Tác giả: Tiểu
Chu Dữ Mặc
Biên dịch: Tích Vũ
Phiên ngoại – Kết cục 2
Tương liên tri kỷ thời (Phần 3)
Yêu quý tặng Blue
Berry!
“Trường Khanh, dậy mau, mặt trời lên
đến đỉnh đầu rồi!”
“Không!”
“Dậy đi, ta làm món cháo nếp bách hợp hạt sen cho huynh này.” Ngữ điệu của
Cảnh Thiên vô cùng ôn nhu, rõ ràng mang theo vài phần nịnh nọt.
“Ồn quá đi!” Người nằm trên giường lật người qua một bên, tiếp tục giấc
mộng đẹp của mình.
“Trường Khanh, huynh ngửi đi, món ăn
ngon nhất thế gian nhé, thơm thật là thơm.” Cảnh Thiên kiên trì thuyết phục.
“Không ăn!” Từ Trường Khanh không
thèm nhúc nhích, cự tuyệt lời dụ dỗ của Cảnh Thiên.
“Không ăn sao được? Dậy mau dậy mau…
Nào, ta cùng huynh luyện kiếm, nếu không thì đả tọa cũng được. Không phải huynh
rất thích đả tọa sao?”
“Không, đừng luyện công, ta không
thích luyện công, không thích một chút nào hết…”
Cảnh Thiên ngây ra như phỗng!
Hắn vừa nghe thấy gì vậy? Hắn nghe thấy từng câu từng chữ mà Từ Trường
Khanh – đại đệ tử Thục Sơn, lãnh tụ quần hùng, thống lĩnh đạo giáo thiên hạ,
gánh vác toàn bộ thương sinh – chính miệng nói ra lời bộc bạch kháng nghị:
“không thích luyện công, không thích đả tọa” kìa!!!
Ngày tháng của Từ Trường Khanh trước đây không phải luyện công, đả tọa,
thì là chép “Đạo Đức Kinh”, từ lúc nào đã biến thành cả ngày ăn uống, chọc phá,
ngủ nghỉ, chơi bời? Cuộc đời sa đọa này vốn là độc quyền của Du Châu Cảnh Thiên
cơ mà? Từ lúc nào lại trút toàn bộ sang người Từ Trường Khanh huynh như thế?
“Vậy huynh thích làm gì?”
“Ta thích ra ngoài chơi, nhưng Thường Dận sư huynh lúc nào cũng nhốt ta ở
trong phòng không cho ta đi đâu cả.”
“Được, ta đưa huynh qua hậu sơn chơi, nhưng mà, huynh phải ăn xong cái
đã.”
“Được!”
Từ Trường Khanh lập tức hất chiếc chăn hoa màu lam ra, lồm cồm bò dậy,
nhanh như chớp húp sạch bát cháo hạt sen trong tay Cảnh Thiên, sau đó nhìn chằm
chằm vào Cảnh Thiên đầy mong đợi, nói: “Ăn xong rồi, chúng ta ra ngoài chơi
đi.”
Ánh mắt của y vô cùng trong suốt, không có nửa phần tạp niệm, trong đôi
mắt đen láy ấy, Cảnh Thiên nhìn thấy hình ảnh của chính mình, càng nhìn rõ linh
hồn trong sạch không tì vết của đối phương.
Nhìn thấy Từ Trường Khanh không đợi nổi mình mà lao ra ngoài cửa, Cảnh Thiên
cuống quít tay chân gọi y: “Khoan khoan, huynh không thể mặc quần áo như vậy mà
ra ngoài được, huynh vẫn chưa mặc ngoại y, chưa đi giầy tất, Từ Trường Khanh
huynh đường đường là đại hiệp Thục Sơn… Huynh không thể ăn mặc như vậy, quay lại
cho ta!”
“Rầm … rầm…” Ngoài viện truyền đến âm thanh đập cửa.
Cảnh Thiên chuyển thân mấy cái, coi như kịp thời chặn được ý đồ phá khóa
của Từ Trường Khanh, đối phương giống như một con thú hoang thịnh nộ, liên tục
chân đấm tay đá giãy dụa loạn xạ trong lòng Cảnh Thiên.
“Buông ta ra, buông ta ra, ngươi là kẻ xấu xa!”
“Trường Khanh, đừng như vậy, không mặc ngoại y mà chạy loạn ra ngoài dễ
bị trúng gió cảm lạnh lắm.” Cảnh Thiên bắt lại cổ tay của đối phương, ôm ghì y
vào vòng tay như sắt thép của mình, không để y còn một khoảng trống nào để giãy
dụa.
“Ta không mặc!”
