ĐẠO
MỘ BÚT KÝ
CHUNG
CỰC GIẢI MÊ
Viết
bởi: Noãn Hòa Hồ Ly Bắc Kinh
Dịch
bởi: Tích Vũ
Chung
cực giải mê – Phần 11: Tiến thẳng tới Tháp Mộc Đà, đáng ra là đại kết cục
Trong chuyến đi Vân Đỉnh Thiên Cung, cả Cầu Đức Khảo
và “nó” đều tay không trở về.
Đương nhiên “nó” cũng đã được nếm mùi “cục xương khó
gặm” nhà họ Ngô.
Cho nên “nó” thay đổi mũi nhọn tấn công, hướng thẳng
đến người còn sống của đội khảo cổ - Trần Văn Cẩm. Mấy năm trở lại đây, chú Ba
giả đang bị theo dõi nghiêm ngặt, tất nhiên không thể có bất kỳ qua lại gì với
Văn Cẩm. Nhưng “nó” đã phát hiện ra sự khác thường, nên đã quyết định chuyển hướng
tấn công sang Văn Cẩm và Ngô Tà.
Bắt đầu vụ Xà Chiểu, Giải Liên Hoàn vẫn còn nằm
trên giường bệnh, băng ghi hình được đưa tới một cách rất rùm beng.
Văn Cẩm cho rằng đã
đến lúc phải kết thúc rồi.
Bởi vì, tuy rằng mấy
năm nay Văn Cẩm vẫn luôn đề phòng “nó”, trốn quanh rừng nhiệt đới Tháp Mộc Đà,
nhưng “nó” vẫn tiến từng bước đến gần cô ấy. Mặt khác, thân thể của cô bắt đầu
xảy ra thi hóa, không còn nhiều thời gian nữa rồi.
Mùa mưa này, phải đến
Tháp Mộc Đà.
Cả nhà định chủ
Trác Mã đều là người của Văn Cẩm.
Văn Cẩm bảo bọn họ
gửi băng ghi hình đi: Một cuộn cho Cầu Đức Khảo, một cuộn cho Giải Liên Hoàn
(cũng tức là cho Ngô Tam Tỉnh), một cuộn cho chàng trai Trương Khởi Linh thuộc
đội khảo cổ năm xưa.
Văn Cẩm lúc này, chắc
hẳn đã hiểu hoàn toàn bí mật trường sinh.
Cô ấy muốn triệu tập
hết mấy thế lực này đến Tháp Mộc Đà.
Chấm dứt bức màn
chung cực.
Suốt hơn hai mươi
năm, số phận của những người này hoàn toàn thay đổi, đồng thời bọn họ cũng đều
là quân cờ cùng vật thí nghiệm trong tay “nó”.
Văn Cẩm muốn đưa tất
cả ra ánh sáng, kết thúc toàn bộ câu chuyện tà ác bất hạnh này.
Đương nhiên, Văn Cẩm
cũng biết “nó” cũng sẽ lẩn khuất trong đó đến đây.
Đương nhiên “nó”
cũng có trong tay cuộn băng ghi hình Văn Cẩm gửi đến.
Là ai đưa cho Ngô
Tà cuộn băng ghi cảnh Tề Vũ phát điên bò trên mặt đất? Là A Ninh!
Có vẻ đây là quân
bài “nó” trực tiếp thử Ngô Tà.
Đương nhiên, chuyện
này cũng kích thích Ngô Tà chạy thẳng đến trại an dưỡng Cách Nhĩ Mộc điều tra
bí mật.
Ngô Tà tìm được cuốn
bút ký của Văn Cẩm ở trại an dưỡng Cách Nhĩ Mộc, nhìn thấy Cấm Bà.
Cậu ấy đã tự cho rằng
lần này mình đã đi trước một bước.
Thật ra, Ngô Tam Tỉnh,
Giải Liên Hoàn và Muộn Du Bình đã cùng nhau thiết lập nước cờ vì lần hành động
này, ngoài việc tiếp tục bảo vệ bí mật không cho ai tiếp cận, còn để bảo vệ sự
an toàn cho Văn Cẩm.
