Tác giả:
Tiểu Chu Dữ Mặc
Biên dịch:
Tích Vũ
Phiên ngoại
– Kết cục 2
Tương
liên tri kỷ thời (Phần 06)
Yêu quý tặng Blue Berry!
Nửa tháng sau.
Mọi người tụ tập đông đủ ở
đại sảnh Vĩnh An Đường, ai nấy đều tỏ ra chán chường thất vọng.
“Lão đại, không phải huynh
đã nói, dàn dựng lại những chuyện đã xảy ra có thể khiến người mất ký ức khôi
phục lại trí nhớ hay sao? Các huynh tại Thục Sơn đã thử lặp lại tất cả những
chuyện đã qua, những lời đã nói, thế nhưng Từ đạo trưởng vẫn không có cảm giác
gì hết. Hiện tại trở về Du Châu, nơi các người gặp nhau lần đầu, nói lại những
lời đầu tiên các huynh nói với nhau… Toàn bộ những gì đã qua đều được diễn lại
một lần rồi, bọn đệ cũng phối hợp diễn xuất với huynh từ những chi tiết nhỏ nhặt
nhất, thế nhưng Từ đạo trưởng vẫn không nhớ lại được”.
“Tất Bình, rốt cuộc thì
chú mày muốn nói cái gì?”
“Đệ cảm thấy, nguyên nhân
là vì dàn dựng ký ức chưa đủ mạnh, huynh cần phải tác động vào trí não Từ đạo
trưởng quyết liệt hơn nữa…”
Cảnh Thiên “hở” một tiếng,
đứng dựng lên, khẩn trương vô cùng: “Tụi bây muốn làm cái gì, ta nói cho tụi
bây biết, không được phép động vào Đậu Phụ Trắng một đầu ngón tay, nếu không ta
sẽ trở mặt đấy”.
“Lão đại, huynh hiểu lầm rồi,
bọn đệ không có ý bạo hành Từ đạo trưởng đâu”.
“Vậy tụi bây muốn làm cái gì chứ hở?”
“Ý của bọn đệ là…” Mậu Sơn
hất hàm, ghé miệng vào tai Cảnh Thiên lầm rầm hồi lâu.
Xem ra không dùng chút thủ
đoạn, Từ Trường Khanh sẽ không nhớ lại được những chuyện đã qua, Cảnh Thiên hạ
quyết tâm, chấp nhận “chủ ý kì diệu” mà Đường Tuyết Kiến và Mậu Sơn đã thương
lượng trước đó.
Du Châu.
Khắp trong ngoài Phong
Linh sơn trang đều là đèn hoa rực rỡ, chữ “Hỷ” đỏ rực được dán khắp cửa lớn cửa
nhỏ, âm thanh vui nhộn, khách khứa đông đúc, hôm nay chính là ngày đại hôn của
Cảnh Thiên và Đường Tuyết Kiến.
Bên trong Tỏa Tú Đình, tân
lang Cảnh Thiên mặc hỷ phục mới tinh trên người, không ngừng chạy qua chạy lại
trước mặt Từ Trường Khanh, “Đậu Phụ Trắng, hôm nay có náo nhiệt không?”
Từ Trường Khanh nhìn chằm
chằm vào cái mớ đỏ rực trước mặt, gật đầu đáp lại: “Ừm”.
“Đâu Phụ Trắng, ta mặc y
phục như thế này trông có đẹp không?”
“Chẳng đẹp gì hết”.
“Tại sao?”
“Trông cứ như bao lì xì lớn
ngày Tết vậy đó.”
Nghe đến ba chữ “bao lì
xì”, Du Châu gian thương lại bắt đầu nội tâm thống khổ - Vì diễn màn kịch này,
hắn phải lao tâm khổ tứ bao nhiêu ngày, lại còn nhờ đến vô số người phối hợp diễn
xuất, mục đích chỉ có một, đó chính là có thể khiến cho Từ Trường Khanh khôi phục
này ký ức ngày trước. Đúng vậy, chỉ cần nhớ lại một chút ký ức dù là mong manh
nhất, ai có thể chấp nhận được chuyện ái nhân đi lấy người khác đâu?
“Đậu Phụ Trắng, huynh còn
nhớ lúc huynh ngụy trang thành Xà Bá đã nói những gì không?”
“Không nhớ.”
“Huynh nói, về Du Châu đi,
nơi ấy có bằng hữu của huynh, thân nhân của huynh, sau này còn phải lấy vợ sinh
con nữa… huynh đã quên rồi sao? Cho nên, hôm nay chính là ngày đại hỷ ta cưới vợ
sinh con, huynh có vui hay không?” Cảnh Thiên đứng trước hòn giả sơn, ánh mặt
tràn đầy hi vọng mà bắt lấy tay người trước mặt: “Nói cho ta biết, huynh có vui
hay không?”
Từ Trường Khanh giật tay
ra, chuyên chú vào thứ nắm chặt trong tay: “Phiền quá, người ta bận lắm”.
“Huynh đang làm cái gì đấy?”
“Lau kiếm.”
“Lau kiếm làm cái gì?”
