Apr 21, 2014

[Thục Thiên] Kết cục 2 (HE) - Phần 05

Written By Tích Vũ Lầu on Apr 21, 2014 | 19:50

Tác giả: Tiểu Chu Dữ Mặc
Biên dịch: Tích Vũ
Phiên ngoại – Kết cục 2
Tương liên tri kỷ thời (Phần 5)
Yêu quý tặng Blue Berry!

Thục Thiên Mộng Hoa Lục - Từ Trường Khanh

“Oáp! Đừng có ồn!”
Không biết qua bao lâu, Cảnh Thiên bắt đầu cọ cọ tại cần cổ của Từ Trường Khanh lưu luyến không rời, nhay mút thật sâu giữa môi răng người kia…. Thân thể dần trở nên nóng rực, lồng ngực càng lúc càng khẩn trương, nhưng hắn chỉ có thể cố đè ép toàn bộ dục vọng của mình trở lại.
Y phục của Từ Trường Khanh sớm đã xộc xệch, xương quai xanh thanh gầy ưu mỹ như ẩn như hiện, cảnh tượng này thực sự là nỗi dày vò trí mạng đối với Cảnh Thiên.
“Xé…? Hay là không xé…? Ây da, dù gì thì Đậu Phụ Trắng của đã là người của lão tử rồi, chúng ta cũng chẳng phải chưa từng làm qua, cứ làm đi cứ làm đi, giờ huynh ấy cũng có biết gì đâu (Vũ: Á à, trẻ nhỏ như tờ giấy trắng, không biết thì ngươi định dạy hư đó hả???), huynh đừng có sờ mó ta nữa, ta đâu có phải thái giám…, không được… không được…”
“Đây là lôi trì, chỉ cần làm y bị thương nhẹ chút thôi, lập tức sẽ thành vạn kiếp bất phục.”
Cảnh Thiên lải nhải như bị ma làm, đến mức cổ họng gần như bốc khói, máu nóng sôi sục trong người, điên cuồng tự cấu véo chân mình.
“Lão tử đây là Phi Bồng tướng quân chuyển thế, đến nhân gian khảo nghiệm qua vô số trận chiến ác liệt trên đời, trận chiến này gọi là gì? Đây gọi là “thiên nhân giao chiến”. Con mẹ nó lão tử không ngày nào là không phải chiến đấu! Thánh nhân “người ngồi trong lòng mà không loạn” đã là cái thá gì, ta đây chính là “người chui vào lòng mà không loạn”… A a a! Thật con mẹ nó thống khổ! Đây là cực hình tàn khốc nhất thế gian!”
Cảnh Thiên không dám mạo hiểm, hắn sợ làm Từ Trường Khanh bị thương, người kia tựa như một áng mây trắng, một mạt quang ảnh, nhẹ nhàng lướt qua ngón tay hắn mà đi. Hắn đã từng đánh mất y, cho nên, giờ hắn không thể nào đánh mất y lần nữa.
Hắn chỉ có thể kiên nhẫn chờ Từ Trường Khanh lớn lên, chờ một ngày thần trí y thanh tỉnh.
Chậm như vậy, dài như vậy, đằng đẵng bao nhiêu?
Không biết.
“Có lẽ đợi đến ngày huynh tỉnh lại, ta đã biến thành ông già đầu tóc bạc phơ rồi, lúc ấy chẳng còn là Cảnh đại thúc, mà thật sự thành Cảnh đại gia(*) luôn. Trường Khanh, huynh tỉnh dậy đi, gọi ta một tiếng Cảnh huynh đệ, có được không?”
[Chú thích: (*) Trong tiếng Trung, “gia” nghĩa là ông, qua “chú” rồi lên “ông” thật quá chuẩn, lão đại à, “ông” thì có sao đâu, cẩn thận còn phải chờ đến lúc làm “cụ”, làm “kỵ” luôn ấy chứ =))]
Từ Trường Khanh trong giấc mộng mơ màng cười nhẹ, nét mặt điềm đạm mà thanh khiết, năm tháng gió sương không hề lưu lại chút dấu vết gì trên người y, ngay cả một sợi tóc trắng cuối cùng trên đầu y cũng đã bị Cảnh Thiên nhổ mất, thả trôi giữa mặt hồ mênh mang.
Sau buổi trưa, ánh mặt trời rạng rỡ mà ấm áp.
“Cảnh huynh đệ…” Một tiếng gọi nhỏ đến không thể nghe thấy phát ra trên bờ môi Từ Trường Khanh.
Cảnh Thiên sững người, vội vàng ngồi thẳng dậy nhìn vào mắt Từ Trường Khanh, giọng điệu không giấu nổi mừng rỡ: “Huynh nói cái gì? Nói lại một lần nữa đi, huynh vừa gọi ta là gì vậy?”
“Cảnh… huynh đệ…” Từ Trường Khanh nhắc lại lần nữa, thần tình có vài phần mơ màng.
