Jun 26, 2013

[Đam mỹ | Cảnh Khanh | Thiều Hoa Khanh Phụ] Chương 13

Written By Tích Vũ Lầu on Jun 26, 2013 | 21:12

Nếu khúc mắc này không được giải quyết, “Công Khanh đại kế” về sau ắt sẽ bị ảnh hưởng, Cảnh Thiên nhất thời vô cùng lo lắng. Người này võ công thâm hậu, xem ra chỉ có thể dùng trí chứ không thể dùng sức.

[ĐAM MỸ/CẢNH KHANH] THIỀU HOA KHANH PHỤ

Tác giả: Túy Nguyệt Mê Hoa

Biên dịch: Phong Đình

Beta: Tích Vũ

Chương 13 - Bộ phong tróc ảnh



Cảnh Thiên vừa bước xuống khỏi Kiến Ngôn kiếm đã nghe thấy tiếng của Mậu Mậu, “Lão đại!”. Hắn xoay người về hướng vừa phát ra thanh âm, chính là Mậu Mậu và Tất Bình.

“Ta nhớ các ngươi chết đi được!” Mấy người bổ nhào vào nhau.

“Lão đại, có mông gà ăn nha.”

“Mông gà? Ai mua cho đệ ăn?”

“Đương nhiên là Đường gia đại tiểu thư ta!” Tuyết Kiến chậm rãi đi tới trước mặt Cảnh Thiên.

“Làm sao ngươi biết hôm nay ta trở về?” Hắn nói xong liền khoát tay lên vai đối phương.

Tuyết Kiến khó chịu chụp tay Cảnh Thiên lại, “Có quỷ mới biết ngươi trở về! Hôm nay ta đến đây là để lấy lại đồ vật của ta!” Nói xong giơ ngân lượng trong tay lên.

Cảnh Thiên vội chạy về phòng mình, cầm gối lên cật lực tìm kiếm, “Ngươi ăn trộm của ta!”

“Lấy lại đồ vật của mình thì không tính là ăn trộm. Ngươi không nhớ buổi tối vào Tiết nguyên tiêu đã mượn ta năm mươi lượng bạc à? Nhiêu đây vẫn còn chưa đủ số đâu.”

“Không được, bạc này là ta dùng để....” Nửa câu sau chưa nói hết đã phải nghẹn lại.
“Tuyết Kiến cô nương, tiền của Cảnh huynh đệ ta thay huynh ấy trả”. Nói xong Trường Khanh đặt một thỏi bạc lớn vào tay Cảnh Thiên, “Số tiền còn dư huynh để lại mua một ít tế phẩm cho bá phụ, bá mẫu.”

Trong lòng Cảnh Thiên nhất thời cảm thấy ấm áp, sống mũi cay cay.

“Vừa rồi thấy Cảnh huynh đệ nghẹn lời, vô thức nhìn về phía linh vị phụ mẫu nên ta mới đoán như vậy.”

Tuyết Kiến hiện giờ cầm ngân lượng trong tay nhưng ngược lại cảm thấy rất áy náy, “Thái Nha chết tiệt, sao ngươi không chịu nói...”

“Trư Bà ngươi phiền chết đi được!” Nói xong hắn liền bịt hai tai lại.

“Tuyết Kiến cô nương, Cảnh huynh đệ đã tha thứ cho cô rồi.” Y không nhanh không chậm bắt đầu sắp xếp lại hành lí.

Buổi tối, sau khi rửa mặt, Trường Khanh vẫn ngồi ngay ngắn ở cuối giường, không có ý định đi ngủ. Cảnh Thiên tắt đèn rồi chui vào ổ chăn, ló đầu ra hỏi y khi nào thì ngủ.

“Cảnh huynh đệ, đệ tử Thục Sơn có thể vài ngày không ngủ không nghỉ, huynh cứ yên tâm.”

“Huynh có bệnh sao?! Được ngủ lại không ngủ.” Nói xong hắn kéo chăn lên phủ cả đầu, vừa nằm xuống đã định ngủ, nhưng lại ngẫm nghĩ hồi lâu, hay là, Đậu Phụ Trắng vẫn còn bận tâm chuyện hắn nhìn lén y cởi y phục?