Nhiệm vụ lần này được
phân công như sau: Muộn Du Bình và Hắc Nhãn Kính (Ngô Tam Tỉnh cải trang) đi
trước, hợp tác với đội Cầu Đức Khảo. Cầu Đức Khảo nếm mùi thất bại sau lần ở Lỗ
Vương cung và Vân Đỉnh thiên cung, đại khái cũng ý thức được muốn tiến vào mộ cổ
Trung Quốc, đội ngũ đông đảo trang bị tối tân cũng không thể nào bằng “thổ phu
tử” được.
Đương nhiên, mục
đích của Muộn Du Bình và Hắc Nhãn Kính chủ yếu là kiềm chế chân trong của “nó”
trong đội – A Ninh.
Trong đêm đầu tiên
cả đội dừng chân, định chủ Trác Mã đã chuyển lại lời nhắn của Văn Cẩm, thật ra
chính là giúp ba người Văn Cẩm, Muộn Du Bình, Hắc Nhãn Kính (Ngô Tam Tỉnh) truyền
tin cho nhau.
Con dâu của định chủ
Trác Mã là do Văn Cẩm cải trang.
Lần này, Muộn Du
Bình và Ngô Tam Tỉnh vừa giám sát “nó” vừa giam chân đội Cầu Đức Khảo.
Quỷ thành chính là
một vòng lặp chết chóc mà Trát Tây (người của Văn Cẩm) dùng kỳ môn độn giáp để
vây khốn đội Cầu Đức Khảo. Thế nhưng, đội Cầu Đức Khảo ở trong quỷ thành đã
kích động lũ bọ ăn xác chúa, dẫn đến cả đội vỡ trận.
Ngô Tà và A Ninh bị
lạc đường trong quỷ thành là chuyện ngoài ý muốn, khoảng thời gian này chủ yếu
làm nền cho việc nảy sinh tình cảm giữa Ngô Tà và A Ninh.
Cho dù A Ninh là
người của “nó”, nhưng cũng là một người phụ nữ.
Trong lần hành động
này, Giải Liên Hoàn vẫn theo sát đằng sau nhóm người Cầu Đức Khảo.
Đợi đến khi Muộn Du
Bình và Hắc Nhãn Kính (Ngô Tam Tỉnh) giam chân được đội A Ninh thì đội Giải
Liên Hoàn lập tức đi trước, vào trung tâm Xà Chiểu, tìm kiếm và bảo vệ bí mật.
Thế nhưng, vấn đề cần
nói rõ chính là, đội ngũ lần này của Giải Liên Hoàn rất tạp nham, có lẫn người
của “nó”.
Bởi vì, từ lâu “nó”
đã không còn tin tưởng chú Ba do Giải Liên Hoàn đóng giả nữa rồi.
Trong quỷ thành,
nhóm người do Ngô Tam Tỉnh dẫn đầu tiếp tục phân công nhiệm vụ: Muộn Du Bình,
Phan Tử, Bàn Tử đi vào quỷ thành cứu Ngô Tà và A Ninh, nhưng thật ra là Hắc
Nhãn Kính nhân cơ hội này bỏ rơi bọn họ, nhảy sang đội ngũ Cầu Đức Khảo, vội vã
đi thẳng tới cung điện Tây Vương Mẫu.
Nhánh của tiểu Muộn
mặc dù có hai người của “nó” – A Ninh và Phan Tử, nhưng đều ở ngoài sáng, an
toàn hơn nhiều đội ngũ tạp nham địch ta lẫn lộn của Giải Liên Hoàn. Cho nên Văn
Cẩm âm thầm đi theo nhóm tiểu Muộn, còn tiểu Muộn thì phụ trách Văn Cẩm được an
toàn.
Nhóm này đi vào
cánh rừng nhiệt đới, đụng ngay phải con trăn lớn vảy vàng.
Sau đó, A Ninh bị rắn
mào gà cắn chết, A Ninh là người của “nó”, như vậy có hai khả năng:
Thứ nhất là cô ấy
thật sự không biết rõ Xà Chiểu, vô ý bị cắn trúng.
Thứ hai là chuyện
đã được sắp xếp từ trước, “nó” cũng có chút hiểu biết về thuật trường sinh
“nhân xà cộng sinh”, A Ninh giống như đội khảo cổ hai mươi năm trước, cũng là
công cụ thí nghiệm của “nó”. Lần này A Ninh đến Xà Chiểu là gánh nhiệm vụ thí
nghiệm nhân xà cộng sinh.