“Huynh nhớ lại rồi phải không? Huynh nhớ ra cái gì đó rồi đúng không?”
Thế nhưng câu trả lời của đối phương lại khiến cho Cảnh Thiên ỉu xìu thất vọng.
“Không phải thúc vừa bảo con gọi như thế sao? Đau, vai đau quá à.” Từ Trường Khanh cắn môi, mi gian hiện lên vài phần khổ sở.
Cảnh Thiên vẫn không tuyệt vọng nhìn thẳng vào đối phương, ánh mắt ôn nhu như muốn rơi lệ: “Vậy huynh có nhớ Tiểu Thiên không? Tiểu Thiên đó, lúc huynh gọi ta là Tiểu Thiên!”
“Tiểu Thiên… à…?” Từ Trường Khanh ngây ra phút chốc, ánh mắt trong veo đầy vô tư, đột nhiên mừng rỡ nói: “Con nhớ rồi…”
“Nhớ thật hả?”
“Nếu con nhớ ra… thúc sẽ mua hồ lô đường cho con ăn chứ?”
“Haizzz!” Cảnh Thiên thở dài một hơi, liên tục đập đầu xuống đất, khiến cho cát bụi bám trắng cả đầu.
Đậu Phụ Trắng à Đậu Phụ Trắng, ngoài hồ lô đường ra huynh còn nhớ được cái gì nữa không? Còn nhớ được cái gì nữa không?
Thời gian cứ thế trôi qua, chớp mắt đã vào đông.
“Trường Khanh, ngày trước ở ngoài thành Lạc Dương, huynh đã cùng ta xem cảnh đẹp khắp thành, ta cũng đã từng hứa sẽ đưa huynh về Du Châu ngắm pháo hoa. Hiện tại sắp đến Tết rồi, chúng ta trở về Du Châu có được không? Đợi đến tiết Nguyên Tiêu, chúng ta dắt tay nhau đi xem pháo hoa đầy thành.”
Cảnh Thiên và Từ Trường Khanh trở về Vĩnh An Đường.
Cuộc sống vẫn bộn bề tấp nập, trong những ngày tháng Cảnh Thiên rời khỏi nơi này, Đường Tuyết Kiến, Mậu Sơn, Hà Tất Bình quản lý việc kinh doanh của tiệm cầm đồ rất cẩn thận chu đáo.
Đường Tuyết Kiến là người đã biết sự tình giữa hai người, với khả năng mồm miệng liếng thoắng của Đường đại tiểu thư, chuyện riêng của hai vị Cảnh Khanh đã trở thành bí-mật-công-khai-mà-ai-cũng-biết của toàn bộ người giúp việc Vĩnh An Đường. Dù sao mọi người cũng đã biết rồi, Cảnh Thiên cũng không giấu diếm mà kể lại toàn bộ những chuyện đã xảy ra sau đó cho họ nghe.
“Chuyện này nghe ra thật bi ai!” Trong đại sảnh của Vĩnh An Đường, Hà Tất Bình tỏ vẻ đồng tình cùng cảm thông sâu sắc nhìn Cảnh Thiên: “Lão đại, huynh có muốn đến nhà Nhị Cẩu Tử sát vách học hỏi chút kinh nghiệm không?”
“Đến nhà Nhị Cẩu Tử làm cái gì?”
“Vợ của cậu ta không là cô dâu nhỏ được nuôi lớn hay sao, huynh đi học hỏi chút kinh nghiệm, nói không chừng có thể sớm này luôn lớn Từ đạo trưởng đó.”
“Xì!” Cảnh Thiên bực tức xua đi.
Từ Trường Khanh ngồi vắt chéo chân trên thái sư ỷ [tên một loại ghế lớn], tập trung toàn bộ tinh thần và sức lực vào đĩa bánh hạt thông trên bàn, hoàn toàn không để ý gì đến những gì mà mọi người trong Vĩnh An Đường đang say sưa đàm luận.
“Các người đang nói gì vậy? Cô dâu nhỏ, cô dâu nhỏ là cái gì?” Từ Trường Khanh nhảy một cái xuống đất, hài lòng xoa xoa cái bụng, lơ đãng hỏi.
“Cô dâu nhỏ chính là…” Cảnh Thiên đột nhiên im bặt, đưa tay lau đi vết bánh còn sót lại trên khóe miệng Từ Trường Khanh, ánh mắt thâm sâu chớp chớp liên tục, cười bảo: “Đêm nay huynh đến phòng ta, ta sẽ nói cho huynh biết thế nào là cô dâu nhỏ, chịu không?”
“Không chịu.”
“Vì sao?”
“Thường Dận sư huynh từng dặn, chỉ cần nhìn thấy nụ cười kỳ quái nham hiểm này của thúc thì ta phải trốn cho thật xa vào.”
“Thường Dận còn nói gì nữa?” Trong lòng Cảnh Thiên bắt đầu lôi mười tám đời tổ tông nhà Thường Dận ra hỏi thăm một lượt.
