BIÊN NIÊN KÝ ĐƯỜNG TỐNG
Chuyện
về Tống Thái Tổ và Hậu chủ Nam Đường (Một giai đoạn lịch sử đầy hint)
Tác giả: Mộc Đào Quỳnh Cư
Dịch: Tích Vũ và Thanh Du
Phần
03
Năm 939 sau công nguyên,
mùng 7 tháng 10 âm lịch, 20 tháng 11 dương lịch, Triệu Khuông Nghĩa ra đời.
Năm ấy Triệu Khuông Dận 12
tuổi, Lý Tòng Gia 2 tuổi, bà Đỗ lại một lần nữa mơ thấy mặt trời lao vào lồng
ngực, một lần nữa sinh thằng con thứ ba trong căn phòng chói lọi thơm phức, sự
kiện này thì cùng lắm tặng thêm cho Triệu Khuông Dận một thằng em trai, đương
nhiên có liên quan đến Triệu Khuông Dận, chứ còn Lý Tòng Gia thì có bắn đại bác
bảy ngày cũng chẳng tới, nhưng vẫn cứ phải ghi chú lại cái đã, vì chính thằng
này, nghe đâu, đã kết liễu cuộc đời hai vị trước.
Triệu Khuông Nghĩa còn xem
trọng ngày sinh của mình hơn cả Triệu Khuông Dận, bắt đầu từ năm hắn lên chức
hoàng đế, sinh nhật trở thành ngày “Tết Càn Minh”, về già thì đổi thành “Tết Thọ
Ninh”, ngày này đáng ra phải là lúc toàn dân vui như trẩy hội, chỉ không biết
Triệu Khuông Dận với Lý Tòng Gia sẽ nghĩ thế nào. Ít nhất vào ngày tháng đó,
trong nhà có thêm thằng cu, chính là chuyện vui mừng với cả Triệu Hoằng Ân, bà
Đỗ, thằng bé mới lên chức anh hai… và cả ông anh cả đã chết sớm kia nữa. Thật
ra đối với ông anh Triệu Khuông Dận, đây hẳn phải là sự kiện may mắn vô cùng,
cuối cùng cũng có đứa cho mình bắt nạt rồi ha ha ha.
Không bắt nạt hả? Thật sự
không bắt nạt đâu, mà là cuối cùng cũng có đứa, để cho mình hết mực quan tâm đến
khi mắt mờ chân chậm rồi.
Cần phải nhắc đến một chuyện
nhỏ thế này, hai anh em cách nhau một giáp, 12 tuổi, tức là hai đứa, đều cầm
tinh con heo.
Khi còn trẻ Triệu Khuông Dận
rất thích thuần hóa ngựa hoang, nghe nói ai kia đã từng cưỡi ngựa không phanh kịp
mà đụng phải tường thành, thế mà xem như không có việc gì xảy ra chỉ phủi mông
một cái đứng dậy, cho nên lời nói trong “Vấn Quân” là thật, cũng chẳng có gì lạ
hết, dù sao nhà hắn cũng theo nghiệp binh, cưỡi ngựa là nghĩa vụ người lính, điều
lạ chính là không biết tại sao Triệu Hoằng Ân không cho thằng con trưởng võ nghệ
cao cường này vào cấm quân rèn luyện, mà lại kệ cho nó ở nhà lông bông? Đúng là
người xưa có câu thành gia trước rồi lập nghiệp sau, nhưng thành gia rồi Triệu
Khuông Dận cũng không có ý định cần mẫn kiếm cơm, trước lần “bỏ nhà ra đi” thay
đổi số phận của rất nhiều người, không nghe nói Triệu đại công tử có theo cái
nghề bình thường nào hết.
Năm 945 sau công nguyên,
Triệu Khuông Dận 19 tuổi cả mụ, đã lấy vợ, là phu nhân họ Hạ, không lâu sau thì
sinh con. Người khác cưới vợ sinh con thì cuộc sống đi vào quỹ đạo, còn Triệu
Khuông Dận lấy vợ sinh con chỉ để ăn nói với mẹ cha, đời người có ba điều bất
hiếu, trong đó không con nối dòng là tội nặng nhất. Trả nợ xong rồi, cuộc đời
con từ nay sẽ do con lựa chọn.