Cảnh Thiên vô cùng ôn nhu mà thuyết phục đối phương: “Trường Khanh,
huynh an tĩnh một chút, nghe lời ta đi.” Lời còn chưa dứt, người còn đang giãy
dụa lung tung trong lòng hắn đột nhiên im phăng phắc, trong lòng Cảnh Thiên
không khỏi cảm thấy khó hiểu, một tia dự cảm không biết phải nói sao đột nhiên ập
đến.
Một giây sau, một tiếng “A” vang lên thất thanh trong tiểu viện: “Buông
tay, buông tay, huynh cư nhiên, cư nhiên cắn ta! Buông miệng! Buông miệng!”
Từ Trường Khanh lên cơn giận dữ bất chấp tất cả nhe răng cắn tay hắn, với
tinh thần “giữ chặt núi xanh không buông”(*) khiến cho đối phương bật
máu. Cho dù Cảnh Thiên có kêu gào thế nào, đẩy gạt thế nào, đau đến nứt da rách
thịt, y vẫn cứ kiên định không buông.
(Chú thích: (*) Nguyên văn: “Mặc
ngươi gió đông nam hay tây bắc, giữ chặt núi xanh không buông”, trích trong bài
thơ Trúc Thạch của Trịnh Bản Kiều đời nhà Thanh – Trung Quốc miêu tả về cây
trúc với ý kiên định không rời.)
“Từ Trường Khanh, huynh cầm tinh con cẩu đấy hả? Ôi á á… đau chết ta rồi,
huynh muốn mưu sát trượng phu… a a a… huynh có tin ta cũng cắn chết huynh hay
không!”
Việc Cảnh Thiên cắn chết Từ Trường Khanh không hề xảy ra, bởi vì hắn đột
nhiên phát hiện lực đạo điên cuồng trên môi đối phương đột nhiên giảm dần – Từ
Trường Khanh không hề quan tâm đến vết thương bật máu mới của Cảnh Thiên, mà lại
nhìn chằm chằm vào vết răng cũ trên mu bàn tay hắn, con ngươi đen thẫm tràn đầy
hơi nước xẹt qua vài tia biến ảo: “Đây là cái gì?”
“Đây là lúc chúng ta giúp đỡ Tần Vương tiêu diệt cương thi tại Hổ Lao
Quan, huynh tức giận cắn ta một cái, không nhớ sao? Huynh cẩn thận nhớ lại thử
xem, phải nhớ ra mới phải chứ.”
Ngón tay Từ Trường Khanh khẽ miết qua vết cắn trên mu bàn tay Cảnh Thiên
vài lần, băn khoăn nói: “Tần Vương? Hổ Lao Quan? Cương thi? Không biết, ta
không biết, nhưng mà, trong tim rất đau… rất đau…” Trong chớp mắt thần sắc y đại
biến, bấu chặt lấy cổ áo mình không ngừng thở gấp, lời nói trở nên khó khăn ngắt
quãng.
“Được, không đau, không đau, chúng ta không nghĩ gì nữa.”
“Ngươi mang ta đi có được không, sư phụ và Tiếu Tiếu sư huynh đều không
đến thăm ta, Thường Dận sư huynh ta lại không quen biết…” Từ Trường Khanh lẩm bẩm
trong miệng, lời nói chất chứa bi thương ấm ức: “Sư phụ, người cho con đi có được
không, con muốn đi. Nếu như Trường Khanh làm sai chuyện gì, người có thể trách
tội Trường Khanh, các người đừng bỏ mặc Trường Khanh như thế. Sư phụ, Tiếu Tiếu
sư huynh, các người đang ở đâu, vì sao không đến thăm con? Có phải Trường Khanh
đã làm sai chuyện gì, có phải Trường Khanh đã phạm vào môn quy Thục Sơn…”
“Không, Trường Khanh, huynh không hề làm bất cứ chuyện gì có lỗi với Thục
Sơn. Trường Khanh, đừng như vậy, hãy tin ta, toàn bộ những gì huynh làm đều là
vì cứu lấy thương sinh thiên hạ.”
“Không đâu, ngươi gạt ta, ta nằm mơ thấy sư phụ và các vị sư bá rồi.” Thần
sắc Từ Trường Khanh đột nhiên khẩn trương: “Ta mơ thấy các vị sư bá cả mặt đầy
máu, chết rất thê thảm, ta mơ thấy sư phụ ép ta đi giết một người, người đó
chìm trong màn sương không thể nào thấy rõ… Người đó là người xấu ư? Tại sao sư
phụ lại ép ta đi giết người đó?”
“Thế nào lại cau mày rồi? Trường Khanh, đừng như vậy…” Cảnh Thiên nhẹ
nhàng vuốt ve hàng lông mày đang cau chặt của người nọ, giọng nói chứa đựng vài
phần thương tiếc: “Đây chỉ là mơ thôi, là giả đó, không thể xem là thật được.