Từ Trường Khanh dừng động
tác lau kiếm, ném miếng vải mềm lên bàn, mặt mũi cau có: “Thúc ngốc thật, kiếm
bẩn rồi thì tự nhiên phải lau. Cổ nhân có câu: Thân là cây bồ đề, tâm là đài
gương sáng, ngày ngày chuyên cần lau, chớ để vương bụi trần.”
“Thế thôi?”
“Vâng.”
“Vậy được, ta đi tiếp
khách, huynh ở đây đừng chạy nhảy lung tung.”
“Đợi chút, con… con…” Từ
Trường Khanh thần sắc ưu phiền, muốn nói lại thôi.
“Trong lòng huynh muốn nói
cái gì, cứ nói ta nghe.”
“Con đói rồi.”
“Không được ăn.”
“Cảnh đại thúc!’
“Không được gọi ta là Cảnh
đại thúc!”
“Cảnh thúc thúc!”
“Ta không nghe thấy gì, ta
không nghe thấy gì hết…”
Giờ lành đã tới.
Bách tính thành Du Châu tụ
tập chật kín bên ngoài sảnh Tây Hoa vô cùng náo nhiệt. Chưởng quỹ Vĩnh An Đường
Cảnh Thiên cùng thiếu chủ nhân Đường Gia Bảo Đường Tuyết Kiến, vì muốn hoàn
thành tâm nguyện của Đường lão gia dưới suối vàng mà tổ chức một hôn lễ trên
hình thức, nhiệt tình đón tiếp các hương thân phụ lão đến ăn uống, lúc ra về
còn nhận được từng chiếc hồng bao.
Chuyện vui như vậy có ai
là không muốn tham gia, có hồng bao mà, không nhận là không được.
Ai nấy đều cười rạng rỡ.
Chỉ ngoại trừ, Từ Trường
Khanh.
Từ Trường Khanh trước sau
vẫn ngồi lặng lẽ tại một góc sảnh Tây Hoa, chăm chú lau thanh Kiến Ngôn Kiếm
trong tay, trường kiếm bị lau đến sáng bóng, giữa đại sảnh hôn ám lấp lóe lên
những tia hàn quang sắc nhọn.
“Bên này, bình hoa đặt ở
bên này.”
Trong sảnh Tây Hoa, Cảnh
Thiên bận rộn miệng nói tay chỉ sắp xếp đủ thứ, hắn luôn chú ý nhìn về một góc
đại sảnh kia, nhưng chỉ nhìn thấy sắc mặt Từ Trường Khanh bình thản như cũ.
“Mậu Mậu, Mậu Mậu”.
“Lão đại, đệ đến đây, sao
vậy?”
“Đệ trông chừng Đậu Phụ Trắng
cho ta, phải để ý nhất cử nhất động của y, nhớ rõ chưa, hạnh phúc nửa đời sau của
lão đại đệ đều dựa vào đệ đó.”
“Dạ, lão đại cứ yên tâm.”
Mậu Sơn thục mạng gật đầu,
cẩn thận mà dán ánh mắt lên người Từ Trường Khanh: “Lão đại, đệ cảm thấy dáng vẻ
Từ đạo trưởng vẫn rất bình thường, chẳng có gì để báo cáo với huynh cả. Ồ,
không đúng, hiện tại huynh ấy đang ngáp kìa… Ớ, huynh ấy xê dịch vài bước… Chậc,
có vẻ lại ngáp rồi…”
“Mậu Mậu, ta không bảo đệ
giám sát y, ý của ta là, đến lúc ấy – đến lúc ta bái đường thành thân ấy, đệ phải
để ý kỹ Đậu Phụ Trắng cho ta, nếu như y có bất cứ biểu hiện bất thường nào, thì
phải lập tức xông lên ôm lấy huynh ấy.”
“Huynh sợ Từ đạo trưởng
khôi phục được ký ức thấy huynh thành thân, nhất thời nghĩ không thông sẽ bỏ đi?”
“Không phải.” Sắc mặt Cảnh
Thiên tràn đầy lo lắng: “Hiện giờ huynh ấy đang khư khư ôm kiếm đấy, đệ có biết
như vậy có nghĩa là gì không?”
“Không biết.”
“Đó là tư thế chiêu thức lợi
hại nhất của kiếm pháp Thục Sơn – Khởi Thủ Thức!”
“Thế thì có liên quan gì
chứ?”
“Có liên quan gì… Có liên
quan gì… A, a, đệ có hiểu hay không, đệ có hiểu hay không? Ta sợ y khôi phục lại
ký ức, chuyện đầu tiên chính là chặt ta ra làm đôi đó! Ngày trước lúc y hiểu lầm
ta, đã suýt chưởng nát cái mặt của ta, khiến ta nửa tháng không dám gặp người
ngoài, giờ ta lại đi lấy người khác, y còn không dùng kiếm băm ta ra thành chả
hay sao.” Cảnh Thiên gấp gáp đến độ chỉ trực co giò bỏ chạy.
“Không phải Từ đạo trưởng
vẫn chưa khôi phục ký ức hay sao?”
“Thế nhỡ huynh ấy khôi phục
rồi thì sao? Đúng lúc ấy khôi phục thì sao?”