Năm 947 sau công nguyên,
Triệu Khuông Dận 21 cả mụ, con cả mới chào đời chưa lâu, đứa khác cũng ra đời,
Triệu Khuông Nghĩa 8 tuổi khó hiểu nhìn đại ca dắt ngựa ra đi, đắm chìm trong
hoài bão của chính mình, Triệu Khuông Nghĩa còn nhỏ dại, trong những năm tháng
thằng nhóc vẫn còn ê a hát “đại ca đại ca huynh khỏe ha”, Triệu Khuông Dận đã từng
bước thực hiện giấc mộng của chính mình, cho đến một ngày đẹp trời, mọi thành
quả mọi thu hoạch “oành” một cái rơi xuống đầu Triệu Khuông Nghĩa.
Trong lịch sử có không ít
người bỏ nhà ra đi, nhưng có thể mang lại tầm ảnh hưởng lớn cho lịch sử như Triệu
Khuông Dận, thì cũng chỉ có đức Phật Thích Ca mà thôi.
Vì sao Triệu Khuông Dận lại
bỏ nhà ra đi, tôi không tin vào thuyết gia cảnh bần hàn gì đó, Triệu Hoằng Ân sống
thời Hậu Chu không thể coi là vinh hiển, nhưng vẫn nuôi được cả nhà, chứ còn đầy
gia đình nghèo khó phải ôm bụng đói lay lắt qua ngày, Triệu đại công tử không
lo ăn không lo mặc có thể thuận lợi cưới vợ sinh con, chứng tỏ nhà cửa không đến
nỗi nghèo lắm. Hành động “châm lửa ngắm hoa lầu” trong “Vấn Quân” tất nhiên là
có khoa trương một chút, nhưng chúng ta thà tin vào thuyết Triệu đại công tử
lòng mang chí lớn còn hơn. Cha hắn từ Hậu Đường lết sang Hậu Tấn, rồi ngay năm
đó lại thay thành Hậu Hán mà vẫn chẳng thấy ngày nổi danh, hắn không muốn sống
tầm thường vặt vãnh đến hết đời ở Biện Kinh như vậy, Triệu đại công tử không phải
vật trong ao, hằng mong vào đời xông pha chiến đấu, đây chẳng phải chuyện khó
hiểu gì. Thiếu gì trai trẻ lòng mang chí lớn đều xồng xộc lao ra khỏi nhà, đến
khi nổi danh rồi thì ngồi liệt kê lại cả quãng đường gian nan đã qua, còn đại
đa số “xồng xộc” vẫn không có kết quả thì đành ngậm ngùi nhìn mộng tưởng bay xa
vậy.
Về việc bỏ nhà ra đi,
chúng ta đều tin chắc rằng Triệu Khuông Dận có báo cáo trước với cha mẹ, đồng
thời trong ngực còn mang theo cả đống thư giới thiệu ông già tự tay viết ra, bởi
vì những người hắn nương tựa thời gian đầu đều là bạn cũ của cha, Triệu Hoằng
Ân cũng chẳng phải loại người cổ hủ, bà Đỗ cũng hiểu mình đẻ ra được đứa con hừng
hực chí lớn, cho nên Triệu Khuông Dận không phải trẻ trâu ngỗ ngược, mà chỉ là
hắn may mắn có được cha mẹ tương đối văn minh mà thôi, tuy là thời khắc hắn bước
chân ra khỏi cửa, cha mẹ rồi vợ hắn cũng không ngờ hắn có thể lặn lộn đến thảm
thương cỡ vậy.
