Tác giả: Tiểu
Chu Dữ Mặc
Biên dịch: Tích Vũ
Phiên ngoại – Kết cục 2
Tương liên tri kỷ thời (Phần 2)
Yêu quý tặng Blue
Berry!
Chứng kiến đối phương tùy tiện nhặt hoa nhét đầy trong miệng, hoa tử đằng
đỏ chót bị nhai ngấu nghiến trong miệng, chảy ra một dòng dịch lỏng như máu, Cảnh
Thiên giật mình hốt hoảng: “Từ Trường Khanh, rốt cuộc huynh đã xảy ra chuyện
gì, nôn ra mau, huynh đang làm cái quái gì thế hả!”
“Cảnh Thiên, mau buông tay ra, cẩn thận làm huynh ấy bị thương. Đại sư
huynh rất thích những hoa này, cho nên ta mới trồng cho huynh ấy, không hề có độc
tố.” Thường Dận đẩy cửa lao vào.
“Không buông!” Cảnh Thiên bị kích động, càng ôm càng chặt.
Hắn vòng sải tay qua dùng lực thô bạo, miệng Từ Trường Khanh bị hắn bịt
kín, không khỏi khó chịu kêu lên: “Tên điên này… thả ta ra…”
“Cảnh Thiên, buông huynh ấy ra, huynh ấy hiện tại thật sự không biết cái
gì hết…”
Thường Dận còn chưa nói hết, Từ Trường Khanh đã vùng bật dậy, hoảng loạn
chạy đến bên cạnh hắn: “Thường Dận sư huynh, huynh quay lại đúng lúc lắm, vị đại
thúc này là một kẻ điên, ăn nói lung tung hành động bậy bạ, huynh mau đưa thúc ấy
đến Vô Cực Các để sư phụ xem bệnh đi.”
“Được, ta biết rồi, lát nữa ta sẽ đưa hắn đến Vô Cực Các. Phải rồi, đệ có
uống thuốc đúng giờ, ăn cơm đúng giờ, đi nghỉ đúng giờ không đấy…”
“Đệ không uống thuốc.”
“Bị bệnh sao có thể không uống thuốc?”
“Đắng lắm!”
Cảnh Thiên ngây ngốc nghe hai sư huynh đệ họ nói chuyện, nhìn thấy Từ
Trường Khanh không ngừng bấu vào vạt áo của Thường Dận mà lay lay, trong giọng
nói có vài phần sợ sệt. Cảnh tượng kỳ quặc trước mắt khiến Cảnh Thiên không khỏi
ngây ra như phỗng.
“Thường Dận sư huynh? Thường Dận biến thành sư huynh của huynh từ lúc
nào hả? Trường Khanh, vì sao huynh lại thành ra bộ dạng thế này, vì sao chúng
ta vừa gặp lại nhau đã thành ra xa lạ đến thế?”
Mối nghi hoặc trong lòng hắn rất
nhanh đã được giải đáp.
Tiểu viện u tĩnh, đệm chăn gọn gàng, những cánh hoa tử đằng nhẹ nhàng
đáp xuống, lư hương tỏa ra mùi trầm hương thơm dịu cùng làn khói nhẹ lượn lờ,
biến mất vào từng tấc không gian trong phòng ngủ. Từ Trường Khanh hô hấp đều đặn,
khép mi nằm thẳng trên giường, chiếc chăn màu lam phủ kín thân thể gầy gò của
y.
Thường Dận tự mình chỉnh chặt góc chăn cho Từ Trường Khanh, sau đó thấp
giọng nói nhỏ: “Ra ngoài rồi nói.”
“Vì sao Đậu Phụ Trắng lại biến thành bộ dạng thế này?” Giọng điệu của Cảnh
Thiên vô cùng gấp gáp.
Thường Dận liếc nhìn Cảnh Thiên, ánh mắt sâu thẳm: “Vì… ngươi.”
“Ta? Ngươi có ý gì?”
Thường Dận thở dài một hơi: “Ngày đó sau khi ngươi đại náo Vô Cực Các, đại
sư huynh đã vì ngươi mà chống lại mệnh lệnh của sư phụ, sư phụ phát hiện trong
lời nói cử chỉ của các người có sự khác thường, cho nên bắt đầu tra hỏi đại sư
huynh chân tướng. Đại sư huynh tất nhiên không dám tiếp tục dối gạt sư phụ,
huynh ấy đã thừa nhận toàn bộ những gì xảy ra giữa các ngươi.”
