, chỉ có thể nhìn lại ngài. Hoàng đế đi đến bên cạnh cậu,
ánh mắt sáng rực: “Nhưng con thì khác. Con còn kiên cường hơn nàng ấy, thông
minh hơn nàng ấy, mà sự kiêu ngạo trong cốt tủy cũng nhiều hơn nàng ấy”.
Đức Phương nhìn hoàng
thúc, trong ánh mắt kia sáng rực ánh lửa. Đức Phương cố bình tĩnh lại, nhìn thẳng
vào mắt hắn đáp: “Đó là bởi vì trong thân thể Đức Phương có chảy dòng máu của
phụ thân, là dòng máu của Triệu gia, giống như hoàng thúc vậy!”.
Ánh mắt hoàng đế đột
nhiên lóe lên vẻ thảm hại. Sau giây lát trầm ngâm, hắn chợt cười ra tiếng: “Đức
Phương, con thật là đứa trẻ thông minh”. Hắn vừa nói vừa đi xa khỏi Đức Phương,
ngồi vào vị trí, lạnh lùng nói: “Vậy con có biết, vì sao mình lại được vinh hiển
như bây giờ hay không?”.
“Con hiểu rõ”. Đức Phương
đáp lời.
Lòng hoàng đế lờ mờ nổi
giận: “Vậy con vẫn cho rằng, còn có thể trốn tránh được mãi sao?”.
“Bệ hạ”. Triệu Đức
Phương đi đến trước mặt hoàng đế, trịnh trọng quỳ xuống: “Triệu Đức Phương là
con cháu của Triệu gia, gánh vách trọng trách của nước của nhà, tuyệt đối không
dám lơ mơ càn quấy. Thế nhưng nếu ngày nào đó, Triệu Đức Phương trở thành nỗi
phiền muộn trong lòng bệ hạ, làm nhục danh dự hoàng gia, Triệu Đức Phương tình
nguyện tự vẫn nơi Thái miếu!”.
“Ngươi… được lắm!”.
Hoàng đế cười lạnh: “Lần đầu tiên ngươi quỳ gối trước trẫm, là để nói mấy lời
này?”.
“Vâng!”.
“Được!”. Hoàng đế đột
nhiên đứng dậy: “Đây là câu trả lời của ngươi sao? Triệu Đức Phương, có phải
ngươi chắc chắn rằng ta sẽ không cưỡng ép ngươi, cũng sẽ không giết ngươi?”.
Triệu Đức Phương ngẩng
đầu nhìn hoàng đế, con ngươi màu hổ phách trong suốt như thấy đáy: “Đức Phương
không dám đoán bừa thánh ý. Bệ hạ cần làm thế nào, Đức Phương không dám nói nhiều.
Thế nhưng Đức Phương phải làm thế nào, thì lòng con vô cùng rõ ràng”.
Hoàng đế nhìn đôi ngươi
trong suốt tinh anh của cậu, nheo mắt một cái đầy nguy hiểm, nắm chặt bàn tay
thành nắm đấm, khớp xương nổi lên trắng toát. Hai người giằng co hồi lâu, không
ai động đậy.
Cuối cùng ánh mắt hoàng
đế cũng dịu lại, buông lỏng nắm đấm, từ từ ngồi xuống: “Giỏi! Giỏi! Đức Phương,
con thắng rồi!”.
Hắn mệt mỏi xoa trán
mình, nhắm mắt lại không nhìn Đức Phương nữa.
“Hoàng thúc, cả đời này
Đức Phương sẽ dốc sức cho đất nước, tuyệt đối không phụ lòng phụ hoàng và hoàng
thúc”.
“Ừ”. Hoàng đế đứng lên:
“Trẫm đi trước đây, con còn trẻ, chuyện giám quốc, cần bàn bạc cẩn thận với đám
người Tiết Cư Chính”.
“Dạ!”. Triệu Đức Phương
đáp lời.
Hoàng đế không nhìn cậu
nữa, dần dần mất hút khỏi sân.
Đức Phương một mình đứng
ở trước cửa, mai vàng nở rộ khắp vườn. Cậu nhẹ nhàng ngắt một bông, đưa lên đầu
mũi, mỉm cười: “Mẫu thân, thật sự phải cảm ơn người rồi”.
Post a Comment