Trên thực tế Triệu Khuông
Dận chỉ đi dạt có… một năm. Trời muốn giao nhiệm vụ lớn lao cho một người, thì
trước tiên phải khiến người đó hao xương cốt nhọc thân thể mòn ý chí, nhưng
cũng sẽ không củ hành người ta mãi đâu, kiếp sống gập ghềnh trúc trắc áo rách tả
tơi của hắn kéo dài chẳng bao lâu, thì đến năm 948 sau công nguyên, hắn ra nhập
đội quân của Quách Uy, chính thức bắt đầu cuộc đời binh nghiệp.
Thật ra, khi cha ngươi còn
làm chân lâu la trong cấm quân chỉ huy sứ, thì ngươi vẫn có cơ hội ra chiến trường
đó thôi, chỉ là không có cơ duyên quen biết với Sài Vinh đó mà.
Sài Vinh, cuộc đời sáng lạn
huy hoàng như sao băng quét qua ngân hà của ngài, chính là để làm cái bệ cho
Triệu Khuông Dận phóng đi xa hơn ấy hả?
Chuyện cần bàn ở đây chính
là, Quách Uy và Triệu Hoằng Ân chỉ quen chứ không thân, ông ta chịu thu nhận
Triệu Khuông Dận, mặc dù mới đầu chỉ giao cho làm cái chân lon ton cho hắn nền
tảng dựng nghiệp, nhưng vẫn coi như đã thu nhận hắn rồi, chứ còn tất cả những bạn
bè cũ mà Triệu Hoằng Ân muốn gửi gắm thằng con thì đều bị phũ ngay từ ngoài cửa,
chẳng rõ tại sao. Có ý kiến khá xác đáng cho rằng, là bởi vì Triệu Khuông Dận
quá là hấp dẫn, oai phong sắc sảo khiến người ta cảm thấy tự ti, sợ không trấn
áp nổi hắn lại bị hắn ngồi lên đầu thì chết dở, cho nên mới nghĩ đủ mọi cách tổng
cổ hắn đi. Tôi thấy hơi nghi nghi, những người đó thật sự thấy cậu trai mới
ngoài hai mươi tuổi có dấu hiệu sáng chói như nhật nguyệt? Còn đến Quách Uy khi
gặp Triệu Khuông Dận thì hắn đã đeo meo bao ngày mặt mày xanh xao chẳng tỏa ra
được tí hào quang nào nên mới thu nhận hắn?
Không thu nhận, không phải
vì tiếc bữa ăn, mà là trong lòng nghi ngờ động cơ của Lý Hoằng Ân, chức vụ của
ông ta như thế mà lại xua thằng con đi chịu kham khổ? Tại sao lại phái thằng ôn
này đến chỗ ta, ông có ý gì, ông mưu đồ gì? Cấm quân bảo vệ hoàng thượng hằng
ngày, hay là ông muốn soi mói bới móc khuyết điểm của ta, hay là ông muốn nẫng
tay trên ta? Vẫn có câu dùng người thì không nghi ngờ, rốt cuộc chỉ có mỗi
Quách Uy tính tình rộng rãi dùng người không nghi mà cho Triệu Khuông Dận một
cơ hội.
Trừ năm đầu tiên lang
thang ra, thì Triệu Khuông Dận không hề bỏ lỡ bất kể thời cơ nào trong đời, đi
thẳng đến đế vị mà không cần vòng vo, thống nhất giang sơn cũng chẳng có quanh
co, cứ lao đi vun vút.
Trong cái năm mà Triệu
Khuông Dận bỏ nhà ra đi, Lý Tòng Gia 10 tuổi, hắn phí hoài một năm đầu tiên
trong cuộc đời, Lý Tòng Gia 11 tuổi, sống rất ung dung, rất thoải mái, rất vô
tư, cùng lắm chỉ có mỗi cái năm mà y lên 6, cha y lên làm hoàng đế, địa vị của
y chuyển từ hoàng tôn lên hoàng tử, nhưng không ai ngờ nổi y sẽ trở thành thái
tử sau này, trong suốt khoảng thời gian rất dài sau đó, y vẫn không nghe đến
cái tên Triệu Khuông Dận, mà đến khi lần đầu tiên y nghe được cái tên này, thì
đã phải nhớ mãi không quên.
Post a Comment