Cảnh Thiên thất thanh kêu lên: “Cái gì? Đậu Phụ Trắng sao lại ngốc vậy
chứ…”
Thường Dận cười khổ không đáp, thầm nghĩ, đại sư huynh đâu có phải tên gian
thương vô lương tâm nổi tiếng khắp Du Châu như ngươi, miệng lưỡi trơn như mỡ, nói
dối không chớp mắt. Huynh ấy từ nhỏ đã đoan chính phương lương, quang minh lỗi
lạc, nếu như bắt huynh ấy đi lừa gạt sư phụ những chuyện thế này, so với giết
chết huynh ấy còn khó khăn hơn.
“Kết quả, sư phụ nổi cơn thịnh nộ đã…”
“Trục xuất Đậu Phụ Trắng ra khỏi sư môn?”
“Sư phụ đã chứng kiến đại sư huynh lớn lên, đương nhiên biết tính tình đại
sư huynh, nếu như dùng nguyên nhân này trục xuất huynh ấy khỏi sư môn, huynh ấy
nhất định sẽ không tiếp tục sống trên nhân thế. Sư phụ ngày thường tuy không
nói ra, nhưng trong lòng luôn kỳ vọng rất lớn vào đại sư huynh, càng yêu thương
huynh ấy hết mực.”
“Vậy Thương Cổ muốn làm cái gì?”
“Sư phụ muốn dùng thân phận Nguyên Thần Chấp Pháp trưởng lão để đại khai
pháp đường, sau đó để đại sư huynh tự mình trừng phạt ngươi, cắt đứt toàn bộ vướng
bận hồng trần mà đảm nhiệm chức vụ chưởng môn.”
“Khốn kiếp! Lão tử thì có tội tình gì!”
“Cảnh Thiên, đừng có nói năng xúc phạm sư phụ ta. Ngươi rõ ràng biết đại
sư huynh là người xuất gia, lại vẫn cứ dùng dằng không dứt, ba lần bảy lượt lôi
kéo huynh ấy, lại còn cướp đi sự trong sạch của huynh ấy ở ngoài thành Lạc
Dương, khiến huynh ấy lún sâu vào tình sắc, lẽ nào không phải là tội?”
“Chúng ta chân tâm tương ái, thuận theo lòng mình.”
“Cứ cho là như vậy, nhưng lúc ngươi xung động hành sự có từng nghĩ tới hậu
quả hay không, nếu như để Thục Sơn phát hiện ra bí mật giữa hai người các
ngươi, đại sư huynh sẽ phải đối mặt thế nào? Ngươi tất nhiên có thể vứt bỏ mọi
vướng bận, nhưng đại sư huynh thân là đệ tử xuất gia, chưởng môn tương lai của
Thục Sơn, một khi bị các vị sư phụ phát giác chân tướng, tất sẽ bị ngàn người
phỉ nhổ, rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.”
“Ta…”
“Sư phụ nói, nếu như lý trí đại sư huynh còn minh mẫn, thì cần một kiếm
cắt đứt tơ tình, những sai lầm trước đó có thể không cần truy cứu nữa.”
Cảnh Thiên hốt hoảng lẩm bẩm: “Đậu Phụ Trắng, huynh, huynh chắc chắn
không đồng ý làm vậy đúng không?”
“Đúng. Bản thân đại sư huynh đạo hành chưa đủ, cho nên ma chướng tiền thế
đã hủy hoại tu hành kiếp này, phá vỡ thanh quy giới luật của người xuất gia,
không hề liên quan gì đến ngươi. Huynh ấy nói, ngươi trước nay chưa từng từ bỏ huynh
ấy, huynh ấy cũng chưa từng hối hận.”
Cảnh Thiên nghe đến đây, đột nhiên cảm giác có dòng máu nóng xông lên tận
não: “Trường Khanh, huynh chưa từng hối hận, ta cũng chưa từng hối hận.”
Khóe miệng Thường Dận vẽ ra một tia cười khổ: “Các người – hay cho một
câu không hề hối hận! Không hề hối hận! Chính câu nói này đã khiến sư phụ càng
thêm thịnh nộ, sư phụ thấy đại sư huynh không chịu dùng hình với ngươi, càng
quyết tâm mạo hiểm dùng Địch Trần Đan xóa đi ký ức của huynh ấy, sư phụ cho rằng,
nếu như đại sư huynh mất đi ba năm ký ức, tự nhiên sẽ không nhớ được toàn bộ những
gì xảy ra giữa hai ngươi, cũng sẽ không lún sâu vào nghiệp chướng như vậy.”
“Thì ra là sư phụ các ngươi cưỡng ép y dùng thuốc này, làm hại y…”
“Không, là đại sư huynh tự mình uống nó.”
Cảnh Thiên sững sờ tại chỗ: “Không thể nào, Trường Khanh không thể đồng
ý.”
