Tác giả: Tiểu
Chu Dữ Mặc
Biên dịch: Tích Vũ
Phiên ngoại – Kết cục 2
Tương liên tri kỷ thời (Phần 4)
Yêu quý tặng Blue
Berry!
Lời tỏ tình sướt mướt của Cảnh Thiên còn chưa nói hết, bạch y nhân đang
chìm trong giấc ngủ đột nhiên vung tay qua, đập thẳng vào bản mặt anh tuấn bất
phàm của gian thương thành Du Châu.
“Con muỗi, cắn ta.” Từ Trường Khanh trở mình, mơ mơ màng màng mà nói ra
một câu không đầu không đuôi.
“Con muỗi? Huynh dám bảo ta là con muỗi? Huynh đã từng thấy qua con muỗi
nào đẹp trai oai phong như ta chưa?” Cảnh Thiên bản mặt nhăn nhó, trong lòng
phát khóc đến nơi.
Hai bóng người cứ vậy mà hòa vào nhau trong một gian phòng nhỏ bé tĩnh lặng
của đỉnh Thục Sơn.
Từng đợt gió thổi qua màng tai, vô số cảnh vật chạy qua trước mắt, vạn dặm
sông núi tươi đẹp trải dài dưới chân, Từ Trường Khanh bị giam lỏng trong tiểu
viện lâu ngày, cảm thấy vô cùng xa lạ đối với mọi thứ ở bên ngoài này, mà đồng
thời, trong lòng cũng rất khẩn trương.
“Huynh sợ không?”
“Không sợ.”
Phải, Từ Trường Khanh cảm nhận được đôi tay đang giữ chặt eo mình ấm áp
mà kiên định, đi qua tầng tầng y sam mà truyền hơi ấm vào làn da lạnh lẽo của
y.
“Thật sự không sợ?”
“Không sợ.”
“Ta có tốt không?”
“Rất tốt.”
“Vậy huynh có thích ta không?” Cảnh Thiên nhìn chăm chú vào người trong
lòng, giọng điệu táo bạo mà cũng rất ôn nhu.
“Thích.” Từ Trường Khanh đón lấy ánh mắt nhiệt tình của đối phương, mỉm
cười thật nhẹ, trả lời không chút do dự.
“Nói lại một lần nữa đi, Trường Khanh, ta chưa nghe rõ!”
“Ta thích huynh!”
“Không phải hôm qua huynh còn nói không quen biết ta sao?” Cảnh Thiên tự
tin hiếm thấy mà tiếp tục truy hỏi.
“Ta không quen biết huynh, nhưng vừa gặp huynh lần đầu ta đã thích huynh
rồi.”
Cảnh Thiên cúi đầu nhìn Từ Trường Khanh ở trong lòng mình, trong ánh mắt
người kia không hề có chút rối ren phức tạp nào, trong suốt không khác nào dòng
thanh tuyền giữa núi. Phải, y đã không còn phải gánh trên vai quốc gia, thiên hạ,
thương sinh, triều đình… y của hiện tại chỉ là một đứa trẻ sống theo bản năng,
tâm tư đơn giản, chưa trải sự đời, ngay cả nửa hạt bụi trần cũng chưa từng
vương phải.
“Ha ha ha ha ha…”
Cảnh Thiên thích thú cười dài một tiếng, vang vọng cửu thiên, lạc cực
sinh bi khiến cho bước chân của hắn cũng trở nên loạn nhịp. Từ Trường Khanh
kinh hô một tiếng, vội vàng bấu chặt Cảnh Thiên, nhắc nhở hắn: “Cẩn thận, chúng
ta sẽ rơi xuống dó.”
Lòng Cảnh Thiên thoáng chuyển, lập tức nói to: “Vậy huynh phải ôm chặt
ta một chút, nếu không rơi xuống rồi ta không tìm được đâu.”
Bảo sao làm vậy, Từ Trường Khanh lập tức vòng tay ôm chặt lấy Cảnh
Thiên, ngực dán chặt vào bờ ngực vững chãi của người đó, hơi thở ấm nóng cùng mạch
máu sôi sục của đối phương như hòa cùng một thể. Cơ thể y, ngay sát cạnh bên mà
lại xa xôi không thấy bóng, mang theo làn khí thanh hoa quen thuộc của đất trời,
khiến Cảnh Thiên không rượu mà say, thần hồn mê mẩn.
Suốt cả dọc đường, gian thương Du
Châu vì vậy mà nộ phóng tâm hoa, trong lồng ngực tràn đầy nỗi cảm kích với trời
cao đất rộng.
Trường Khanh, hãy tin ta, huynh nhất định có thể hồi phục trí nhớ, ta nhất
định sẽ khiến huynh yêu ta lần nữa, không chỉ đơn giản là “thích”, mà thật sự là
“yêu”.
