Tác giả: Tiểu
Chu Dữ Mặc
Biên dịch: Tích Vũ
Phiên ngoại – Kết cục 2
Tương liên tri kỷ thời (Phần 1)
Yêu quý tặng Blue Berry!
Mặt trời lặn rồi mọc, vầng trăng tròn rồi khuyết, không biết đã qua bao lâu.
Cảnh Thiên vẫn cứ thẳng tiến, giữa trời đất quen thuộc mà cũng quá đỗi xa
lạ này.
Dẫu vậy, đường đời cũng thật khó đoán, hắn chưa từng nghĩ tới có một
ngày tự mình lại trở về Thục Sơn.
Vẫn là sắc sương mông lung mờ ảo, giữa thời không xa thẳm vang vọng tiếng
nói mơ hồ của Lý Thuần Phong: “Chuyến du hành ngược thời không của Cảnh huynh đệ
có thuận lợi hay không? Huynh cần phải gấp rút trở về, sư huynh ta đã bói một
quẻ, đoán được Từ đạo hữu vẫn còn dấu hiệu sự sống tại Thục Sơn, tại sao Cảnh
huynh đệ lại dễ dàng bở rơi du hồn của huynh ấy lang thang…”
“Ngươi nói cái gì? Trường Khanh huynh ấy, huynh ấy vẫn còn sống!!!”
“Quẻ bói đã thể hiện rõ, đúng là như vậy đấy. Tại hạ và sư huynh đã hợp lực phát công đảo lộn âm dương, Cảnh huynh hãy
mau chóng trở về, cùng thương lượng đối sách.”
“Đa tạ, xin hãy đưa ta trực tiếp trở về Thục Sơn.”
Ráng chiều chói mắt, các đệ tử Thục Sơn đang ở ngay ngoài Vô Cực Các diễn
tập kiếm trận thì trông thấy một đoàn mây mang theo sấm sét ánh kiếm ngập tràn
sát khí ập đến.
“Kẻ nào, dám làm loạn Thục Sơn!”
Trong kiếm trận, các đại đệ tử có tu vi cao cường đều sớm cảm giác được,
trên thân nam nhân áo xanh kia, sát khí dần dần dâng cao như trời sâu biển rộng,
phảng phất muốn nuốt chửng toàn bộ Vô Cực Các, nghiền nát hết thảy Thục Sơn.
Trên đỉnh cửu thiên xanh thẳm đột nhiên lượn qua một cánh chim tinh anh, nhưng
trong chớp mắt lập tức rơi thẳng xuống, trên thân chim không hề mang chút
thương tích nào, mà nội tạng thì đã bị sát khí làm cho vỡ nát.
Bốn bề đều là chết chóc.
Thường Dận đứng thẳng ngay trước thềm Vô Cực Các.
Hắn đang đợi, đợi người kia đi rồi trở lại, ngay từ khi bắt đầu thiết lập
cục diện “tan thành tro bụi” này, hắn đã biết không thể nào gạt được Cảnh
Thiên, trong tim hắn đột nhiên dâng lên cảm giác thất bại nặng nề - Cảnh Thiên,
ngươi thắng rồi!
“Ngươi biết vì sao ta đến chứ?”
“Ta biết.”
Tà dương lặn xuống, lầu các nhuộm vàng.
Vẫn là bóng trúc ngả mình quen thuộc, vẫn là Tĩnh Tâm Tiểu Trúc an tĩnh
cô liêu, Cảnh Thiên nghe thấy tiếng bước chân mình vang lên từng nhịp, còn có
tiếng tim đập gấp gáp vì kích động, lãng đãng tan biến vào không gian.
Kẽo kẹt!
Cánh cửa bị đẩy ra.
Tiểu viện an tĩnh, đá cuội rải rác tạo thành con đường đá từ cửa viện vào
sâu bên trong, dây leo quấn kín trên giàn hoa tử đằng trong viện, từng đốm từng
đốm hoa khẽ lay động giữa đêm đen tĩnh lặng. Dưới dàn hoa có một hồ nước trong
xanh, nước hồ trong đến nỗi có thể nhìn thấy đáy, chốc chốc lại có mấy chú cá
vàng bơi lội tung tăng.