“Thường Dận sư huynh còn nói, Cảnh Thiên là một kẻ bất học vô thuật nham hiểm xảo trá, chúng ta là những người thật thà, không đấu được chẳng lẽ trốn còn không được sao? Thường Dận sư huynh còn nói, Cảnh Thiên cái tên tiểu Vương Bát Đản …”
“Dừng! Dừng!”
Mọi người đều như muốn phụt cười nghiêng ngả, Đường Tuyết Kiến thì như mở cờ trong bụng, khoái trá vô cùng, chỉ thẳng vào mặt Cảnh Thiên không thương tiếc: “Thái nha à thái nha, ngươi cũng có ngày hôm nay hả, không phải ngươi vẫn tự hào người gặp người thích hoa gặp hoa nở, già trẻ lớn bé chỉ cần vừa gặp ngươi đã…”
“Đường đại tiểu thư, cười người ác quá cẩn thận không lấy được chồng đấy.”
“Ta không lấy được chồng? Ta không lấy được chồng ấy hả?” Đường Tuyết Kiến chống eo cười ầm lên, khinh thường nói: “Hoa Doanh, em đã nghe thấy chưa, ta không lấy được chồng kìa.”
Hoa Doanh vỗ vỗ cánh giữa không trung, “chi chi chi chi” thích thú nói: “Người đến cầu hôn không biết bao nhiêu mà kể, trước đây không lâu còn có con trai tổng binh thành Lôi Châu tên Vân Đình đến nữa kìa. Hừ, người ta tướng mạo đường đường tài năng vượt trội, tốt hơn nhiều so với chủ tiệm cầm đồ Vĩnh An nhà ngươi.”
“Tổng binh Lôi Châu đã là cái thá gì, lão tử đây còn từng là Cảnh Phi Dương tướng quân của Đại Đường đấy, chẳng qua ta không thèm làm nữa nên mới treo ấn về quê thôi, nếu như ta muốn, mấy cái phong hào vương vương tướng tướng gì ấy có mà đầy.”
“Êu ôi! Nói phét! Nói phét!”
“Không tin thì thôi.”
“Đợi lúc chủ nhân nhà ta với Vân công tử động phòng hoa chúc rồi, ngươi khóc cũng không kịp.”
Bên cạnh bàn, Từ Trường Khanh đầy miệng là bánh hạt thông ngẩng đầu lên nhìn mọi người, kỳ quái hỏi: “Cái gì gọi là động phòng hoa chúc? Động phòng hoa chúc là cái gì?” Y nỗ lực nuốt ực toàn bộ đồ ăn trong miệng xuống cổ họng.
Nhìn con ngươi trong vắt của Từ Trường Khanh tràn đầy biểu tình ham học hỏi, mọi người đồng loại nhìn nhau không biết nói gì hơn.
Mà Từ Trường Khanh hoàn toàn không để ý ánh mắt kỳ quặc của mọi người, y ngưng thần tĩnh khí mà ngồi xuống, ánh mắt chăm chút nhìn vào mấy vụn bánh hạt thông trên bàn. Cảnh Thiên cảm thấy ánh mắt đối phương tuyệt đối có thể coi là tình thâm vạn chủng, triền miên day dứt hơn bình thường gấp nhiều lần.
“Vì sao không ăn nữa?”
“Ăn hết rồi còn đâu.”
“Thế thì đi nghỉ đi.”
“Nhưng mà, vừa rồi không phải thúc bảo còn có cháo gạo nếp bách hợp hạt sen sao?” Từ Trường Khanh dùng một tay ôm má, phiền muộn ôm bụng ngồi xuống ghế.
“Lão đại, Từ đạo trưởng hiện tại rốt cuộc bao nhiêu tuổi?” Mậu Sơn bê bát cháo nếp đến, nhỏ giọng hỏi Cảnh Thiên.
Cảnh Thiên nhìn vị đệ tử Thục Sơn ngồi trên ghế phấn khởi húp cháo như bị bỏ đói ba ngày, nhắm mắt trầm giọng đáp: “Ít nhất cũng phải là… năm tuổi đi!”
“Sai rồi!” Từ Trường Khanh vội vàng lau vệt cháo trên môi, rất nghiêm túc mà chỉ ra chỗ sai của đối phương: “Cảnh đại thúc, Trường Khanh đã qua sinh nhật bảy tuổi rồi.”
“Cảnh đại thúc?”
Mọi người quay đầu nhìn nhau, ánh mắt tràn đầy bi thống.
“Nhìn cái gì mà nhìn, hài tử bảy tuổi gọi ta là đại thúc có vấn đề gì sao, hả? Có vấn đề gì? Vấn đề gì?” Cảnh Thiên chống sườn trừng mắt, thái độ vô cùng hung hăng.
“Không, không vấn đề gì, đây gọi là tình thú… phu thê tình thú, phải không.”
Mọi người tản ra như chim rời tổ.