Trong mắt Thường Dận tràn đầy thương tiếc cùng bất lực, thở dài: “Tuy rằng
dược tính của Địch Trần Đan mãnh liệt thần kỳ, nhưng người uống thuốc cũng phải
chủ động phối hợp với tâm pháp Thục Sơn để thuốc ấy chảy truyền trong cơ thể, như
vậy mới có thể phát huy công dụng. Nếu như đại sư huynh quyết ý không tuân, thì
sư phụ cũng không có cách nào dùng thuốc trên người huynh ấy.”
“Ta hiểu rồi, ta hiểu rồi, chắc chắn là Trường Khanh và sư phụ của ngươi
đã thỏa thuận một giao dịch với nhau.” Lời nói của Cảnh Thiên đột nhiên chua
chát, giọng điệu khó khắc chế: “Y tự nguyện uống Địch Trần Đan, dùng nó đổi lấy
cơ hội sống cho ta. Ngày đó ta bị giam sau núi lại đột nhiên được thả ra, cảm
giác sự tình Thục Sơn tuyệt đối không đơn giản như vậy, nhưng không ngờ Trường
Khanh… Trường Khanh… huynh là tên ngốc!”
Thường Dận thở dài: “Cảnh Thiên, đại sư huynh đối với ngươi, thật sự là
tình căn thâm trọng.”
“Nhưng, Trường Khanh chỉ mất đi ba năm ký ức mà thôi, khi nãy ta thấy y
gọi ngươi là Thường Dận sư huynh, rốt cuộc là chuyện gì, lời nói việc làm của y
tại sao lại thần bí cổ quái như vậy?”
Thường Dận thong thả ngồi xuống phiến đá dưới dàn tử đằng, thản nhiên
nói: “Không sai, trí lực và ký ức của huynh ấy hiện tại chỉ như một đứa trẻ con.
Ngày đó, sư phụ lo lắng ký ức của đại sư huynh đối với ngươi quá sâu nặng, khó
có thể trừ bỏ, cho nên gia tăng liều lượng thuốc, kết quả… tựa như đã khiến ký ức
của huynh ấy mất đi sạch sẽ, trở thành cục diện thế này…” Thường Dận trầm mặc một
lát, rồi lại nói tiếp: “Sau khi huynh ấy quyết chiến Tà Vương trở về, thân bị
trọng thương chưa nói, ký ức lại dần dần tiêu biến. Huynh ấy biết ngươi nhất định
sẽ đến tìm huynh ấy kế tục tình duyên, cho nên càng nhẫn tâm lệnh cho các đệ tử
Thục Sơn cấm ngươi lên núi, đời này không muốn gặp lại ngươi nữa. Huynh ấy đã từng
nói với ta, nếu như có thể cắt đứt phần si niệm này của ngươi, có lẽ ngàn năm
sau ngươi lại có thể tiếp tục một cuộc sống mới. Huynh ấy đã sắp đặt toàn bộ kết
cục này, bao gồm cả giả tượng tan thành tro bụi trong Thối Tư Nhai.”
“Tất cả những chuyện này đều là giả, nhưng lại lừa ta đến khổ cực vô
cùng.”
“Đâu ngờ ngươi vẫn trầm mê không dứt, tiếp tục ngơ ngẩn tìm kiếm khắp
nơi, sau bao ngày tháng lại tìm lên núi, thôi đi thôi đi, đây vốn là căn duyên
của hai người. Hôm nay ta đã đem toàn bộ sự thật nói rõ ràng rành mạch cho
ngươi biết, càng muốn để ngươi thấy rõ, Từ Trường Khanh của ngày trước sớm đã
chết rồi, tiếp tục ra sao tự ngươi quyết định.”
“Ta muốn ở lại đây.”
“Cứ tự nhiên.” Thường Dận đứng dậy dời đi, “Đừng nói ta không nhắc nhở
ngươi, đại sư huynh lúc này không khác gì đứa trẻ lên ba, ngươi đừng có trông cậy
huynh ấy sẽ dành cho ngươi bất cứ tình ý hay hồi đáp nào.”
“Nhất định, nhất định vậy, ta nhất định làm cho huynh ấy yêu ta lần nữa.”
Cảnh Thiên nắm chặt tay nói.
Ngoài viện, thanh âm của Thường Dận truyền đến: “Giờ đại sư huynh còn nhỏ,
ngươi phải từ từ chờ đợi, có thể ngươi kiên trì chờ đợi mười bảy mười tám năm,
huynh ấy có thể sẽ tiếp nhận ngươi cũng không chừng. Nhưng ta phải nhắc nhở
ngươi một câu nữa, ta có thể giao đại sư huynh cho ngươi chăm sóc, nhưng ngươi
không được phép cưỡng ép huynh ấy làm bất cứ chuyện gì, nếu như để ta phát hiện
ngươi dám cưỡng ép đại sư huynh, toàn bộ đệ tử Thục Sơn sẽ tìm ngươi hỏi tội,
truy sát ngươi đến cùng trời cuối đất.”