Nếu khúc mắc này không được giải quyết, “Công Khanh đại kế” [kế hoạch tấn công Trường Khanh] về sau ắt sẽ bị ảnh hưởng, Cảnh Thiên nhất thời vô cùng lo lắng. Người này võ công thâm hậu, xem ra chỉ có thể dùng trí chứ không thể dùng sức.

“Huynh không phải sợ ta làm gì huynh chứ? Nếu không phải thì đi ngủ đi.”

“Trường Khanh không buồn ngủ.”

Chiêu thứ nhất, khích tướng thất bại.

Cảnh Thiên sao có thể vừa lâm trận đã chịu thua như vậy chứ, hừ, càng khó khăn càng phải mạnh mẽ.

“Tốt! Đậu Phụ Trắng huynh không ngủ, ta cũng không ngủ!” Dứt lời, Cảnh Thiên giả vờ đứng dậy mặc lại y phục.

Xem khổ nhục kế của ta còn không trị được huynh!

Trường Khanh thấy vậy quả nhiên lập tức ngăn cản, “Cảnh huynh đệ, huynh không cần làm vậy.”

Cảnh Thiên cố kìm nén lại niềm vui thắng lợi ngay trước mắt, thở dài, “Ai... Huynh không ngủ, một mình ta ngủ không thú vị chút nào.” Dứt lời hắn mới nhận ra câu nói này còn có một nghĩa khác.

Nhưng Trường Khanh lại không hiểu ra tầng nghĩa thứ hai mà chỉ hơi cau mày lại, “Vậy được rồi.” Nói xong y bắt đầu tự cởi áo, tháo thắt lưng.

Cảnh Thiên không thể không nói đứa nhỏ này thật sự rất dễ lừa, về sau nhất định phải giám sát chặt chẽ, không thể để cho y bị người khác lừa đi.

Đậu Phụ Trắng sau khi cởi áo xong liền nằm lên giường, “Cảnh huynh đệ, ngủ đi.”

“Ai... Huynh không cởi ra sao?” Trên người Đậu Phụ Trắng vẫn còn một kiện đơn y chưa cởi.

“Trường Khanh sợ lạnh, trước giờ đều ngủ như vậy.”

Huynh giỏi lắm Đậu Phụ Trắng, chỉ biết bắt chước cái xấu.

Nhưng bất luận thế nào, Cảnh Thiên vẫn cứ ôm Đậu Phụ Trắng của mình mà đi vào mộng đẹp.

Đáng lẽ tất cả đều bình yên, nhưng tên tiểu tử Cảnh Thiên này xưa nay khi ngủ đều không an phận, nửa đêm đá mạnh một cái làm Đậu Phụ Trắng đang ngủ lăn ra mép giường. Võ công tu vi của y dù cao đến đâu cũng không tránh được một cước này, Trường Khanh té xuống đất, kêu lên một tiếng khó chịu.

Tên thối Cảnh Thiên lúc này mới giật mình tỉnh giấc, “Đậu Phụ Trắng, huynh không sao chứ?”

“Không sao, chỉ là vừa rồi huynh đá vào đúng chỗ lúc ngự kiếm hôm qua huynh làm ta bị thương.” Y nói xong bắt đầu xoa eo. Đạo bào rộng thùng thình nơi thắt lưng nương theo cử chỉ xoa bóp của y như ẩn như hiện.

Cảnh Thiên nghĩ lại ngày hôm qua hắn dùng sức như vậy, eo của y vừa dài vừa nhỏ sao có thể chịu được. “Để ta xem!” Nói xong Cảnh Thiên lập tức đặt tay lên sam y của đối phương.

Ngón tay hắn vừa mới chạm vào da thịt trắng mịn của Trường Khanh, đối phương đã giật mình, vội lui về phíu sau trốn tránh, “Không sao, không cần.” Nói xong liền chạy ra khỏi phòng, thần sắc có điểm hoảng sợ, mái tóc đen còn chưa kịp cài trâm, vài sợi tóc rối rơi xuống bả vai, như tơ, như lụa, chỉ thoáng thấy bóng người mơ hồ.