Nhưng.
Người đó đâu rồi…
Ngoài viện thông reo vang vọng, mây tụ mây tan.
Trải qua giang hồ chìm nổi, triều đường hợp tan, phong vân sơ định, hắn
đã trở thành một kẻ điềm đạm trầm ổn như vậy, không quan tâm hồng trần chìm nổi,
không để ý thị phi thế gian.
Tòng biệt hậu, ức tương phùng, kỷ
hồi hồn mộng dữ quân đồng.
Kim tiêu thặng bả ngân hồng chiếu,
do khủng tương phùng thị mộng trung.[1]
Đối phương không tỉnh lại, cũng không hề đáp lời.
Hắn chợt nhìn thấy trên giàn hoa tử đằng, một đóa hoa màu tím khẽ đong
đưa, đáp xuống thân áo trắng tản mác của y. Tất cả, tay áo trắng tuyết, mái tóc
đen tuyền, cánh hoa tử sắc, ba thứ màu đơn giản mà thuần nhất kết hợp thành một
bức tranh thủy mặc hài hòa, hiện lên rõ nét ngay trước mắt Cảnh Thiên.
“Trường Khanh, thời gian qua huynh vẫn ổn chứ?”
Ánh trăng nhàn nhạt, dưới giàn hoa tử đẳng, Từ Trường Khanh dung nhan
như ngọc, da thịt hồng hào, từng lọn từng lọn tóc chảy qua ngón tay run rẩy của
Cảnh Thiên.
Trường Khanh, được ôm huynh vào lòng một lần nữa, cảm giác tuyệt đến bao
nhiêu.
Hơi thở của huynh, tiếng tim đập của huynh, vị đạo mỗi phân mỗi tấc trên
cơ thể huynh, đều tồn tại đến chân thực như vậy, cảm giác đầy ắp trong lòng
phút chốc ngập tràn đại não Cảnh Thiên. Cảnh Thiên đã hiểu, tự mình xuyên qua
khoảng cách thời gian, trải qua giấc mộng phồn hoa, hắn đã tìm lại được thứ
trân quý nhất trong cuộc đời mình.
Trường Khanh, lần này, hãy đổi cho ta, dưới năm tháng chảy trôi vô định,
được vì huynh mà niêm phong ký ức khuynh thành.
“Trường Khanh, ta đưa huynh đi. Từ nay về sau, hãy để chúng ta được là một
đôi thần tiên quyến lữ không màn ân oán hồng trần, không quản nhân gian thế sự.”
Tựa hồ cảm nhận được nhịp thở biến đổi ngàn vạn lần từ tận đáy lòng Cảnh
Thiên, bạch y nhân trong lòng khẽ động bờ mi, dần dần mở mắt. Từ Trường Khanh
dưới ánh trăng dung sắc vẫn thanh tú như trước, nhưng đôi ngươi sáng tỏ lại dường
như không có hơi ấm ngày nào. Trong khoảnh khắc này, Cảnh Thiên phảng phất thấy
được ánh trăng yếu ớt bị nhấn chìm dưới đáy biển khơi.
“Trường Khanh, huynh tỉnh rồi, huynh có biết hay không, ta tìm huynh rất
lâu rất lâu…”
“Ngươi là ai?” Bạch y nhân khẽ cau mày.
“Ta là ai? Ta là ai đó hả?” Cảnh Thiên giật mình, thời khắc này trái tim
hắn như muốn nổ tung.
Tiếng nói của Thường Dận đột nhiên vọng vào từ ngoài viện: “Ta sớm đã
nói qua, đại sư huynh hôm nay không còn là Từ Trường Khanh của Thục Sơn ngày trước.
Thứ đã qua rồi không thể trở lại[2],
cứ coi như ngươi đã tìm được đại sư huynh thì đã sao, huynh ấy sẽ mãi mãi không
thể nhớ ra ngươi.”