6 comments

Anonymous
4/21/2014 9:20 PM Reply

ÔI ôi Khanh nhi iu quá trời quá đất đi hà, mún đem về nui quá điiiiiiiiiii

4/21/2014 9:54 PM Reply

Thúc bảo gì thì trẻ nhỏ sẽ gọi như vậy à, ta cũng thật hồi hộp nghĩ là Khanh đã nhớ lại.
Quá hài hước chắc ta cười chết mất! Thúc ăn ở sao mà trẻ nhỏ cũng nhìn ra bộ cười nham hiểm của thúc vậy?
Bé Khanh dễ thương quá đi mất!!!

Anonymous
4/21/2014 11:00 PM Reply

Ôi thôi bỏ bê lâu quạ ed lúc nào k hay :<
huhu
tỷ ơi đợi em đọcc lạạiii aaa :<
khs nhưng Khanh yêu quạ :"3

4/22/2014 9:23 PM Reply

Hahahaha! Vãi cả phu thê tình thú.............

B_B
4/27/2014 8:17 AM Reply

Cảm ơn món quà của nàng *dập đầu cảm tạ*

Đến chap này, hết ngược, lai hài rồi. Ta thích lắm :3 thật thương cho Cảnh Thiên. Mà vì sao Trường Khanh tự nhận mình 7 tuổi hả nàng? Ko phải đã 7 năm sau ngày Trưowngf Khanh tỉnh lại chứ? Vì nếu vậy thật thì thương Cảnh lão đại quá :))))

4/27/2014 8:16 PM Reply

Không phải nàng ạ, cái này là con số vu vơ thôi, cháu nó mới lên 3, chồng bảo lên 5 và cháu nó tự nhận 7 =))

Post a Comment

Thục Thiên Mộng Hoa Lục