Gió núi thổi vun vút bên tai!
Cảnh Thiên vui sướng rạo rực, trong ngực dâng lên dòng máu nóng như lửa,
tựa hồ muốn bật ra một tràng cười khoái trá.
Ngày tháng cứ thế trôi qua, Cảnh Thiên tiếp tục ở lỳ tại Thục Sơn.
Mỗi ngày họ đều ngủ cùng giường, ăn cùng bàn, thậm chí còn cùng trị
thương ở bích u tuyền sau núi. Vốn dĩ đây là cuộc sống thần tiên tuế nguyệt mà Cảnh
Thiên ao ước bấy lâu, thế nhưng, dần theo thời gian chảy trôi, nỗi buồn phiền
cùng thương tâm lại bắt đầu dâng lên không cách nào ức chế.
Tình yêu của Cảnh Thiên, không hề nhận được bất cứ hồi đáp nào của đối
phương.
Thường Dận nói rất đúng, Từ Trường Khanh của hiện tại, trái tim và lý
trí đều như trẻ nhỏ thiên chân vô tà, cho dù Cảnh Thiên có quan tâm y đến đâu
đi chăng nữa, y đều đáp trả bằng một tình cảm giản đơn duy nhất.
Và cũng chỉ có vậy mà thôi.
Trong cuộc đời mình, Từ Trường Khanh chỉ nhớ được, y có sư phụ, có các vị
sư bá, có Tiếu Tiếu sư huynh, có Thường Dận sư huynh, đương nhiên cũng có – Cảnh
đại thúc!
Không sai, chính là Cảnh đại thúc!
Lần đầu tiên Cảnh Thiên nghe thấy Từ Trường Khanh gọi “Cảnh đại thúc”, hắn
đã đau thương đến gần như thổ huyết: “Trường Khanh, ai cũng có thể gọi ta là Cảnh
đại thúc, chỉ mình huynh là không thể. Ta là Cảnh huynh đệ của huynh, là người
huynh yêu nhất trong cuộc đời này, không phải là Cảnh đại thúc, huynh có biết
hay không? Sao huynh có thể gọi ta là Cảnh đại thúc, ta không muốn làm Cảnh đại
thúc của huynh.”
“Cảnh đại thúc, thúc đang làm cái gì vậy…” Tiếng hô hoán hoảng loạn vang
lên.
Cảnh Thiên nộ hỏa công tâm, trong lòng đầy u ám: Đại nhân không chấp kẻ
tiểu nhân, thấy huynh là trẻ con không hiểu chuyện, ta nhẫn!
Cảnh Thiên miễn cưỡng cười nhăn nhó: “Trường Khanh, ngày mai ta phải đi
Huyền Phong Sơn hái thuốc cả ngày, huynh ngoan ngoãn ở lại tiểu viện cho ta,
không được chạy lung tung! Còn nữa, không được phép ăn hoa tử đằng nữa, toàn bộ
hoa trong tiểu viện này đều bị huynh lén ăn hết rồi!”
“Cảnh đại thúc, đi Huyền Phong Sơn hái thuốc không cần mất cả ngày đâu
mà!”
“Cảnh đại thúc, lại là Cảnh đại thúc…” Cảnh Thiên giật giật khóe miệng, “Trường
Khanh, ngoài đi Huyền Phong Sơn ra, ta còn phải về thành Du Châu một chuyến.”
“Cảnh đại thúc đi thành Du Châu làm cái gì? A, con hiểu rồi….” Từ Trường
Khanh tỏ vẻ bất ngờ, cười cười: “Có phải đại thúc nhớ vị Cảnh đại nương chưa cưới,
muốn trở lại thăm thím ấy đúng không? Đúng rồi, nếu như có thời gian rảnh rỗi chạy
qua chợ, thúc nhớ mua mấy xiên hồ lô đường về cho con đấy.”
“Hự!” Cảnh Thiên không tự giác mà vò đầu bức tai.
“Tạm biệt đại thúc.” Nhảy lên vài mỏm đá, Từ Trường Khanh hươ tay mấy
cái chào tạm biệt, thân ảnh đã mất hút phía xa, không mang theo một bóng mây
nào, cho dù bóng chiều đã nhuộm vàng bóng ảnh.
“Rắc!”
Cành cây khô trong tay Cảnh Thiên đáp lại một tiếng đứt đoạn.
Trong những ngày tháng sống tại Thục Sơn, không phải Cảnh Thiên chưa từng
nghĩ đến các phương pháp khôi phục trí nhớ cho Từ Trường Khanh, thứ gì có thể
thử hắn đều thử hết rồi. Cảnh Thiên đưa Từ Trường Khanh đến khắp mọi ngóc ngách
của Thục Sơn, từng gốc cây từng ngọn cỏ, từng dòng suối từng viên sỏi đều ghi lại
dấu vết hai người đồng sinh cộng tử gắn bó không rời.