Huynh nghe ta nói, Trường Khanh, huynh không hề có lỗi với bất kỳ ai, cũng
không hề có lỗi với Thục Sơn. Huynh trước nay đều rất lương thiện, đã từng có
nhiều người có lỗi với huynh, nhưng cuối cùng huynh vẫn tha thứ cho bọn họ, cho
nên, đừng dằn vặt bản thân mình như thế. Huynh đã hoàn thành tất cả đạo nghĩa
cùng trách nhiệm, hoàn thành sứ mệnh ngũ hành tôn giả mà Thục Sơn giao phó, hiện
tại, huynh có thể vui vẻ mà thỏa sức làm những chuyện mình muốn làm.”
“Ừm.”
Từ Trường Khanh mơ mơ hồ hồ mà đáp lại một tiếng, bởi vì đã làm loạn cả
nửa ngày trời, y nằm trong lòng Cảnh Thiên mà dần đi vào giấc ngủ. Tâm Cảnh
Thiên đau buốt đến thắt chặt, không ngờ rằng Từ Trường Khanh sau khi quyết chiến
với Tà Vương, lại liên tục chịu đựng tâm ma như thế, mặc dù thân thể điều dưỡng
nhiều ngày sớm đã không còn trở ngại, nhưng những ám ảnh trong lòng thế này lại
tiêu hao đến cạn kiệt toàn bộ khí lực của y.
“Được rồi, cứ để ta bỏ chút tiền vỗ béo huynh… có điều, đến lúc đó phải
trả cho ta cái gì đấy nhé, Cảnh lão bảo xưa nay không làm chuyện buôn bán lỗ vốn
đâu.”
Từ Trường Khanh trong phòng ngủ say sưa.
Nửa đêm, Cảnh Thiên lo lắng y cả ngày không ăn uống gì sẽ đói đến đau dạ
dày, liền đi hâm lại nồi cháo hạt sen ban sáng, dỗ ngọt để y ăn hết. Từ Trường
Khanh ngủ đến mơ mơ màng màng, không cần biết đối phương là ai nữa, cho nên
cũng vô cùng nghe lời mà ăn hết bát cháo.
“Đậu Phụ Trắng, đây là do ta đích thân làm đấy, ngon không?”
“Không ngon.” Y đáp rất thẳng thắn.
“Vậy huynh thích ăn cái gì?”
“Kẹo… hồ lô…” Trong miệng Từ Trường Khanh vẫn còn ngậm cái thìa đút cháo
của Cảnh Thiên, nói ra một câu vu vơ, rồi lại tiếp tục đi vào giấc mộng.
Cảnh Thiên có chút ảo não nhìn dung nhan quen thuộc trước mặt, thấp giọng
than thở một câu: “Trường Khanh, ngoài kẹo hồ lô ra, huynh còn nhớ cái gì nữa
không? Thôi đi, nếu đó đã là thứ huynh thích, ta nhất định sẽ mang về cho huynh
chơi.” Hắn không nhịn được chạm tay vào bờ môi thanh lương của đối phương, cảm
giác được ở nơi mềm mại ấy tỏa ra khí tức ngào ngạt ngày nào của luyến nhân.
“Trường Khanh, không cần biết huynh có nhớ ra ta hay không, nói chung,
ta sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh huynh…”
8 comments
Cảm ơn Vũ Vũ. Ta rất thích món quà này. Mà lẽ ra mỗi tuần hai chương, tuần này mới được một chương nên ta cho nợ một chương đó nha :))
Mà gì mà ngọt hường, rõ ràng trong cái ngọt vẫn ẩn ẩn cái ngược ko hề nhẹ kìa :v ơ, mà đó là cái hay trong văn phong Tiểu Chu :( vơi Trưowngf Khanh trong truyện này mà nói, khái niệm hạnh phúc vô lo vô nghĩ chắc ko có đâu vì sâu trong tiềm thức vẫn là việc bạn áy náy với mấy vị lão sư mà, phải hem :'(
Tội Khanh nhi quá, ám ảnh, cô đơn, ký ức lại trống rỗng, tim đau lại không biết vì sao. Thươ ng quá đi =(
Vẫn còn dằn vặt của quá khứ, quá khứ giống nhu đã là một vết sẹo không thể lành của TK rồi, dằn vặt kiểu này sao mà vô uu vô lo đựơc
Sao nàng bảo chương sau chỉ cười và cười cơ mà ta đọc chương này lại thấy buồn hiu vậy nàng ơi? TT
Nàng ơi!!!! Sao nàng biến mất lâu quá vậy? Nàng cứ đem con bỏ chợ thế này à................ Quá ác! =(
hu hu độ này ta bận quá, ta sẽ ráng come back trong thời gian sớm nhất nàng nha :((((
Thật tội cho Khanh nhi!
Good reading youur post
Post a Comment