“Ý ngươi là gì?”
“Ý của ta chính là, từ nay về sau, đại sư huynh ngủ thì ngươi đứng canh;
đại sư huynh ăn thì ngươi đứng xem, đại sư huynh chơi thì ngươi bảo vệ… Nói
chung, không thể động vào huynh ấy một đầu ngón tay, nếu như ngươi dám dụ dỗ lừa
phỉnh, thì không bằng loài cầm thú.”
Nghe được những lời nói nghiêm trọng này của Thường Dận, Cảnh Thiên vốn
dĩ không xem là gì, nhưng chỉ vài ngày sau, gian thương Du Châu đã khóc không
thành tiếng.
Thời khắc này, hắn rốt cuộc đã hiểu rõ, vì sao Thường Dận lại có thể thản
nhiên giao Từ Trường Khanh trân bảo của mình vào trong tay hắn.
---------------------------------
Hết phần 2! Chính thức kết thúc không khí trầm buồn u ám kết nối
với chính văn. Từ nay trở đi sẽ chỉ có cười
và cười nhé =))
Tóm tắt phần
3:
“Trường Khanh, dậy mau, mặt trời lên
đến đỉnh đầu rồi!”
“Không!”
“Trường Khanh, huynh ngửi đi, món ăn
ngon nhất thế gian nhé, thơm thật là thơm.”
“Không ăn!”
“Không ăn sao được? Dậy mau dậy mau…
Nào, ta cùng huynh luyện kiếm, nếu không thì đả tọa cũng được. Không phải huynh
rất thích đả tọa sao?”
“Không, đừng luyện công, ta không thích
luyện công, không thích một chút nào hết…”
9 comments
Ta có thể hình dung vẻ mặt dơ khóc dở cười của Cảnh Thiên cuối chap :)) cảm ơn nàng Vũ Vũ đã biên tập. Thật hết sức vui mừng khi được gặp lại Cảnh - Khanh trong Thục thiên HE rồi *lao vào ôm ôm* ta ngóng đoạn cháy hàng lắm nha :3
Thế là Cảnh lão bản đã trở thành vú em rồi, hãy hảo hảo chăm sóc "bé" Khanh nhi nha ^^
Vị đại thúc này chăm sóc thật tốt cho bé khanh nhé! Cực khổ cho thúc rồi ^_^
Mấy lão đầu gấu Mafia của Thục Sơn ác dzữ, người ta 28 tuổi cho 1 liều quéo lại thành đứa nít vậy mà coi được á ><. Chưa kể còn mấy đệ tử thì suốt ngày dí kiếm tỏ ra nguy hiểm quanh lão bản a. (chia buồn cùng lão).
Vừa đọc xong chương này ta tự hỏi: "Bạch Đậu Hũ đây sao?" Quậy quá đi, không chừng ở lâu lây dịch của mấy lão đầu Mafia thành ra hành chồng. (Lão bản cần phải cách ly "tiểu Đậu Phụ" gấp đi). Cười
Chùa hoài ngại quá, nên onl điện thoại cũng phải ráng cmt *gãi đầu*
Chăm sóc trẻ con???? Giỡn mặt với Cảnh đại gia à =))))))))))))))))))))
Cảnh đại gia, anh không chịu thì đưa Khanh nhi cho em, em đảm bảo chăm sóc, nuôi trắng trẻo mập mạp luôn *cười gian*
Khanh nhi con nít quá à, bây giờ phải gọi Cảnh gia là bảo mẫu nha. Lần này không phải mình Thiên gây cừơi mà còn Khanh nữa, hóng phần 3
Giao Khanh Nhi cho nàng nàng có nuôi được không, đến gian thương Du Châu còn phải khóc không thành tiếng kia kìa =))
??? Cảnh Thiên xuyên không một hồi cuối cùng lại nhận đc tin Khanh nhi chưa chết lại còn bị mất trí nhớ. Cái gì vậy nè?
Phân tích theo hướng chủ quan thì kết cục HE này là do tác giả viết thêm để an ủi con tim độc giả, nên có thể không liền mạch với kết thúc cũ, còn phân tích theo hướng khách quan thì Cảnh Thiên xuyên không nhưng không cứu được Trường Khanh (vì pháp lực sư huynh đệ Lý Thuần Phong chưa đủ chẳng hạn) và trở về với cuộc sống thực tại, tiếp tục trăn trở kiếm tìm cho đến khi nhận được tin của Thường Dận.
Dù sao kết thúc ở chính văn cũng là kết mở nên nàng không cần quá băn khoăn về sự liền mạch của nó với phiên ngoại này đâu ;)
Post a Comment