Cô ấy đã sớm biết số
phận bi kịch này, trước khi rửa mặt ở thác nước rồi bị cắn, A Ninh đã từng cười
với Ngô Tà một cách vô cùng rạn rỡ lại nhuốm màu bi thương, lúc này cô ấy đã có
tình cảm với Ngô Tà, đang từ biệt cậu ấy.
Thật ra số phận A
Ninh cũng rất đáng thương.
Ngay lối vào đầm rắn,
rắn đã tha thi thể cô ấy đi. Văn Cẩm toàn thân đầy bùn nhão đột nhiên xuất hiện,
Muộn Du Bình chạy đi tìm Văn Cẩm. Thật ra đây cũng là vở kịch do Văn Cẩm và Muộn
Du Bình phối hợp diễn, để tạo cơ hội hai người gặp riêng với nhau.
Bọn họ bàn về chuyện
của A Ninh, Văn Cẩm dạy cho Muộn Du Bình cách dùng bùn tránh rắn.
Sau đó, chính là
hành trình của ba người Ngô Tà, Bàn Tử, Phan Tử.
Quả nhiên, sau khi
đi vào rừng nhiệt đới, bọn họ đã nhìn thấy khói hiệu của Giải Liên Hoàn.
Đội của Giải Liên
Hoàn theo đúng kế hoạch đi vào đầu tiên.
Phần phụ - Cái chết
của A Ninh!
Hiểu được thuật trường
sinh thời cổ đại, thì cũng sẽ giải thích được bí ẩn cái chết của A Ninh:
1, Những con rắn
mào gà thần bí kia là loại rắn Tây Vương Mẫu thuần dưỡng chuyên dùng cho “nhân
xà cộng sinh”, loài rắn này có lịch sử cộng sinh lâu dài với con người, cho nên
có linh tính, có thể bắt chước lời nói con người, có tổ chức mang tính xã hội,
thậm chí còn có trí tuệ của con người.
2, Những con rắn
này trải qua huấn luyện lâu dài, trông thấy người sẽ theo thói quen mà “cộng
sinh người rắn”, chúng cắn người cũng là đang tiến hành quá trình này chứ không
phải dồn người vào chỗ chết.
3, Quá trình A Ninh
chết cũng chính là quá trình tạo ra người rắn, rắn mào gà cắn chết A Ninh thật
ra là khiến con người chìm vào trạng thái ngủ đông giống như rắn vậy (trạng
thái chết giả), đám xà tha xác A Ninh đi là để thực hiện bước tiếp theo, cũng
như việc chất đầy thi thể ở đầm nước, ở đó, rắn đẻ trứng vào trong dạ dày người
chết giả (trong dạ dày Bàn Tử cũng có đầy trứng rắn đấy thôi), sau đó trải qua
một khoảng thời gian, rắn nở ra, ăn thịt lẫn nhau, cuối cùng chỉ còn lại một
con cộng sinh với người, lúc này, người sẽ “sống lại”, nhưng phải mang thân
hình nửa người nửa rắn như Phục Hy - Nữ Oa, giống như đám người rắn trong bức
bích họa của Tây Vương Mẫu.
4, Mọi người còn nhớ
bóng người vừa giống người vừa giống rắn dọa Ngô Tà suýt ngất kia không? Ngô Tà
tưởng đó là A Ninh, thật ra chính là một người rắn đã được tạo thành.
5, Rắn tấn công chú
Ba (Giải Liên Hoàn), tha nhóm người đi, cũng là muốn tạo thành người rắn theo bản
năng.
6, Giấc mộng kỳ
quái của Ngô Tà, mơ A Ninh biến thành yêu quái, thật ra chính là điềm báo A
Ninh sẽ biến thành rắn.
7, A Ninh đương
nhiên không chết, chỉ biến thành người rắn mà thôi, mấy người Ngô Tà nhất định
còn có thể quay lại quỷ thành lần nữa! Khi đó, chắc chắn sẽ gặp lại người rắn A
Ninh, về phần kết quả ra sao, có thể, nhóm Ngô Tà đã phá giải được bí mật của
Tây Vương Mẫu, cứu thoát A Ninh, mà cũng có thể, A Ninh sau khi biến thành người
rắn thì tìm ra bí mật của Tây Vương Mẫu, giải cứu nhóm người Ngô Tà. Nói chung,
chuyện của A Ninh vẫn chưa hết được!