Ngay cả người bán thuốc thành Du Châu cũng phát hiện ra, giữa khe núi
khói xanh lượn lở trên đỉnh Huyền Phong, giữa tiếng chim kêu chiêm chiếp, côn
trùng lục tục, giữa làn sương mù nhàn nhạt quẩn quanh, hai bóng ảnh như xa như
gần một xanh một trắng luôn kề sát bên nhau dưới trường thiên bích thủy.
“Thần tiên cũng đến nhân gian hái thuốc hay sao?” Lão nhân hái thuốc tóc
bạc trắng kéo lại sọt nan, kỳ quái lẩm bẩm.
Mặt hồ giữa núi Huyền Phong vô cùng tĩnh lặng, quang ảnh chập chờn, hoa
tử đằng mọc trên bãi đất cạn giữa hồ nở xòe rực rỡ như những đốm lửa nhỏ, lá
hoa dập dềnh trôi trên mặt nước, Từ Trường Khanh an tĩnh nằm nép trên đùi Cảnh
Thiên, mặc mái tóc đen dài thả trôi trên đầu gối đối phương tựa một dòng suối
nhỏ. Gió núi khẽ thổi, sóng nước lăn tăn, không khí thanh tân tươi mát nhẹ
nhàng thấm đượm thân thể y.
“Quác! Quác!” Một chú chim đột nhiên liệng qua giữa thiên không tĩnh lặng
mà đáp xuống thân ảnh bạch y.
“Tốt rồi, lần này thật sự hết rồi, không tìm thấy tóc trắng nữa.” Cảnh
Thiên nhìn suối tóc như lưu thủy nhẹ trôi, vỗ tay đầy mãn ý.
“Ừm.”
Bạch y nhân ở trong lòng mơ hồ đáp lại một câu, đổi sang một tư thế thoải
mái hơn nữa mà tiếp tục đi vào giấc ngủ, hoàn toàn không có biểu hiện muốn tỉnh
dậy nào.
Sơn phong vô cùng tĩnh lặng.
Nam tử nhẹ nhàng hít thở, an tĩnh mà ngủ say trong lòng Cảnh Thiên.
Cảnh Thiên nhẹ nhàng ôm lấy y, không dám để y kinh động mà tỉnh giấc, hắn
có thể cảm nhận được rõ ràng da thịt thanh lương cùng hô hấp đều đặn của đối
phương, thế nhưng hắn lại không thể nào tiến nhập vào góc nhỏ thế giới từng khiến
hắn trầm mê si luyến. Bạch y nhân giữa giấc ngủ mơ màng lại vẫn có chút bất an
mà quơ tay tóm chặt lấy góc áo Cảnh Thiên, giật giật liên tục khiến cho Cảnh
Thiên cũng trở nên rối loạn, hơi thở gấp gáp nặng nề.
“Đừng động, ta kêu huynh đừng động, vẫn động…”
“Oáp!” Từ Trường Khanh trong cơn mơ màng bỏ ngoài tai toàn bộ lời kháng
nghị của Cảnh Thiên, tiếp tục dụi đầu sâu hơn nữa vào lòng hắn.
“Đừng có quậy nữa, Trường Khanh, có tin ta thật sự làm chút chuyện nam
nhân cần phải làm không hả??!”
--------------------
Lão đại à lão đại, khổ thân huynh
quá, Khanh Nhi nghiêm nghị ngày thường đã quá mức câu dẫn rồi chứ đừng nói đến
Khanh Nhi hồn nhiên vô số tội như này. Nhẫn, nhẫn nữa, nhẫn mãi, nhẫn thành
thái giám luôn đi =)))
A di đà phật, không đen tối không đen
tối, nhưng mà, tiếp theo có chuyện gì xảy ra không, mời chư vị thỏa sức mà đoán
=)))
(PS: Thật ra ta thì vẫn nghĩ, cách nhanh
nhất để Trường Khanh lấy lại ký ức chính là *ấy ấy*, Cảnh Thiên à, huynh làm gì
cũng đã làm rồi, thử nốt cái này xem bé nó có chịu nhớ lại hay không đi) =)))
13 comments
Cuối cùng cũng đợi được truyện của nàng!!!!! ^_^
Mong rằng chương sau sẽ có H. Hahahahahaha...............................