Hắn vừa định đưa tay kéo y lại thì đối phương đã chạy ra khỏi phòng. Hiện giờ, Cảnh Thiên đành phải tức tốc đứng dậy thay y phục.

Trường Khanh chạy khỏi phòng, đến hành lang thì dừng lại, tay chống thắt lưng, gương mặt trắng bệch, mày cau lại. Sợ rằng lúc chạy quá nhanh, làm động đến chỗ bầm tím ở thắt lưng rồi.

Tất Bình và Mậu Mậu vừa nhìn thấy một màn này, cùng lúc đó lại nghe được tiếng la lối của Cảnh Thiên từ trong phòng truyền đến, “Đậu Phụ Trắng! Đậu Phụ Trắng!”. Mậu Mậu một phen kéo Trường Khanh lại, “Trường Khanh đại hiệp, lão đại bắt nạt huynh sao?”

“Không, huynh ấy chỉ là vô ý.”

“Huynh làm sao vậy? Đau thắt lưng sao?” Mậu Mậu không chịu buông tha, tiếp tục hỏi.

Tất Bình đứng bên cạnh khẽ đẩy Mậu Mậu, thì thầm, “Tự nhiên sao lại đau thắt lưng? Ngươi không hiểu thì đừng nói lung tung!”

Sau đó lại quay đầu về phía Trường Khanh, nói, “Trường Khanh đại hiệp, Mậu Mậu nhỏ tuổi không hiểu chuyện, huynh đừng để bụng.”

Trường Khanh mờ mịt hỏi lại, “Mậu Sơn huynh đệ cũng là có ý tốt. Ta sao lại trách huynh ấy?”

“Tên tiểu tử Cảnh Thiên kia có phải dụng lực rất mạnh không?”

Trường Khanh nhớ lại vừa rồi bị Cảnh Thiên đá mình xuống giường đau điếng liền nghiêm túc đáp lại, “Đúng vậy. Cảnh huynh đệ cả hôm qua và hôm nay đều dụng lực rất mạnh.”

Tất Bình cả kinh, “Hôm qua? Tiểu tử này cũng được lắm! Thượng liên tục cả hai ngày!”

“Thắt lưng cũng bị bầm tím cả.”

Nghe Trường Khanh nói thắt lưng cũng bị bầm tím, Hà Tất Bình lại tiếp tục nghi hoặc, “Các người sử dụng tư thế gì vậy?”

Trường Khanh nghĩ là hỏi tư thế ngự kiếm, đáp, “Cảnh huynh đệ ở phía sau ta.”

Tất Bình bừng tỉnh đại ngộ, hai tay đánh thành quyền, nói, “Hậu nhập thức!”

Trường Khanh xưa nay không biết việc nam nữ hợp thể, lại càng không biết cái gì là Hậu nhập thức, trong mắt y hiện ra điểm khó hiểu.


Cảnh Thiên lúc này vừa thay y phục đi ra gặp một màn này, vội chạy lại ôm vai Trường Khanh, “Huynh đầu tóc rối bời định làm gì vậy?!” Nói xong liền kéo y vào phòng.

3 comments

6/27/2013 11:44 PM Reply

Ôi trời tiểu Khanh Khanh ngây thơ như vầng nguyệt sáng soi...gì mà "Cảnh huynh đệ ở phia sau ta...dụng lực..."

Ặc ặc
Ngất xỉu tại chỗ

6/28/2013 12:30 AM Reply

thôi rồi đọc chương này ta muống thăng thiên luôn...đầu óc ta cũng rất chi là đen tối,chỉ tội mỗi tiểu đậu phụ ngây thơ không biết gì haha

B_B
6/28/2013 7:06 AM Reply

Ôi, đọc cái chap này mà buồn cười muốn chết. Tại sao lại có con người ngây Thơ như ĐPT chứ :))

Post a Comment

Thục Thiên Mộng Hoa Lục