Chương 06 – Giang Nam
Thảo
Tác giả: Thu Đại Ảnh
Biên tập: Tích Vũ
Giang nam thảo, như chủng phục như miêu. Thâm ánh lạc hoa oanh thiệt loạn,
lục mê nam phổ khách hồn tiêu. Nhật nhật đấu thanh bào.
Phong dục chuyển, nhu thái bất thắng kiều. Viễn thúy thiên nhai kinh dạ
vũ, lãnh ngân sa thượng đái hôn triều. Thùy mộng dữ lan điều.
- Vương Kỳ - <<Vọng
Giang Nam>>
Làn khói quanh quẩn làm lòng người lắng
lại, ngọn lửa trên bếp lò tỏa ra hơi ấm, thoang thoảng bên hiên hương thảo dược
nhẹ nhàng.
Sa trướng xanh nhạt được buông xuống,
không gian nhất thời yên ắng, khiến cho người không muốn đứng lên.
Có người nãy giờ vẫn ngồi bên lò dược,
toàn thân vận bạch y, toát lên vẻ phong lưu tự hứa, ánh mắt như có như không hướng
về phía màn trướng, chiếc quạt nạm vàng đều đều phe phẩy bên lò dược, ba hồi muốn
nói lại thôi.
Nghĩ đến đây Phương Ứng Khán có phần
ủy khuất, mở miệng cũng mang theo vài phần trách cứ: “Huynh muốn trách ta thế
nào cũng được, nhưng đừng tổn hại đến thân thể mình...”
Người sau bức màn sắc mặt mông lung,
chỉ ho nhẹ vài tiếng, không nói câu nào. Phương Ứng Khán thở dài, khóe môi một
nụ cười khổ, bất đắc dĩ dời ánh mắt đi.
Phương Ứng Khán chậm rãi mở ấm dược
trên bếp, dược thảo ngâm mình trong nước, vì hơi nóng mà dần giãn ra, quay tròn
rồi từ từ chìm xuống.
Vô Tình nghiêng mình ngồi dựa vào
chiếc gối, lọn tóc chảy nhẹ xuống vai, dung nhan thanh khiết so với ngày thường
càng tái nhợt, không rõ là do tâm tình mệt mỏi, hay vì ánh mắt mang theo sát
khí. Liếc qua Phương Ứng Khán, nghe thấy âm thanh từ lò thuốc, oán hận đã mất
nay trở lại, y khẽ cắn làn môi vốn không còn huyết sắc. Nếu không phải hiện tại
một chút khí lực cũng không có... Vô Tình chạm vào lưỡi đao trong tay áo, rất
muốn ngay lập tức phi thẳng vào mặt tên kia.
Nhưng cuối cùng vẫn khắc chế, rốt cuộc
là bởi vì y quá mệt mỏi... Hay là bởi ánh mắt day dứt lo lắng của người kia...?
Chỉ sợ có nói cũng không rõ, trong
lòng vài phần buồn bực, cuối cùng chỉ còn cách tiếp tục nhắm hai mắt lại.
“Chúng ta... quen biết đã rất lâu, rất
lâu rồi...” Làn khói phảng phất làm tăng thêm mấy phần cảm thương, Phương Ứng
Khán dời tầm mắt, cúi đầu cười khổ mở miệng.
Quả nhiên không có tiếng trả lời... Rốt
cục, xếp đặt hết thảy, không phải chỉ vì một người uổng phí tâm cơ?
“Ta nghĩ huynh đã biết... Ta chỉ là,
chỉ là không muốn chúng ta cứ tiếp tục trốn tránh cho đến lúc chết...” Đầu ngón
tay khẽ chạm, thấy Vô Tình không có ý tránh né, Phương Ứng Khán xem chừng càng
khổ sở hơn, “Ta muốn có được huynh, phải, Phương Ứng Khán trước nay chưa từng cố
chấp đoạt lấy người không nguyện ý. Nhưng mà, nguyên lai ta thực sự lại không
cam lòng... Nhai Dư, huynh lẽ nào thật sự không biết ta đối với huynh...”
“Đủ rồi!” Lời nói lạnh như băng cất
lên, tựa mũi dao cắt đứt tất cả.
“Chúng ta, đạo bất đồng không thể
chung đường.” Rốt cục không biết vì sao, y lại nói ra lý do vốn đã nhàm tai
này.
“Nhưng ta tuyệt không hối hận.”
Phương Ứng Khán chăm chú nhìn người đã khiến mình ngày đêm tưởng niệm, chậm rãi
nở nụ cười, khuôn mặt ôn nhã lộ ra một ít tự phụ. Hắn cười nhẹ một tiếng, vẻ ngại
ngùng trên khuôn mặt không biết có mấy phần thật: “Ta biết... Cho dù tức giận
ta, Nhai Dư thế này, có phải đã tha thứ cho ta rồi hay không?”
“Nhai Dư trong lòng quả nhiên cũng
có bản hầu.” Kẻ nào đó thản nhiên đưa ra kết luận, yên tâm cười cười che giấu
đi nhãn tình thật sâu.
Cửa sổ mở ra, gió nhẹ phảng phất,
vân đạm phong thanh.
Vô Tình kỳ thực đã giơ đầu ngón tay
lên.
“Ấy chết, Nhai Dư, huynh cư nhiên
không tiếc thưởng cho bản hầu Thuận Nghịch Thần Châm?”
Bị người nọ dày vò một phen, thật vất
vả mới bình ổn trở lại, hai người bừa bộn không ít rồi.
Mành trúc nhẹ lay, mềm mại chạm vào
song cửa, xuân nhật thâm xử, như chủng như miêu [Ngày xuân nơi thâm sâu, như thật lại như giả.].
Quay mặt đi, Vô Tình nhẹ giương mi.
“Đem dược đến đây!”
Từ hôm qua đến nay, đây là câu đầu
tiên Nhai Dư nói với ta?
Vì vậy, Phương Tiểu Hầu gia vô cùng
tôn quý đã nhanh nhảu rót ra chén thuốc nhỏ, xoay người thổi nhẹ làn khói lượn
lờ, cười đến ôn nhu thâm tình.
“Thuốc đây, hết nóng rồi đó.”
“Giang Nam hành trình vẫn còn vài
ngày. Cái gì quốc gia đại sự không thể chung đường, tạm buông hết cả đi, được
không?”
Như trước vẫn không có tiếng đáp lại?
Vậy coi như đã chấp nhận rồi.
“Những ngày còn lại, huynh chỉ là
huynh, mà ta, cũng chỉ là ta.”
Như vậy, cứ như vậy cả đời, liệu có
được không?
Tiếu dung ưu nhã, nhãn mâu thùy hạ,
che đi câu nói sau cùng.
Post a Comment