Thế nhưng, “nó”
cũng không đơn giản và vô năng như vậy, bằng không cũng sẽ không khiến cho những
người xuất sắc như Ngô Tam Tỉnh, Giải Liên Hoàn, Muộn Du Bình hao tổn tâm sức
bao năm.
Vòng tay mắc trên
cây của A Ninh, quái vật vừa giống người lại vừa giống rắn, lũ rắn có thể lên
tiếng gọi “cậu Ba”, phía sau những chuyện này còn có bí mật, phần sau tôi sẽ giải
thích.
Muộn Du Bình vốn đã
mất tích đi bảo vệ Văn Cẩm rồi, vì sao Ngô Tà đến được lều trại của nhóm Giải
Liên Hoàn thì anh ta đột nhiên trở lại?
Đáp án là đêm qua
trong bóng tối tiểu Muộn đã thấy có người dẫn lũ rắn tấn công đội ngũ của Giải
Liên Hoàn, nếu vậy đêm nay cũng sẽ tấn công nhóm người Ngô Tà. Muộn Du Bình xuất
hiện là để bảo vệ nhóm Ngô Tà, bôi bùn lên lều bạt của bọn họ.
Phan Tử là nhân vật
ưu tú của “nó”, cả về sức vóc lẫn trí tuệ.
Thấy hành động của
Văn Cẩm và Muộn Du Bình, Phan Tử hẳn đoán ra được họ đang nghi ngờ mình, cho
nên Văn Cẩm một mực không lộ diện. Thế là Phan Tử đã sắp đặt một kế hoạch,
chính là giả vờ bị rắn cắn trọng thương, từ trên cây ngã xuống, mất đi toàn bộ
năng lực hoạt động. Thật ra, gã không có chuyện gì.
Ngay chớp mắt đầu
tiên Ngô Tà phát hiện Muộn Du Bình đã trở về, thì cậu trông thấy tiểu Muộn đang
ngồi xổm trước người Phan Tử nhìn gã.
Điều này đã cho thấy
rõ tiểu Muộn kiêng kỵ ai, nhưng Phan Tử ngụy trang quá tốt, tiểu Muộn nhất thời
cũng không thể đoán được gã là bị thương thật hay giả vờ bị thương.
Cho đến cái đêm thần
bí nhất Xà Chiểu.
Đêm đó khói độc khiến
Ngô Tà bị tạm mù, bầy rắn phát động tấn công.
Chuyện này là để nhắm
vào tiểu Muộn, diệt trừ được tiểu Muộn rồi thì có thể dễ dàng bắt được Văn Cẩm.
Quả nhiên, tiểu Muộn đã bị rắn cắn. Mà, rắn tấn công tất cả các lều trại, vì
sao lại bỏ qua lều của Ngô Tà? Đáp án là vì có đầu đàn Phan Tử ở đó!
Đêm đó, lúc Ngô Tà
vừa lấy lại được thị lực thì nhìn thấy một bóng đen, bóng đen đó rốt cuộc là
ai? Là Văn Cẩm thật sao?
Thật ra là Phan Tử!
Trong chương đó ta
thấy có một chi tiết rất nhỏ.
Khi rắn mới bắt đầu
tấn công, cậu ấy đi sờ Phan Tử vốn phải đang nóng ran, thì khi sờ đến lại đột
nhiên hạ sốt.
Ngô Tà giật mình.
Phan Tử bị sốt hiển
nhiên là giả vờ, gã lục lọi ba lô chính là để tìm đồ ăn, bởi gã giả bộ bị
thương hôn mê, đương nhiên không ai cho gã ăn.
Gã đã không làm
sao, đương nhiên sẽ đói, phải tìm đồ ăn.
Ngày hôm sau khi
Ngô Tà vô tình nói cho Muộn Du Bình nghe chuyện cái bóng đêm qua, thì tiểu Muộn
lập tức giật mình, bởi vì anh ta đã khẳng định được nghi ngờ của mình, chính là
Phan Tử đang giả vờ bị thương. Như vậy Văn Cẩm sẽ gặp nguy hiểm lớn, anh ta phải
lập tức đề nghị dẫn dụ Văn Cẩm ra.
Thật ra đây là ám
hiệu chuyện quan trọng mà Văn Cẩm và tiểu Muộn đã thống nhất từ trước.