Cảnh Thiên nghe xong lại càng thêm gấp gáp, hắn đưa mắt nhìn kỹ lại Từ
Trường Khanh trong lòng mình: mi mục anh tuấn cho dù không khác ngày xưa, nhưng
sự đạm định trầm ổn lưu chuyển trong con ngươi ấy đã không còn như cũ. Ánh mắt
của Từ Trường Khanh, đã khẳng định một sự thực không thể rõ ràng hơn: y đã quên
sạch sẽ mọi chuyện từng trải qua giữa chốn hồng trần.
“Sao lại như vậy, đã xảy ra chuyện gì? Trường Khanh, huynh không thể
quên ta được, hãy nhìn kỹ ta đi, nhìn thẳng vào ta. Ta là Cảnh Thiên, là Cảnh
huynh đệ của huynh, huynh không nhớ ra Cảnh huynh đệ sao?” Ngón tay Cảnh Thiên
siết sao nắm chặt.
“Ta không quen ngươi.”
“Sao huynh lại không quen ta được chứ? Ta là người kiếp này, kiếp sau,
kiếp sau sau nữa huynh cũng không thể nào quên được, huynh đã từng thề sẽ ở bên
ta đời đời kiếp kiếp, mãi không phân ly, huynh không nhớ sao?”
“Không nhớ.”
“Nhớ! Huynh nhất định phải nhớ! Đây là lời huynh chính miệng nói ra,
ngay trên đỉnh núi tại Hổ Lao Quan, lúc chúng ta bị vây khốn trong tham thiên cổ
thuật.”
Thế nhưng, dưới sự lay gọi gấp gáp của Cảnh Thiên, ánh mắt của Từ Trường
Khanh lại chỉ có sợ hãi, phủ nhận toàn bộ những gì hắn cố gợi ra.
“Hổ Lao Quan, huynh có nhớ không?”
“Không nhớ.”
“Gốc hoa đào tại Tần doanh, huynh nhớ hay không?”
“Không nhớ.”
“Pháo hoa Lạc Dương thì sao? Diễm hỏa thì sao? Chúng ta đã cùng nhau trải
qua bao nhiêu chuyện kinh thiên động địa như vậy, huynh đều không nhớ ra sao?”
“Không nhớ.”
“Lão trư thì sao? Cô nương ốc nhồi thì sao? Địch Trần sơn trang? Nơi
vĩnh tịch? Ma giới thì sao?”
“Không nhớ.”
“Nói nhăng cuội!” Cảnh Thiên giận dữ quát lên, tóm lấy tay y, “Hai huynh
đệ các người hợp lực dối gạt ta, có phải không? Từ Trường Khanh, huynh lại muốn
chơi trò gì nữa hả? Lại muốn làm cái gì? Muốn gạt ta xuống núi?” Hắn nổi cơn
điên bấu chặt năm ngón tay vào da thịt Từ Trường Khanh, tay hắn vốn mạnh như sắt
thép, lại dùng đến toàn bộ sức lực, khiến cho Từ Trường Khanh không nhịn được phải
“a” lên một tiếng kêu đau.
Cảnh Thiên vội vàng thả tay ra, nhưng đã nhìn thấy trên cổ tay trắng mịn
của đối phương hiện lên mấy vệt tím bầm.
“Trường Khanh, ta xin lỗi… Đợi đã, huynh, huynh đang làm cái gì đấy hả…?
Huynh ăn bừa thứ gì vậy? Ăn hoa rơi trên đất để làm gì?”
“Đói rồi! Ta đói!”
----------------------------
Lời đầu tiên, Tích Vũ xin gửi lời chào hỏi tất cả mọi người, ta đã trở lại
sau bao tháng ngày biệt tăm biệt tích.
Tất nhiên, lần trở lại này có lý do của nó: Hoàn thành nốt phiên ngoại
Thục Thiên – một phiên bản HE cho kết thúc chính văn vốn gây nhiều trăn trở.
Cái kết này dài 37 trang, và chỉ có ở bản in sách của tác giả chứ không xuất
hiện trên mạng, nên ta cũng chỉ biết đến nó sau khi có được bộ sách này – cũng là
món quà sinh nhật vô cùng ý nghĩa mà Khanh Nhi yêu dấu đã dành tặng cho ta.