Cái cách "ấy ấy" xài được đấy (tuyệt chiêu trên tuyệt chiêu luôn). nhớ lại lúc Bạch Đậu Phụ bị mất ba hồn bảy vía mà mới nghe Cảnh lão bản muốn "ấy ấy" là vội vàng quay về luôn >< lợi hại lợi hại. :-bd
Dẫu muốn H lắm mà thấy Bạch Đậu Hũ chỉ còn ký ức của đứa trẻ thì quá nhẫn tâm a~. Nhưng nhẫn quá thì cũng tội. =D Thôi thì tới luôn Lão bản ơi. lol
Nhẫn tiếp sẽ thành thái giám thiệt đó, thôi tới luôn đi lão đại ơi, hên xui biết đâu bé nó nhớ ra gì đó thì sao? ;)
Ss Tích Vũ à, ss cũng cần nhẫn a, Khanh nhi chỉ là đứa trẻ hồn nhiên vô số tội thôi a, mà cách gọi Lão đại của Khanh nhi nghe dễ thuơng quá: “Cảnh đại thúc“, gọi tới Lão đại muốn hộc máu vì tức :)
Ta rốt cuộc đã đọc rồi đây. Tóm lại là:
Trường Khanh, huynh từ nhỏ đã có sở thích thích ăn hoa sao?.... Còn là hoa tử đằng... Thật đặc biệt ...
Trường Khanh, huynh từ nhỏ đã thích đi chơi sao? Cứ bị năm lão quái vật kia nhốt trong nhà... Được, huynh cứ đi chơi cho thỏa thích đi!
Trường Khanh, huynh lúc nhỏ thật dễ thương...
Còn gọi Cảnh đại thúc .... :v Lão đại, thật tội cho huynh, ta khóc chung với huynh nhé? *ôm lão đại khóc thành một dòng sông* Một đặc điểm ngàn đời của Thiên Khanh Đảng là ba tiếng "Cảnh huynh đệ", giờ thành "Cảnh đại thúc" luôn.... Ta nghe mà muốn khóc chung với lão đại.... .............
Chung là, Khanh chẳng còn tình cảm gì với Thiên nữa, mọi giới hạn tình cảm đều dừng ở mức trong sáng nhất, đơn giản nhất, thuần khiết nhất. "Thích" cũng chỉ đơn giản là: "Vị đại thúc này thật tốt bụng. Dắt ta đi chơi, chơi chung với ta, còn rất ấm áp..." Vân vân và mây mây....
...
Chung cái nữa là, LÃO ĐẠI, H ĐI !! :v *chạy*
Đọc cmt có đoạn nàng bảo..."mọi giới hạn tình cảm đều dừng ở mức trong sáng nhất, đơn giản nhất, thuần khiết nhất"...nghe thật cảm động và tar đang
lâng lâng cười tủm tỉm thì ngay khi đọc câu kết của nàng... cảm xúc tar tuột ráo trọi...:v...=)))))))))))))))))))))))))))))))))))))
Ây da H Thục Thiên trong sáng số 1 đó mà, dù tả chi tiết tỉ mỉ đến đâu thì đọc lên vẫn thấy thanh thủy lắm =))
muh xem lại thấy tar cũng rỗi thật...chính truyện chưa xem xong...bon chen yk cmt khắp nơi...=))))))))))))))))))))))))))
Ta đến đây. Sozi nàng vì tuần trước chưa tĩnh tâm đọc được nên để dành đến hôm nay đọc và com cho nàng luôn.
Ai, Cảnh đại thúc à, thúc đừng có mà nghịch dại. Bình thường thúc đã phải nhẫn rồi. Giờ còn bắt Khanh Nhi ôm chặt thế, hay là thúc lại thích đi tắm suối a :))
Mà ta đồng ý với Tích Vũ, Cảnh đại thúc cứ làm một phát có khi lại nhớ hết luôn chuyện cũ đó. Nhưng mà, ta ko hiểu, sao Cảnh thúc thúc ko xây dựng lại tình cảm từ đầu để Khanh đỡ phải dằn vặt mà cứ muốn nhớ lại chuyện cũ làm gì cho đau lòng a? Dù vẫn biết, Cảnh Thiên muốn Khanh Nhi nhớ lại tình cảm trước đây. Nhưng nếu hai người là của nhau, dành cho nhau thì ta nghĩ để Khanh yêu lại lần nữa cũng có thể mà nhỉ?
"Yêu lại từ đầu" hay "Mất cảm giác yêu" :v =)))))))))))))))))
Khanh bây giờ chỉ sống trong ký ức tuổi thơ, là một đứa trẻ hồn nhiên thì làm sao yêu Thiên đây? Ta thì mong Khanh nhớ lại, nhớ lại tình yêu của hai người, nhớ lại mình đã yêu Thiên đến dường nào. Thấy tất cả những khổ sở, đau thương vằng vặc tận cùng của Thiên khi mất Khanh, chuyện quá khứ đau thương đã qua mà yêu Thiên một lần nữa.
.........
Cơ mà có H ko? H H H…hóng hóng hóng....^_^
:))) đọc cãi cả com :v
Các nàng nói gì ta không hiểu :v
Post a Comment