Quả nhiên Văn Cẩm
xuất hiện, tiểu Muộn gặp lại Văn Cẩm lần nữa, đi vào trong thạch cung.
Mục đích lần này,
chính là bỏ rơi Phan Tử. Đương nhiên, Phan Tử cũng không thể làm gì khác được.
Bởi vì gã đã giả vờ bị thương nặng, một khi xuất hiện thì thân phận sẽ bại lộ
ngay.
Trải qua vài trúc
trắc nữa, cuối cùng Ngô Tà gặp lại Bàn Tử và hội hợp với nhóm Giải Liên Hoàn.
Hắc Nhãn Kính (Ngô
Tam Tỉnh) ở ngay trong đội ngũ của Giải Liên Hoàn.
Đương nhiên, Ngô Tà
cũng nhìn ra được được đội ngũ lần này của chú Ba cực kỳ tạp nham.
Lúc này, tiểu Muộn
đã gặp lại Văn Cẩm và được an toàn, Giải Liên Hoàn lại đổi thành bọc hậu, bảo vệ
cho Văn Cẩm và tiểu Muộn tiến vào trong cung vẫn thạch.
Cho nên, đến giờ
Ngô Tà mới gặp được Văn Cẩm, nghe Văn Cẩm nói về chuyện trước kia. Tuy rằng Văn
Cẩm không nói toàn bộ sự thật cho Ngô Tà nghe, thế nhưng cô ấy vẫn dành cho Ngô
Tà khá nhiều thiện ý. Sau đó bọn họ tiếp tục đi trước, tiến thẳng tới vẫn thạch
cung. Có thể nói lần hành động này đã hạ màn, phe Ngô Tam Tỉnh cơ bản lại thắng.
Hơn nữa, Văn Cẩm
cũng đã gặp Bàn Tử, không đề phòng Bàn Tử. Điều này cho thấy người của “nó” mà
Văn Cẩm vẫn luôn né tránh không phải là Bàn Tử, Bàn Tử không có vấn đề gì. Giờ
Văn Cẩm cũng đã gặp được Giải Liên Hoàn, thế mà Giải Liên Hoàn lại bị rắn cắn
trọng thương. Đây hẳn là lần đầu tiên Văn Cẩm gặp lại Giải Liên Hoàn sau vụ Tây
Sa hai mươi năm trước. Chắc chắc hắn cảm thấy vô cùng áy này vì năm đó không thể
cứu thoát đội khảo cổ, lại phải cho đội khảo cổ ăn đan dược bọ ăn xác, khiến
cho đội khảo cổ khổ sở nhiều năm. Thế nhưng chính Giải Liên Hoàn cũng phải trả
giá cả đời vì số mệnh này.
Cho nên, nhìn thấy
Văn Cẩm, Giải Liên Hoàn rất kích động, Văn Cẩm cũng hiểu rõ tấm lòng của Giải
Liên Hoàn, cho nên đã nói: Chuyện này tôi không trách anh, anh về đội đi.
Lúc Ngô Tà gọi Giải
Liên Hoàn là chú Ba, thì Giải Liên Hoàn chực trào nước mắt.
Hắc Nhãn Kính (Ngô
Tam Tỉnh) ở bên cạnh chứng kiến tất cả, trong lòng sẽ trào dâng những cảm xúc
gì? Nhưng người đàn ông cứng rắn này vẫn không hề để lộ bất cứ dấu vết nào.

Nhiệm vụ lần này của
nhóm Ngô Tam Tỉnh, chính là bảo vệ Văn Cẩm chui vào vẫn ngọc.
Đồng thời cũng ngả
bài chiến đấu với “nó”, có điều xem ra, sau cùng đại boss “nó” cũng không xuất
hiện.
Chuyện này vẫn chưa
kết thúc.
Nhưng dù sao Văn Cẩm
cũng đã an toàn chui vào vẫn ngọc rồi, chỉ có chui vào vẫn ngọc mới là cách duy
nhất khắc chế thi hóa. Văn Cẩm phải đợi trong vẫn ngọc.
Muộn Du Bình chui
vào vẫn ngọc là để hộ tống Văn cẩm, kiểm tra xem trong vẫn ngọc của nguy hiểm
gì không.