Và bây giờ, ta xin dịch cái kết này để gửi tặng Thanh
Dâu, như một món quà (do chính nàng Dâu đề nghị) kỷ niệm 1 năm con đường Thục
Thiên của hai ta.
Và tất nhiên, cũng là dành tặng tất cả mọi người – những
ai đã dành tình cảm đáng quý cho Thục Thiên.
Thêm nữa, vì phiên ngoại này khá dài, nên ta quyết định
chia ra thành khoảng chục phần nhỏ, mỗi phần như 1 chương truyện thông thường, chúc
chư vị thưởng thức vui vẻ!
Mà nữa, trời ơi ta thích câu này quá, có ai cũng thích
như ta không vậy :((
Trường
Khanh, lần này, hãy đổi cho ta, dưới năm tháng chảy trôi vô định, được vì huynh
mà niêm phong ký ức khuynh thành.
Nếu chư vị để ý, câu này tương ứng
với những chương đầu của truyện, sau khi Trường Khanh gặp Cảnh Thiên đã nhiều lần
có cảm giác mơ hồ về tiền kiếp:
“Ba nghìn dòng nước
Ai cũng ai mạch thượng hoa kỳ
Hồng trần trằn trọc
Ai cùng ai sánh ngang trời đất
Ngươi thanh tỉnh, ngươi trầm mê,
ta vẫn luôn ở đây, không bi không hỉ
Ngươi tùy tiện, ngươi ngang bướng,
tay của ta vẫn trong tay ngươi, không hề rời đi
Tam sinh tam thế, dưới năm tháng chảy trôi vô định, ta niêm
phong ký ức khuynh thành!”
Tiểu Chu thật biết dằn vặt người
ta đi mà, đã nói rõ ràng là phần này hài và HE mà vẫn không quên chèn những câu
vặn xoắn con tim như vậy :(
[1] Bài “Giá cô thiên” (kỳ
1) của Án Kỷ Đạo, dịch thơ bởi Nguyễn Thị Bích Hải:
Xa từ ấy,
Nhớ khôn cùng.
Bao phen hồn mộng được
tương phùng.
Đêm
nay chung bóng, đèn soi tỏ,
Cứ ngỡ như đang giấc mơ
mòng.
[2] Nguyên văn là “Thệ giả như tư phù, bất xả trú dạ”, một câu nói nổi tiếng
trong tứ thư của Khổng Tử, dịch nghĩa: “Chảy mãi như thế này ư, ngày đêm không
thôi.”, muốn nói về lẽ “bất khả phục hồi” (một đi không trở lại) của lẽ đời,
tương tự như đạo lý “vô thường” của nhà Phật, hay câu nói của nhà hiền triết Héraclite
thời Hy Lạp cổ đại “Không ai tắm ai lần trên một dòng sông”.
6 comments
ÔI mỹ nhân,cuối cùng cũng gặp lại được rồi, cảm ơn Tích Vũ lắm lắm lắm lun *ôm hun chụt chụt*
Mà mỹ nhân của ta sao thế này? Sao giống đứa trẻ quá vậy? Cơ mà chỉ cần tưởng tượng khuôn mặt Khanh nhi khi nói “Đói rồi! Ta đói!” là ta mún tan chảy lun rồi này
Tích lão bản, cảm ơn nàng ;) để lát ta đọc cụ thể rồi com cẩn thận sau nha XD
Sao khanh nhi lại thành như thế này? Thay đổi một vòng trái đất, cư mà ta muốn xem bộ dạng khanh ngây dại nhặt cánh hoa để ăn là đáng yêu đến cỡ nào?
Ôi Vũ ơi, ta cám ơn nàng nhiều nhiều lắm!
Á, TT, fanfic CK đầu tiên em đọc giờ nó đã trở lại, vẫn cảm giác ngày xua, giờ trở lại vô cùng rõ ràng a. Cám ơn ss Tích Vũ, cảm ơn ss đã dịch phần phiên ngoại HE này
Đọc bộ này bao lâu rồi lượn lại mới thấy được cái kết HE của nàng.... Yêu nàng quá đi! :-bd
Thank's cô Tích Vũ!
Post a Comment