“Thế rốt cuộc huynh có muốn
huynh ấy khôi phục lại ký ức hay không?”
“Tất nhiên ta muốn, nằm mơ
cũng muốn nữa kìa, nhưng ta hi vọng huynh ấy từ từ khôi phục lại từng chút một,
chứ không phải “đùng” một phát nhớ lại hết thảy, sau đó vung kiếm băm nát ta.”
Mậu Sơn nghe đến đầu óc mờ
mịt, vội nói: “Lão đại, không phải giờ huynh có võ rồi sao, lẽ nào đánh không lại
Từ đạo trưởng?”
Cảnh Thiên vừa nghe thấy
thế vội thốt lên: “Ờ nhở, rõ ràng võ công của ta giờ không thua kém gì y, sao
còn phải sợ chứ? Vì sao ta phải sợ Đậu Phụ Trắng?” Hắn cào cào đầu, lải nhải một
mình như bị ma làm.
“Lão đại, đệ nghe các đại
lão gia trong thành Du Châu nói, cái này gọi là “cổ kim hãi nhất vợ quản
nghiêm”, đây là căn bệnh không có cách chữa trị.”
“Cút!”
Giờ Thân.
Kèn trống vang dội, tân
nương và Cảnh Thiên cùng bước vào sảnh lớn, âm thanh chúc tụng vang lên liên tục
bên tai, ngay cả rặng trúc ngoài biệt viện cũng ngả mình đong đưa như hưởng ứng.
Giờ lành đã đến, bà mai lập tức hô lên: “Nhất bái thiên địa… Nhị bái cao đường…
Phu thê giao bái...”
Đúng lúc ấy.
Tiếng bà mai còn chưa dứt,
tân lang Cảnh Thiên đang đứng trước bàn lớn cúi đầu hành lễ đột nhiên lao thẳng
ra khỏi đám người.
“Keng!”
Phía sau đám người, vang
lên tiếng trường kiếm rơi xuống đất vô cùng chói tai, cả người Từ Trường Khanh từ
từ đổ xuống, ngã trọn vào lòng Cảnh Thiên.
Không ai ngờ sẽ phát sinh
chuyện thế này.
Phải.
Từ Trường Khanh không băm
chết Cảnh Thiên, cũng không muốn bỏ đi, y chỉ đơn giản ngã xuống, bất tỉnh hôn
mê.
-------------------
Đáp án game show facebook:
Cảnh Thiên lại dùng chiêu trò gì để khơi dậy ký ức Trường Khanh?
1, Đánh nhau với Ma Tôn
2, Kết hôn với Tuyết Kiến
3, Hợp tác với Tử Huyên
Đáp án chính xác là phương án 2 – Kết hôn với Tuyết Kiến. Chúc mừng
những vị bằng hữu đã bị ta tung hòa mù mà tưởng rằng cha Thiên sẽ dùng đến
phương pháp tệ hại nhất là kéo Ma Tôn vào cuộc =))
Câu hỏi chương này: Vì sao Trường
Khanh lại ngất?
8 comments
Phiên ngoại HE muh đọc 3 chap đầu vẫn thấy không khí ngược tâm vấn vương a~...cơ muh chap 4, 5 đã bắt đầu ngọt ràu...ngược trước ngọt sau cũng là một điều tốt...khổ tận cam lai...:3...cơ muh Trường Khanh xỉu đừng để tar đoán đúng là y đói quá bủn rủn tay chân nhá...:v...*miệng lầm bầm...không thể nào...không thể nào*...:v
Có thể nào do em nó đói quá chịu không nổi rồi xỉu ko? Nếu là vậy thì thấy tội Cảnh Thiên quá, Trường Khanh cũng phải đau lòng 1 chút chứ, gì thì gì cũng phải cho Lão Cảnh chút mặt mũi a, ví dụ như em ý đau lòng khi bị Cảnh Thiên lơ mình chẳng hạn (chắc hok có quá TT).
Chốt lại thì Trường Khanh ngất là do quá đau lòng và quan trọng hơn là...quá đói. ><
vì thấy đau lòng, hác hắc ta là hi vọng thế
Nàng ơi! Hixxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx....
Ruối cuộc nàng định ngâm dấm bộ này đến bao giờ vậy? Sau khi nhấn nhịn nửa tháng ta mới dám vô mà nàng vẫn chưa cho ta cái kết. Lại còn làm quả cắt ngay đoạn hay nhất. Quá sock. =( =( =( =( =(
Mấy tuần thấy nàng im hơi lặng tiếng nên phải mò vào hỏi thăm xem Tích lão bản có khỏe không :3
Hu hu ta khỏe nhưng mà bận túi bụi à, xin lỗi Dâu Dâu nha, ta sẽ come back sớm nhất khi có thể :((
Hơn 1 tháng rồi nha. Vũ Vũ đáng đánh đòn nha :3
ôi bạn cố nốt 2 chap cuối đi, mình hóng cái kết HE đến mất ngủ, chung quy vẫn là ko cam lòng cái BE và OE trước đó :((((( thương TK quá mà :(((
Post a Comment