Bảy ngày sau chui
ra anh ta lại mất trí, nguyên nhân có hai khả năng:
Thứ nhất, Văn Cẩm ở
trong đó thật sự an toàn, anh ta yên tâm đi ra, nhưng để che đậy bí mật của vẫn
ngọc, anh ta giả vờ mất trí nhớ.
Thứ hai, có thể
trong vẫn ngọc có bẫy rập, có thể của Tây Vương Mẫu, Uông Tàng Hải, hoặc thậm
chí là “nó”, khiến tiểu Muộn lại trúng chiêu lần nữa, thật sự mất đi ký ức.
Xem tình hình hiện
tại thật khó đoán là trường hợp nào.
Hắc Nhãn Kính vẫn ở
bên ngoài vẫn ngọc nhìn Văn Cẩm đi vào, có Muộn Du Bình hộ tống hắn rất yên
tâm.
Trong đội ngũ của
Giải Liên Hoàn bên cạnh Ngô Tam Tỉnh, có rất nhiều người của “nó”, hắn không thể
để lộ sơ hở, đồng thời hắn cần ở bên ngoài bảo vệ Văn Cẩm, đề phòng người của
“nó” tiến vào vẫn ngọc. Cuối cùng, vài ngày sau Hắc Nhãn Kính mới dẫn theo người
của hắn rời đi.
Hắn và Giải Liên
Hoàn vẫn cần phải bước trên chặng đường gian nan phía trước, tiếp tục tìm cách
cứu Văn Cẩm, đồng thời chuẩn bị cho trận chiến cuối cùng với “nó”.
Giải Liên Hoàn đến
Đôn Hoàng xong thì viết thư cho Ngô Tà. Có phải Ngô Tam Tỉnh cũng đang ở Đôn
Hoàng với hắn?
Đôn Hoàng, có phải
là một nơi đóng quân khác của “nó”, sau vụ Cách Nhĩ Mộc.
Sau khi đợi Muộn Du
Bình trở ra, Ngô Tà, Bàn Tử và tiểu Muộn cùng nhau rời khỏi Tháp Mộc Đà.
Bắt đầu cuộc hành
trình đi tìm ký ức cho Muộn Du Bình.
Tôi nghĩ những người
đọc Đạo Mộ suốt ba năm, đã từng cho rằng Xà Chiểu là kết thúc của cả bộ truyện,
cả về thời gian lẫn sức ảnh hưởng của phần này.
Quá nhiều bí ẩn đã
đến mức không giải không được.
Tựa như bữa dạ tiệc
rực rỡ sắc màu, sắp đạt đến cao trào cũng đồng thời kết thúc.
Rồi, đột nhiên người
chủ trì lại tuyên bố kéo dài tiếp ba giờ.
Mùi vị này thật sự
không dễ chịu gì.
Cảm thán một lần nữa,
chuyện này thật không khác gì con dao hai lưỡi.
Một bộ truyện quá
dài dễ dẫn đến chuyện khó có thể kiểm soát được, càng tiếp tục phô trương mở rộng
sẽ càng là trở ngại lớn đối với Tam Thúc.
Tôi có thể hiểu được
nhưng cũng cảm thấy rất tiếc.
Thật ra “Mê Hải Quy
Sào(*)” chính là thời khắc trở về.
(Chú thích: (*)
“Quy sào” tiếng Hán nghĩa là về tổ, trở về.)
Hẳn là trước khi tiến vào vẫn ngọc, họ đã sắp xếp một
lần ngả bài sau cuối, cởi bỏ toàn bộ câu đố, mỗi người bước tiếp vận mệnh của
chính mình.
Cuối cùng, hủy đi “thuật trường sinh” và “đất trường
sinh” vô cùng mê người cũng vô cùng tà ác này.
Có đôi khi, chết còn hạnh phúc hơn là sống.
Loài người là bởi trải qua đêm tối mới yêu thích ánh
mặt trời.
Có chết đi thì mới biết yêu quý sinh mệnh.
Cái chết cũng không thể cướp đi tất cả của cuộc đời:
Ví như tình yêu và chính nghĩa.
Người ra đi, được an lòng ra đi. Người ở lại, tràn
ngập tình yêu và sức mạnh hướng tới tương lai.
Nên như vậy!
Đến đây, “mê” của năm quyển đầu Đạo Mộ Bút Ký cũng
đã giải xong.
Phần
12: Bí mật về “nó” – thế lực ngầm đứng
sau mọi chuyện.
Post a Comment